Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trịnh Dương hiện thân

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------------
- Nàng là tân nhiệm hội trưởng của Khải Linh sư công hội, Vương Dĩnh?
- Phải, trước đó ta thấy qua, mặc dù tuổi tác không lớn, thiên phú lại vô song, chỉ dùng thời gian mấy tháng, liền thành công xung kích Khải Linh tháp...
- Nàng nói tới cứu sư, không phải Trương Huyền cũng là lão sư của nàng chứ?
- Cái này, cái này... Một học sinh là Độc điện Điện chủ, một cái là cường giả Vu Hồn đỉnh phong, càng có một vị là tân nhiệm hội trưởng của Khải Linh sư...
Tất cả Danh Sư rụt cổ, đồng loạt cúi đầu nhìn về phía thanh niên ngồi bất động kia, trong lòng sóng to gió lớn.
Thân là Danh Sư cửu tinh, biết dạy học sinh cũng không phải một chuyện dễ dàng, bọn họ đều là học trò khắp thiên hạ, nhưng có khả năng giống như bọn họ, đạt tới Danh Sư cửu tinh, lác đác không có mấy.
Vị Trương Huyền này, chẳng qua Thánh vực bát trọng Động Hư cảnh sơ kỳ, thực lực bản thân không hiển sơn lộ thủy... nhưng học sinh đều là một phương đại lão... Đến cùng làm sao làm được?
Mấu chốt nhất là, những học sinh này vì cứu hắn, ngay cả Danh Sư đường cũng không sợ hãi chút nào, không tiếc chính diện chống đỡ... Đây rốt cuộc cần cảm tình bao sâu mới có thể làm được?
Phải biết, mặc dù Danh Sư đại lục sư đạo nghiêm khắc, nhưng người bội bạc, khi sư diệt tổ cũng có một đống... lão sư gặp được loại tình huống này, đệ tử coi như giả vờ không biết, bỏ mặc, cũng không có người trách tội.
Dù sao Danh Sư đường là chính thống của đại lục, nhưng những người này vì lão sư, quy củ gì cũng mặc kệ, trực tiếp xông lên, thậm chí bất kể sinh tử... Trương Huyền này đến cùng truyền thụ bọn họ cái gì? Có thể để cho bọn hắn khăng khăng một mực như vậy?
- Vương hội trưởng, ngươi hẳn phải biết, ngươi bây giờ đang động thủ với ai!
Nhậm Thanh Viễn cắn răng, hừ lạnh nói.
- Đương nhiên biết, sư ân nặng như núi, bất kể là ai, dám ra tay với lão sư ta, coi như liều mạng, cũng sẽ đấu tranh đến cùng, tuyệt không lùi bước!
Nữ hài nhìn qua, vẻ mặt thản nhiên.
- Xem ra bọn họ nói không sai, Trương Huyền này cũng là lão sư của ngươi?
Nhậm Thanh Viễn nói.
- Không sai, Trương Huyền chính là gia sư, có ân tái tạo với ta!
Nữ hài gật đầu, chính là Vương Dĩnh chạy tới.
Phòng ốc trong phạm vi ba vạn cây số xung quanh Băng Nguyên cung, đều bị nàng cùng tất cả trưởng lão của Khải Linh sư công hội khải linh, lúc này mới làm ra động tĩnh lớn như vậy, để cho người ta rung động.
- Vị Trương Huyền này, ngang bướng thành tính, đại náo Trương gia, đả thương đại trưởng lão Trương Vô Ngân, cùng hơn mười vị trưởng lão, đại náo Thánh Tử điện, đánh thành quyền Điện chủ Chiêm sư trọng thương, cuối cùng lại chạy đến Băng Nguyên cung, bắt đi thiếu cung chủ, hủy vô số kiến trúc... Những tội danh này coi như không nói, dạy ra sát nhân cuồng ma như Độc điện Điện chủ, Vu Hồn sư, hiện tại càng luyện chế bảo vật Dị Linh tộc... Chỉ bằng vài điểm này, đã là kẻ địch của Danh Sư đường, tội không thể tha!
Nhậm Thanh Viễn quát.
- Sát nhân cuồng ma? Tiếng xấu rõ ràng? Ha ha!
Vương Dĩnh cười lạnh:
- Ngươi nói Ngụy Như Yên sư muội ta sát nhân cuồng ma, xin hỏi nàng giết ai? Xin nói ra họ tên!
- Cái này...
Nhậm Thanh Viễn sững sờ.
Độc điện Điện chủ này vừa đến liền uy thế bát phương, độc lật cường giả này đến cường giả khác, nhưng những người này chỉ hôn mê, bị thương, không có cái nào tử vong. Nói cách khác, đối phương quả thực không giết chết một người, dù hai bên đối địch.
- Ngươi nói Lộ Xung sư đệ của ta tiếng xấu rõ ràng, xin hỏi... Hắn làm chuyện xấu gì để cho người ta sợ hãi, nhân thần cộng phẫn?
Vương Dĩnh tiếp tục nói.
Nhậm Thanh Viễn lần nữa nói không ra lời.
Lộ Xung là Vu Hồn sư, nếu như không xuất hiện, nói thật hắn cũng không biết có người này. Chỉ từ điểm ấy có thể thấy được, vẫn chưa làm qua bất kỳ chuyện xấu gì.
- Thế nào, nói không ra lời?
Vương Dĩnh cười lạnh:
- Đường đường Danh Sư, công bằng công chính, chú ý công chính, lúc nào cũng chủ quan ước đoán, tùy tiện kết luận cho người ta? Nói thầy ta cướp Băng Nguyên cung thiếu cung chủ, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết vị thiếu cung chủ này là ai không?
- Là ai?
Nhậm Thanh Viễn nhíu mày:
- Là Băng Nguyên cung mới tìm được người có Thuần Âm thể, nghe nói vì tìm kiếm người này, hao tốn không biết giá lớn bao nhiêu...
- Tiêu tốn giá lớn bao nhiêu ta không biết, nhưng ta biết... Vị thiếu cung chủ này, nàng...
Vương Dĩnh chắp hai tay sau lưng, nhìn qua:
- Là sư tỷ ta!
- Sư tỷ? Ngươi ý tứ... Vị Băng Nguyên cung thiếu cung chủ này, cũng là học sinh của Trương sư?
Con ngươi của Nhậm Thanh Viễn co rụt lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía U Nhược Tâm cách đó không xa, sắc mặt tái xanh:
- Đây là sự thật?
Thời điểm báo lên tình huống, Băng Nguyên cung không nói chuyện này.
- Vị Trương Huyền này truyền thụ qua Triệu Nhã, nhưng hắn giả mạo Dương sư, có ý định làm loạn, tiêu diệt Băng Nguyên cung, mang đi thiếu cung chủ là sự thật không thể chối cãi, lại nói... Hắn bồi dưỡng Độc sư, truyền thụ Vu Hồn chi thuật, mục đích nhất định không đơn thuần, mong Nhậm sư đừng bị người này mở miệng nghe nhìn lẫn lộn...
U Nhược Tâm vội nói.
- Mục đích không đơn thuần? Nghe nhìn lẫn lộn? Dám nói lão sư cùng sư tỷ ta như vậy, ai cho ngươi lá gan?
Phần phật!
U Nhược Tâm nói còn chưa kết thúc, đột nhiên một tiếng hét lớn từ đằng xa vang lên, ngay sau đó một thanh trường thương phá không đâm tới, trong chốc lát liền tới trước lồng ngực của nàng.
- Ah...
Con ngươi của U Nhược Tâm co rụt lại, vẻ mặt trắng bệch, vội vàng lui về phía sau.
Uy lực của một thương này, phảng phất như cắt phá không gian cùng thời gian, chưa đi tới trước mặt, lực lượng đã muốn đâm thủng người, mặc dù thực lực của U Nhược Tâm mạnh mẽ, vẫn có chút không chống lại được.
Hô hô hô!
Bàn tay không ngừng vung động, liên tục kết ra hơn trăm chưởng ấn. Một lồng ánh sáng xuất hiện ở trước mặt, giống như thủy tinh. Đây là phòng ngự mạnh nhất của nàng, Chí Âm Hàn Băng Bích!
Tạch tạch!
Trường thương bay tới cùng Chí Âm Hàn Băng Bích tiếp xúc, người sau giống như đậu phụ không kiên trì được một cái hô hấp, liền xuất hiện vết rách.
- Nhậm đường chủ cứu ta...
Biết Chí Âm Hàn Băng Bích không ngăn cản nổi, trường thương thật muốn đâm thủng, không chết cũng trọng thương, U Nhược Tâm kìm nén không được hô.
- Ngâm nga!
Không nghĩ tới chuôi trường thương bất ngờ xuất hiện kia uy lực cường đại như vậy, bàn chân của Nhậm Thanh Viễn đạp mạnh, cả người thuấn di đến trước mặt, trường kiếm trong tay nhấn tới mũi thương.
Đinh đinh đinh đinh!
Trường thương ở trên không trung liên tục vũ động, mũi thương như đầu gà luân phiên mổ tới, mỗi một kích đều rơi vào trên mũi kiếm của Nhậm Thanh Viễn, giống như lưu tinh va đập.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Bàn tay Nhậm Thanh Viễn tê dại, liên tục lui về sau mấy bước, cực kỳ hoảng sợ.
Chuôi trường thương này không biết từ bao xa bay tới, đâm xuyên qua Chí Âm Hàn Băng Bích của U Nhược Tâm, còn có thể đẩy lùi hắn... người bắn ra trường thương kia rốt cục mạnh đến mức nào?
Nghi ngờ cũng không duy trì bao lâu, một thân ảnh xuất hiện ở cách đó không xa, sống lưng thẳng đứng, mang theo sắc bén đâm thủng bầu trời. Bàn tay chỉ về phía trước, nắm trường thương ở trong lòng bàn tay, ánh mắt chậm rãi nhìn qua.
- Nhậm đường chủ, ta mang lão sư của ta đi... Ngươi không có ý kiến chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận