Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chiến Hỏa Tư Cổ Thánh

Ầm!
Sơn động đung đưa, dung nham tựa như sôi trào, không ngừng cuồn cuộn, hai mắt Hỏa Tư Cổ Thánh híp lại, trong thanh âm mang theo lực lượng nghiền nát thế giới:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Ngươi muốn làm gì?
Mặc Linh Cổ Thánh vội vàng đi về phía trước.
Hội trưởng trực tiếp như vậy, hắn cũng bất ngờ, có điều đã lấy đối phương cầm đầu, thì đối phương làm cái gì, nói cái gì, cũng sẽ không lui về phía sau.
- Đã sớm nghe nói qua Vu Hồn sư các ngươi ngạo mạn, năm đó không phục Khổng sư, vì vậy dẫn đến Danh Sư đường đồ sát toàn tộc, cuối cùng chạy trốn tới nơi này... Vốn cho rằng là truyền thuyết, hiện tại xem ra hẳn là thật!
Hỏa Tư Cổ Thánh tiến về phía trước một bước, sóng nhiệt bốn phía khuấy động, lần nữa cười lạnh, hơi nóng trên người muốn lôi kéo không gian thành mảnh vỡ.
Làm lão tổ mấy ngàn năm, còn là lần đầu tiên có người dám chạy tới, nói muốn thu nó làm thú sủng, lúc trước Thần Dung Hoàng cũng không dám nói như vậy, một Bất Hủ cảnh... lá gan thật là lớn!
Không dạy dỗ một hồi, mặt mũi ở đâu?
- Vu Hồn sư chúng ta làm cái gì, còn chưa tới phiên ngươi xen vào!
Mặc Linh Cổ Thánh hừ lạnh.
- Vậy sao?
Đầu lâu to lớn nhìn lại, một đạo hỏa quang trút xuống, đồng tử của Mặc Linh Cổ Thánh co rụt lại, hai tay nâng lên.
Bành!
Hỏa diễm cùng bàn tay đối đầu, dưới chân Mặc Linh Cổ Thánh xuất hiện một cái hố sâu to lớn, lui về sau mấy chục bước.
Không nghĩ tới tên này nói ra tay liền ra tay, không có chút dấu hiệu nào, Mặc Linh Cổ Thánh tức sắp nổ tung, thân thể chợt lóe, liền vọt lên, người ở giữa không trung lực lượng đã cuộn trào, trong sơn động, nhất thời âm phong vù vù, như muốn kết lên hàn băng.
Vu Hồn sư sợ lửa, nhưng học được pháp quyết do hội trưởng chỉ điểm, loại cảm giác áp bách này đã biến mất, chân chính đối chiến cũng chưa chắc thất bại!
- Vẫn là ta tới đi!
Còn chưa tới trước mặt, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, Mặc Linh Cổ Thánh ngừng lại, nhìn về phía quái vật khổng lồ cách đó không xa, vẻ mặt cảnh giác.
Phần phật!
Trương Huyền đi tới trước mặt dung nham, nhìn về phía Hỏa Tư Cổ Thánh huyền phù ở trên không:
- Như vậy đi, ngươi ta đánh cược được không?
Hỏa Tư Cổ Thánh cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Mặc Linh Cổ Thánh nó chưa thấy, lại nghe nói qua, thực lực mạnh mẽ, cực kỳ cao ngạo, nhưng giờ phút này trung thành nghe theo vị này dặn dò, khẳng định có thủ đoạn hơn người.
- Ta cá cược rất đơn giản, ta cùng ngươi chiến đấu, ngươi thua, thần phục ta, làm thú sủng của ta. Ngươi thắng, ta mang Thần Dung Hoàng tới, để hắn tự mình đồng ý điều kiện có lợi với Thánh thú các ngươi!
Trương Huyền cười nhạt:
- Như thế nào? Chẳng lẽ thực lực như ta, ngươi cũng không dám nghênh chiến?
- Hừ!
Hỏa Tư Cổ Thánh hừ lạnh, móng vuốt to lớn lăng không đập tới:
- Vậy để ta lĩnh giáo một chút, thủ đoạn chân chính của Vu Hồn sư hội trưởng!
Ầm!
Không gian ở dưới móng vuốt vỡ vụn ra, lực lượng giống như thực chất, phong tỏa vị trí của Trương Huyền.
Mặc Linh Cổ Thánh xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt lo lắng.
Uy lực chiêu này của đối phương, xem như hắn cũng khó mà chống lại.
Chẳng lẽ vị Hỏa Tư Cổ Thánh này mấy ngàn năm không thấy, tu vi lần nữa tăng lên?
- Là mượn địa lợi...
Sau khi hết khiếp sợ, rất nhanh liền hiểu được.
Cũng không phải thực lực của đối phương tăng bao nhiêu, tu vi đạt tới cảnh giới như bọn hắn, dù là một tia đột phá cũng rất khó.
Sở dĩ thoạt nhìn mạnh mẽ, chủ yếu là bởi vì đối phương mượn lực lượng dung nham trong sơn động, để ưu thế của Hỏa Diễm Cự Thú phát huy càng thêm tốt.
Có thể nói, đối phương nằm ở trong loại trạng thái này, hắn đã không phải là đối thủ.
Nhiều nhất có thể chạy trốn.
Hắn cũng khó chiến thắng, hội trưởng thì sao?
Vội vàng nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy hội trưởng nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay run lên, trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy đối phương giẫm lên dung nham bay tới, trường thương run lên, nhân thương hợp nhất, tựa như trong nháy mắt biến thành một cự long, vọt về phía móng vuốt.
Ầm!
Rồng ở trên không trung phát ra một tiếng kêu to, toàn bộ sơn động xuất hiện vết rách, vô số đá vụn từ bên trên bay xuống.
- Đây là... Thiên Long Bát Âm?
Mặc Linh Cổ Thánh dại ra.
Thanh âm này, chỉ thấy qua ở trong thư tịch, nghe nói là Chân Long có thể phát ra, vô số sinh linh không chịu nổi một tiếng, sẽ bị chấn vỡ tâm trí, trở nên điên điên khùng khùng.
Long Cốt Thần Thương không phải mới vừa đột phá ư?
Hơn nữa huyết mạch không thuần... Làm sao lại phát ra loại thanh âm này?
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Trong lòng của hắn rung động, Hỏa Tư Cổ Thánh dường như cũng không dám tin tưởng, kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lộ ra ngạc nhiên.
Dù nó không có huyết mạch Long tộc, Thiên Long Bát Âm không có áp bức trên bản chất, nhưng loại thanh âm này từ trên người một con rồng phát ra, vạn thú chi hoàng mang tới chấn nhiếp, vẫn để tâm thần xuất hiện vết rách, không dám ngăn cản.
Phần phật!
Vừa mới lui về phía sau, liền thấy cái đuôi to lớn của Hắc Long khuấy động, dung nham phía dưới quay cuồng, như cơn lốc cuốn lên, tạo thành mấy chục Hỏa Long.
Nó quay đầu, lúc này mới thấy rõ, cũng không phải là lực lượng Hắc Long, mà là thanh niên đứng tại chỗ, trường thương trong tay xoay tròn, dung nham ở dưới thân thương nhanh chóng khuấy động, từng cự long nhanh chóng vọt tới.
- Đây là địa phương của ta, dùng đồ vật của ta đối phó ta, ngươi nghĩ quá đơn giản!
Không nghĩ tới chiến trường chính của mình bị đối phương mượn dùng, hơn nữa phát huy ra sức chiến đấu cường đại như thế, cái mũi của Hỏa Tư Cổ Thánh phun ra một đám lửa, hai chân nâng lên, bước ra một bước.
Ông!
Một đạo gợn sóng màu vàng kim nhộn nhạo lan ra, vô số dung nham cự long vừa tiếp xúc, lập tức nứt ra, lần nữa hóa thành giọt lửa rơi xuống phía dưới.
Nơi này nó ở mấy ngàn năm, địa hỏa dung nham bên trong đều là bản thân thiên chuy bách luyện, tuy trong thời gian ngắn nghe theo đối phương chỉ huy, nhưng chỉ cần nguyện ý, vẫn có thể tuỳ tiện khống chế.
- Vậy sao?
Trương Huyền thu thương mà đứng, mỉm cười, cũng không bởi vì đối phương lần nữa khống chế dung nham mà cảm thấy chán nản, ngược lại mang theo tự tin nồng đậm.
Hỏa Tư Cổ Thánh lần nữa nhìn qua, trong mắt không còn coi thường như lúc trước:
- Có thể trở thành Vu Hồn sư hội trưởng, quả nhiên không đơn giản... Bất quá, thực lực của ngươi quả thực chỉ có Bất Hủ cảnh đại viên mãn, sở dĩ có thể phát huy ra sức chiến đấu cường đại như thế, là bởi vì thanh trường thương kia?
Vừa giao thủ nó liền nhìn ra, cái gọi là hội trưởng kia, thực lực chân thật cũng không mạnh, có thể cùng hắn chiến đấu, chủ yếu bởi vì thanh thương kia.
- Không sai!
Trương Huyền cũng không phủ nhận.
- Vũ khí không có chủ nhân, không phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, ngươi có thể thi triển ra tuyệt chiêu lợi hại như vậy, để cho ta cũng suýt chút nữa rơi vào chật vật, quả thực rất tinh mắt cùng kinh nghiệm chiến đấu thâm hậu...
Thấy hắn thừa nhận, Hỏa Tư Cổ Thánh thoả mãn gật đầu, sau đó khẽ nói:
- Bất quá chỉ như thế, muốn thắng ta... Vẫn là nghĩ quá đơn giản!
Tiếng nói kết thúc, dung nham phía dưới lần nữa sôi trào, từ dưới đất không ngừng dâng lên, tựa như thủy triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận