Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khổng sư tự tay viết

Tường đưa tin, phía trên bố trí trận pháp đặc biệt, cách xa nhau vạn dặm, cũng có thể truyền lại tin tức.
Tường phương pháp luyện đan, tường nghi vấn khó xử lý cũng có nguyên lý tương đồng.
Thứ này giá trị chế tạo cực cao. Mặc dù chỉ là một mặt tường, ở phía trên lại bố trí trận pháp tam phẩm đỉnh phong, dựa vào trận pháp truyền lại tin tức.
Giá trị to lớn, cho dù vương thất Thiên Vũ, cũng không lấy ra được.
Cũng chỉ có một ít nghiệp đoàn đẳng cấp cao, mới có đầy đủ khả năng.
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm gia tự nhiên cũng có một bức tường.
Xem ra vì bảo vệ gia tộc, vị thái tử phi Lâm Lung này thực sự tốn giá lớn cực lớn.
- Lâm gia bị ác tặc Liễu Trình đạp bằng. Vi phụ, Lâm Lang trọng thương, viện trợ!
Cầm lấy bút lông, cắn răng một cái hắn viết một hàng chữ ở phía trên.
Vù!
Ánh sáng lóe lên, chữ viết chậm rãi biến mất.
Làm xong những điều này, Lâm Nhược Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên một sự tàn nhẫn, cắn chặt hàm răng.
- Liễu Trình, vương thất Thiên Vũ... vì chuyện ngày hôm nay, ta phải khiến cho các ngươi trả giá thật lớn!
...
Hiên Viên vương quốc, một tòa hành cung thật to sát vương cung.
Đông cung, cũng gọi là Thái Tử cung, là chỗ ở của thái tử Hiên Viên vương quốc.
Một gian phòng bên trong góc khuất của hành cung, một bức tường trắng đừng sừng sững, trước đó không có bất cứ động tĩnh gì, đột nhiên ánh sáng lóe lên, hiện lên một nhóm chữ.
- Đã xảy ra chuyện. Nhanh đi bẩm báo nương nương...
Một tên hộ vệ bảo vệ tường biến sắc, vội vàng phân phó.
Người khác không biết vách tường này là cái gì, nhưng hắn hiểu rất rõ, nó nối liền với nhà cũ của thái tử phi nương nương. Bình thường không có bất kỳ tin tức truyền lại, đột nhiên kích hoạt, hơn nữa còn viết ra một đoạn văn như vậy, nói rõ... khẳng định xảy ra chuyện lớn!
Thời gian không lâu, một nữ tử duyên dáng sang trọng vội vã đi tới.
Thái tử phi của Hiên Viên vương quốc, Lâm gia Lâm Lang tỷ tỷ, Lâm Lung!
- Phụ thân... Đệ đệ!
Nhìn thấy rõ ràng dấu vết chữ phía trên, toàn thân nữ tử run rẩy, một luồng sát khí từ trong đôi mắt đẹp sôi trào ra.
Người nhà là điểm nàng để ý nhất. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới mình mới rời khỏi không bao lâu, lại xuất hiện loại tình huống này!
- Liễu Trình? Liễu Trình này là ai?
Nổi giận gầm lên một tiếng, hận ý của Lâm Lung tuôn ra:
- Người đâu, tìm Lương thống lĩnh qua cho ta!
- Vâng!
Hộ vệ vội vàng đi ra ngoài.
Lương thống lĩnh, Lương Thanh Mệnh, đại thống lĩnh Hiên Viên Thái Tử cung, nhân vật Chí Tôn hậu kỳ cường đại, chịu trách nhiệm an toàn cho đông cung.
Chỉ nghe lệnh của thái tử cùng thái tử phi.
Rất nhanh, một người trung niên đã đi tới.
Toàn thân áo đen, hai mắt sáng như điện, khiến cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng đến cực điểm, khiến người ta xem một chút, lại không nhịn được, không ngừng run rẩy.
- Nương nương tìm ta?
Vừa khom người, Lương Thanh Mệnh ôm quyền.
- Lương thống lĩnh, chọn hai vị cao thủ theo ta đi tới Thiên Vũ vương thành!
Lâm Lung nói.
- Thiên Vũ vương thành?
Lương Thanh Mệnh nghi ngờ nhìn qua.
- Đúng. Gia tộc Lâm gia ta bị người san bằng. Bản thân đệ đệ và phụ thân ta đều bị trọng thương. Động tác của ngươi phải nhanh...
Một tiếng gào thét vang lên, Lâm Lung đầy sốt ruột:
- Không được, tìm hai người không được. Ngươi theo ta cùng đi! Chỉ có thực lực của ngươi ta mới yên tâm!
- Ta?
Lương Thanh Mệnh do dự:
- Nhưng thái tử xuất ngoại còn chưa có hồi cung. Ta rời đi, không cần xin phép một chỉ thị một chút sao?
- Xin chỉ thị cái gì? Nếu không nhanh lên một chút, Lâm gia chúng ta cũng sẽ bị huỷ diệt!
Lâm Lung vung tay áo một cái.
- Vâng!
Biết thái tử sủng ái nhất vị nương nương này. Nếu gia tộc của nàng thật sự bị huỷ diệt, mình cũng chịu không nổi, Lương Thanh Mệnh không do dự quá lâu, trực tiếp gật đầu một cái:
- Nếu như không có thời gian, cưỡi Kim Lân thú tia chớp của thái tử! Nó đạt tới Chí Tôn trung kỳ, tốc độ cực nhanh. Thiên Vũ vương thành cách nơi này tuy rằng rất xa, thời gian hai ngày là được đến!
- Được!
Lâm Lung gật đầu.
Kim Lân thú tia chớp của Thái tử điện hạ, là man thú cấp Chí Tôn. Ngày đi mấy vạn dặm không thành vấn đề.
Cưỡi nó đi tới, có lẽ còn có thể tới kịp.
- Để cho thuần thú Tông Sư Chu Tiến theo, do hắn khống chế, tốc độ nhanh hơn!
Lâm Lung lại phân phó.
- Được!
Lương Thanh Mệnh xoay người chuẩn bị.
Thời gian không đến một nén hương, một con man thú cực lớn xuất hiện ở sân. Lâm Lung tiến vào gian phòng trên lưng nó. Man thú vỗ cánh, bay thẳng lên phía trời cao.
...
Ầm! Ầm!
Chậm rãi đi về phía trước, liên tục phá vỡ bảy, tám chỗ trận pháp, cuối cùng đi tới gian phòng Lâm Nhược Thiên chạy trốn.
Đi theo phía sau đám người Trương Huyền, Liêu Huân lúc này mới biết sự cường đại của người thanh niên trước mắt này.
Bất kỳ trận pháp nào, xem một chút, là có thể một cước đạp cho dừng lại... Đã không thể dùng từ khủng khiếp để hình dung nữa.
May mà vừa rồi mình phản ứng nhanh, lập tức đoạn tuyệt với Lâm gia. Bằng không, hiện tại khẳng định chết cũng không biết chết như thế nào.
- Đuổi theo thật nhanh!
Cửa phòng đẩy ra, hình như sớm biết rằng bọn họ sẽ tới, Lâm Nhược Thiên hoàn toàn không có chút khẩn trương, vẻ mặt dữ tợn:
- Chỉ có điều, cho dù đuổi qua, ngươi dám giết ta sao? Ta đã thông báo với thái tử phi nương nương, người của nàng rất nhanh sẽ lại tới! Chỉ cần ngươi lại dám đụng đến một cọng lông măng của ta, không chỉ các ngươi phải chết, toàn bộ Thiên Vũ vương quốc, cũng phải bị huỷ diệt!
- Ý tứ của ngươi, không động thủ với ngươi, người gọi là thái tử phi nương nương lại không động thủ với chúng ta?
Thấy đối phương tự tin như vậy, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Thù đã kết, cho dù không động thủ, đối phương cũng chắc chắn sẽ không buông tha mình.
- Ngươi...
Cho rằng nói ra lời này, đối phương sẽ kiêng kỵ, sợ ném chuột vỡ bình. Không nghĩ tới tên này còn ngoan độc hơn so với trong tưởng tượng của hắn, Lâm Nhược Thiên sửng sốt.
- Lộ Trùng, báo thù như thế nào, là chuyện của ngươi. Báo thù xong, quay về học viện tìm ta!
Mặc kệ Lâm Nhược Thiên tự cho mình là đúng này, Trương Huyền căn dặn một tiếng:
- Liêu Huân, ngươi ở nơi này trợ giúp!
- Vâng!
Lộ Trùng, Liêu Huân gật đầu.
Trưởng lão lợi hại của Lâm gia đều bị đánh ngã. Số còn lại chạy thì đã chạy, tản ra thì tan ra, cơ bản không có nhân vật lợi hại gì. Liêu Huân, Lộ Trùng phối hợp, gần như hoàn toàn có thể làm được.
Lười phải tiếp tục ra tay, Trương Huyền chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc này, mọi người bên ngoài còn chưa có tản đi. Thấy hắn đi ra, mỗi một người lộ ra vẻ sùng bái.
- Cảm ơn các vị đến đây trợ trận!
Biết những người này đều do học sinh tìm tới, tuy rằng không giúp đỡ được cái gì, lại chẳng khác nào ở thời khắc mấu chốt, đắc tội Lâm gia, thay hắn làm chỗ dựa, ở bên trong có tình nghĩa cực lớn.
- Liễu lão sư (Liễu hội trưởng) khách khí. Chúng ta cũng không làm gì...
Mọi người liền vội vàng khom người, sắc mặt tất cả đều nhất thời đỏ lên.
Ban đầu, bọn họ thật sự dự định giúp một tay. Kết quả, người ta một mình lại tiêu diệt toàn bộ Lâm gia, muốn giúp cũng không giúp đỡ được.
- Các vị trợ giúp ta, Liễu Trình ta có ơn nhất định phải trả. Như vậy đi, ta ở chỗ này giảng giải cho mọi người một buổi, xem như là báo đáp ân tình!
Có ơn nhất định phải trả. Đã có tình nghĩa ở bên trong, Trương Huyền cũng không thể thờ ơ thản nhiên tiếp nhận.
- Giảng bài?
Sắc mặt vui vẻ, tất cả mọi người hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
Tuy rằng vị hội trưởng Liễu Trình này không phải là danh sư, lại là tồn tại cường giả Tông Sư đỉnh phong chân chính, lĩnh ngộ kiếm tâm mạnh mẽ.
Có thể nghe hắn giảng bài, đối với tu luyện tất nhiên có lợi ích cực lớn!
- Con đường tu luyện, ở chỗ tâm...
Không có nói thừa quá nhiều, Trương Huyền trực tiếp mở miệng, âm thanh vang vọng ở đáy lòng của mọi người, chấn động linh hồn.
Vì đề phòng tiết lộ thân phận Trương sư, lần này hắn không thi triển thiên bẩm sư đạo. Chỉ có điều, dù vậy, trong quá trình nghe giảng bài, vẫn có không ít người dừng chân ở đỉnh phong, thuận lợi đột phá, thành công thăng cấp.
Đến đây trợ trận, chí ít trên trăm người. Sau một buổi giảng giải, tự nhiên đột phá đủ bảy vị!
- Một buổi giảng giải cũng khiến người ta đột phá. Không hổ danh là danh sư thiên tài nhất của Thiên Vũ vương quốc...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Khương đường chủ bội phục không thôi.
Hắn mặc dù là danh sư nhị tinh đỉnh phong, cũng làm không được điểm ấy.
Đối phương giảng giải tỉ mỉ nhẹ nhàng, những thứ bình thường rất khó, đến trong miệng hắn, trở nên cực kỳ đơn giản. Hình như người khác tu luyện, là một đám loạn như ma, hắn, đã tìm được phương pháp kéo tơ bóc kén.
Dựa theo hắn giảng giải tu luyện, giống như tìm được bản chất tu luyện, muốn không tiến bộ cũng khó khăn.
- Thật mạnh... Không nghĩ tới vị Liễu lão sư này giảng bài, không thể kém hơn so với Trương sư!
- Đúng vậy. Từ hôm nay trở đi, ta lại xuất hiện thêm một thần tượng!
Ba người Trịnh Dương, Viên Đào, Lưu Dương nghe, cũng nghe như mê như say.
Trước đó, bọn họ vẫn cảm thấy Trương sư là lão sư lợi hại nhất trên đời này. Đối với các lão sư khác, bọn họ đều xem thường. Lúc này bọn họ mới biết, thiên địa to lớn, núi cao còn có núi cao hơn.
Trương sư tuy rằng lợi hại, so với vị này, có khả năng cũng rất khó thắng được.
Buồn cười, trước đó bọn họ vẫn cho rằng đối phương là kẻ phóng túng có được hư danh.
- Các ngươi cảm thấy Trương sư giảng bài tốt, hay vị Liễu lão sư này tốt?
Thấy bộ dạng này của bọn họ, Triệu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn qua.
- Hai người bọn họ... đều rất tốt!
Nghẹn tới mặt đỏ ửng, Trịnh Dương nói.
Hắn có lòng muốn nói Trương sư rất tốt, nhưng vị Liễu lão sư này giảng bài, không kém chút nào, không thể phủ nhận.
- Thôi đi, chính các ngươi lĩnh ngộ!
Lão sư nếu không nói, nàng cũng lười giải thích. Triệu Nhã và Vương Dĩnh xoay người rời đi.
...
Một buổi giảng dạy rất nhanh nói xong. Trương Huyền một lần nữa trở lại Thiên Vũ học viện.
Thời gian không lâu, Lộ Trùng lại đi đến trước mặt, viền mắt ửng đỏ, thân thể không tự chủ được run rẩy, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả biến thành một câu nói:
- Lão sư...
Là nhờ lão sư, hắn mới có cơ hội báo thù, mới tìm được ý nghĩa sống sót chân chính.
Là nhờ lão sư, hắn mới có thể làm cho cha mẹ người thân mỉm cười dưới cửu tuyền, không đến mức sau này gặp lại phải hổ thẹn.
Có thể tìm tới một vị lão sư tốt như vậy, là chuyện may mắn nhất trong đời này.
- Đứng lên đi!
Ngồi ở trong phòng học, Trương Huyền thản nhiên nhìn qua:
- Hiện tại có thể nói với ta, Lâm gia vì sao phải muốn tiêu diệt gia tộc các ngươi!
Cho dù Cù Linh tỷ tỷ Lộ Trùng đánh cho Lâm Lang đoạn tử tuyệt tôn, Lâm gia cũng phải bận tâm tới hình tượng, đi tìm đầu sỏ gây họa, không có khả năng trực tiếp ra tay tiêu diệt một gia tộc hơn một trăm người.
Trừ khi... Có lý do lớn hơn nữa!
Trước đó, ở vương cung, đám người Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ ở bên cạnh, Lộ Trùng vẫn chưa nói tỉ mỉ. Người khác không nhìn ra, hắn vẫn có thể biết được.
- Lão sư tinh mắt. Lâm gia thực sự không phải là bởi vì chuyện này, tàn sát Cù gia chúng ta. Mà là... vì bảo vật gia truyền của gia tộc chúng ta!
Lộ Trùng không chút do dự nào, trực tiếp mở miệng nói.
Lão sư vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, có thể nói, hắn tuyệt đối sẽ không dấu diếm.
- Bảo vật gia truyền?
Trương Huyền nhướng mày.
- Đúng, là một quyển bản chép tay của tổ tiên!
Lộ Trùng nói.
- Bản chép tay của tổ tiên?
Trương Huyền kỳ quái:
- Bản ghi chép của tổ tiên các ngươi, Lâm gia bọn họ lấy có ích lợi gì?
Bản chép tay, là chỉ sách tự tay viết.
Bản chép tay của tổ tiên Lộ Trùng, cũng chính là sách do tổ tiên hắn lưu lại mà thôi. Lâm gia cướp thứ đó làm gì? Thậm chí không tiếc tiêu diệt cả gia tộc, hơn một trăm người?
- Bản chép tay của tổ tiên chúng ta, quả thật không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng... trong bản chép tay, có câu trả lời do Khổng sư tự tay viết lưu lại!
Lộ Trùng giải thích.
- Khổng sư tự tay viết?
Trương Huyền sửng sốt, đầu óc thoáng một chút nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận