Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hóa Phàm tam trọng đỉnh phong (1)

"Trong cảnh nội phong hào đế quốc. . . Vô địch?
Toàn thân La Tuyền cứng đờ, tất cả đệ tử Lưu Vân tông đi theo cũng bị dọa đến biến sắc.
Lưu Vân tông tương đương với Vạn Quốc liên minh, tương đương với đế quốc bất nhập lưu. Hướng lên trên là Huyễn Vũ đế quốc nhị cấp, sau đó là Hồng Viễn đế quốc nhất cấp. Ở trên nữa mới là phong hào đế quốc. . .
Nói cách khác, vị Dương sư này đã ròng rã vượt qua bọn hắn ba cấp quốc gia, căn bản không ở cùng một vị trí!
Khó trách lại không thèm để ý mảy may đối với tính mạng của bọn hắn, thậm chí ngay cả quy củ cũng không quan tâm. Loại cường giả cấp bậc này, quả thực có vốn liếng và năng lực xem thường quy tắc.
"Lão sư, bản chép tay của Khổng sư kia... Sau khi hết khiếp sợ, La Tuyền nhìn qua.
Lần này tới đây là muốn cướp đoạt bản chép tay của Khổng sư, đối phương cường đại như thế, nhất định là không giành được, tiếp đó nên làm cái gì bây giờ?
"Chuyện bản chép tay Khổng sư, tất cả đều tiêu hóa ở trong bụng cho ta, không thể tiết lộ ra ngoài. Loại Danh sư cấp bậc như Dương sư, đừng nói là có một bản chép tay của Khổng sư, cho dù có di vật Khổng sư, là hậu bối của Khổng sư thì ta cũng sẽ tin tưởng. . . Chuyện của Danh sư cấp bậc cao như vậy, tốt nhất đừng lẫn vào, nếu không, chết cũng không biết chết như thế nào!
Khuôn mặt La Hoàng tông chủ mang theo vẻ ngưng trọng dặn dò.
Làm người phải tự biết mình, nếu như Dương Huyền này chỉ có nửa bước ngũ tinh, hoặc là ngũ tinh. Như vậy coi như bọn hắn không chiếm được thì tất nhiên cũng sẽ tuyên truyền chuyện này ra ngoài, khiến cho hắn ta không được bình yên. Thế nhưng đối phương có thể là bát tinh, vậy thì kinh khủng rồi.
Loại cường giả cấp bậc này, nếu như không muốn để cho ngươi nói mà ngươi dám thảo luận lung tung. Như vậy không cần hắn ra tay, Danh sư đường cũng sẽ nghĩ biện pháp để ngươi im miệng!
Đạt tới loại thực lực này, mỗi một vị đều là nhân vật đỉnh phong cực kỳ quan trọng đối với Danh sư đường. Dám nói loạn về loại người này, trừ phi thật sự đã chán sống.
"Vâng!Tất cả mọi người đều vội vàng gật đầu.
Bên dưới không nói việc bên trên, thần không nghị quân.
Người bình thường phải có giác ngộ của người bình thường, tùy tiện thảo luận tới chuyện của Hoàng đế bệ hạ, bản thân đã vượt rào rồi. Chuyện bị truy cứu chém giết cũng không có bất luận nỗi oan khuất gì cả.
"Mặt khác, từ hôm nay trở đi, không nên lai vãng với người của Bạch Dương tông, cái tông môn này. . . Hết rồi!La Hoàng tông chủ lần nữa dặn dò.
Bạch Dương tông là đại tông môn siêu cấp có thể so với Lưu Vân tông bọn hắn, thậm chí còn có cơ hội thay thế bọn hắn, trở thành bá chủ của 28 thế lực xung quanh. Đáng tiếc. . . Đắc tội Dương sư, đường đường là tông chủ, thoáng cái đã bị giết chết.
Coi như Dương sư không so đo thì nhất định những tông môn khác cũng sẽ kính sợ mà tránh xa. Thậm chí nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không cần bao lâu nữa sẽ bị các thế lực khác chiếm đoạt, hoàn toàn biến mất ở trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.
Đây chính là lực ảnh hưởng của Danh sư cấp cao.
Mỗi một hành động đều có thể gây ra phản ứng dây chuyền.
Thậm chí. . . Vừa rồi Dương sư không cần ra tay, chỉ nói một câu diệt Lưu Vân tông, nhất định các thế lực khác sẽ xông lên, chém giết bọn hắn.
Chính bởi vì như thế nên dù hắn tình nguyện tự sát thì cũng phải nói ra lời nói bảo tồn tông môn. Chỉ cần Dương sư đồng ý, những tông môn khác ngại hứa hẹn của Dương sư cho nên sẽ không dám động thủ với bọn hắn.
Nếu không , tương đương với việc ngang nhiên vi phạm lời nói của Dương sư, không phải là tự tìm cái chết thì là cái gì?
Một màn như vậy cũng xảy ra ở các thế lực môn phái khác.
Dương sư xuất hiện đã gây ra áp lực thực sự quá lớn cho bọn hắn, một vị Danh sư cấp bậc bát tinh hư hư thực thực, đừng nói là bọn hắn không dám thảo luận lung tung. Coi như là Danh sư đường của Huyễn Vũ đế quốc, sau này nhất định cũng sẽ ra lệnh im miệng.
. . .
Trong sân, lần nữa yên tĩnh lại.
Mười bốn chỗ thế lực khí thế vô cùng, hùng hổ đến đây gây phiền toái, mấy chục cường giả, cuối cùng mỗi người lại phải nộp lên 20 viên linh thạch trung phẩm để đổi lấy mạng, sau đó xám xịt rời khỏi.
"Dương sư...
Nhìn cường giả đang lơ lửng ở trên không trung, vẻ mặt đám người Khang đường chủ, Tô sư rất là cung kính.
"Ừm, không tồi, nếu có rảnh ta sẽ đi phân bộ các ngươi giảng bài!
Dương sư hài lòng gật đầu.
"Đa tạ Dương sư!
Nghe được cái hứa hẹn này, đám người Khang đường chủ mừng rỡ như điên.
Đây chính là Danh sư cấp bậc bát tinh hư hư thực thực, người ta giải bài một lần, tuyệt đối còn có hiệu quả hơn so với bọn hắn khổ tu một năm.
"Được rồi, lui ra đi!
Hứa hẹn một câu, Dương sư tùy ý khoát khoát tay.
"Vâng!
Vội vàng gật đầu, đám người Khang đường chủ, Triệu minh chủ đang muốn rời khỏi thì lại nghe thanh âm thản nhiên của Dương sư ở trên không trung: "A, trước tiên không vội, giải trên người bọn hắn rồi hãy đi!
Vừa rồi đám người Trịnh Dương, Tôn Cường muốn giải thích, lại bị La Hoàng tông chủ dùng chân khí niêm phong. Hiện tại ngay cả một câu cũng không nói được như cũ.
Không nghĩ tới Dương sư lợi hại như vậy lại để bọn hắn giải quyết vấn đề đơn giản như vậy, đám người Khang đường chủ sửng sốt một chút, lập tức tiến về phía trước một bước. Rất nhanh đã cởi niêm phong của mấy người ra, đồng thời còn lấy ra đan dược chữa thương, để cho bọn hắn ăn vào.
Làm xong tất cả, lúc này bọn hắn mới ôm quyền: "Chúng ta cáo từ!
"Ừm!
Dương sư gật gật đầu, cầu vểnh lên, ánh mắt nhìn lên trên không trung, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó, thâm thúy không gì sánh được. Ngay sau đó, hai tay chắp ra sau lưng, lăng không hư độ, từng bước một đi về phía nơi xa.
"Cao nhân, đây mới là cao nhân!
Nhìn thấy khí chất của hắn và thủ đoạn lăng không mà đi, Khang đường chủ, Triệu minh chủ lần nữa phục sát đất, cúi đầu thầm nói.
Cái gì là cao nhân? Đây mới là cao nhân!
Cái gì là cường giả? Đây mới là cường giả!
Thân là Danh sư cấp cao, nhưng xưa nay không tuyên dương, khiêm tốn mà nội liễm, coi như đối phương bắt nạt đến tận cửa cũng chỉ nộp chút linh thạch là có thể giải quyết, xong chuyện phủi áo rời đi, không để lại một câu. . .
Ngoại trừ khâm phục và rung động, thực sự bọn hắn không nghĩ ra được từ nào để hình dung được nữa.
Cung tiễn đối phương rời khỏi, đang định ngẩng đầu thì đột nhiên nghe được thấy thanh âm của một vật rơi xuống, ngay sau đó tiếng "Bịch bịch!Ai nha!vang lên, hình như có người rớt xuống từ trên không trung.
Vội vàng nhìn lại về phía trước, Dương sư đã biến mất không thấy gì nữa. Ở trên bầu trời vạn dặm nào có nửa điểm tung tích.
"Mới vừa rồi là. . . Dương sư rơi xuống?
Mấy người nhìn nhau, nháy con mắt.
Nghe được có người ngã xuống từ trên không trung, sẽ không phải là Dương sư đó chứ. . .
Chỉ là, suy nghĩ này vừa xuất hiện thì bọn hắn lập tức lắc đầu.
Nói đùa gì vậy!
Dương sư là tồn tại siêu cường Danh sư bát tinh hư hư thực thực, có thể phi hành không gián đoạn. Một ngày một đêm cũng không biết mỏi mệt, làm sao có thể từ không trung rơi xuống chứ? Nhất định là tốc độ quá nhanh, đã biến mất ở trước mắt mọi người.
Hiểu rõ điểm này, cả đám không dám suy nghĩ nhiều, lập tức quay người đi ra ngoài.
"Không nghĩ tới lão gia lợi hại như vậy!
"Sư tổ thật mạnh!
Mấy người rời khỏi, sân nhỏ an tĩnh lại, đám người Tôn Cường, Trịnh Dương nghĩ đến uy phong vừa rồi của Dương sư. Mỗi người đều tràn ngập hưng phấn, chỉ có Vương Dĩnh là vội vã đi đến bên trong sân nhỏ.
Vừa rồi những người khác chỉ lo hóa giải dược lực làm dịu thương thế, mà nàng lại một mực tập trung ánh mắt ở trên người "Dương sư". Đã nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, không kiên trì nổi mà rớt xuống từ trên không trung.
Nếu thực sự là Danh sư bát tinh, làm sao có thể không kiên trì nổi mà rơi xuống từ trên không trung cơ chứ?
Nhất định là Trương sư đã dùng đặc thù thủ đoạn nào đó, không tiếc tiêu hao cực lớn mới hóa giải nguy cơ ngày hôm nay.
Đi vào nội viện, nhìn về phía vừa rồi Dương sư rơi xuống, chỉ thấy trên mặt đất có một cái hố không lớn. Dường như là đầu cắm vào, hẳn là vừa rồi từ trên không trung rơi xuống, dùng đầu tiếp đất, chỉ là. . . Nơi đó lại không có nửa cái bóng người.
"Người đâu?
Dùng thủ đoạn nào đó vượt qua năng lực, lại từ không trung rơi xuống, nhất định sẽ bị thương, làm sao thoáng cái người đã biến mất không thấy tăm hơi cơ chứ?
Vương Dĩnh tràn ngập lo lắng.
"Vương Dĩnh, không hóa giải dược lực, khôi phục thương thế, còn chạy tới nơi này làm gì?
Đang muốn tiếp tục tìm kiếm thì đã nghe một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên. Nàng vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Trương sư đang đứng ở cách đó không xa, nhìn qua, lông mày nhăn lại.
"Lão sư, vừa rồi. . . Con, con nhìn thấy Dương sư, dường như từ trên không trung rơi xuống nơi này. Con sợ hắn bị thương, cho nên tới xem một chút!
Hơi đỏ mặt, Vương Dĩnh vội vàng giải thích.
"Bị thương? Nói đùa cái gì, lão sư là nhân vật tuyệt thế, làm sao bị thương được chứ?
Lông mày nhíu một cái, ngay sau đó Trương sư đã khoát tay áo: "Được rồi, đi xuống đi, ta thương nghị việc cứu chữa Lộ Xung như thế nào với lão sư. Cho nên không hy vọng có người quấy rầy, đi ra ngoài trước đi!
"Vâng!
Thấy hắn không có việc gì, không giống như mới vừa từ trên không trung rơi xuống, Vương Dĩnh đành phải ôm quyền rời khỏi, đồng thời vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc.
Chẳng lẽ. . . Nhìn lầm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận