Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mộc trưởng lão

- Không được!
Lưu Lộ Kiệt lắc đầu:
- Vừa rồi chúng ta đơn độc khiêu chiến đã thất bại, lần này lại đi vào Thông Thần Điện, chỉ là quần chúng, không thể động thủ lần nữa! Nếu không mỗi người sau khi bị giết, đều thay nhau lên, còn có công bằng gì đáng nói?
Đối phương một người khiêu chiến toàn bộ nội môn, bọn họ luân xa chiến đã rất mất mặt, nếu cường giả như hắn chết rồi, thay ngựa giáp xông lên, chết đổi lại cái bí danh, bị những người khác biết, còn không bị chê cười chết?
Thua cũng phải thua có tôn nghiêm!
Đây là kiêu ngạo của đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, cũng là kiên trì trong lòng!
- Sư huynh dạy phải... Là ta càn rỡ...
Lui về sau một bước, Vương Kiệm Đông xấu hổ.
Là hắn quá muốn giết chết đối phương mới toát ra ý tưởng, giờ phút này suy nghĩ một chút quả thực không thích hợp.
Kiếm, vạn binh chi vương, muốn luyện kiếm, trước luyện tâm, nếu như ngay cả ngạo khí cùng kiên trì cũng không có, còn có tư cách gì thu hoạch được kiếm ý công nhận, trở thành cao thủ kiếm đạo chân chính? Từ đó danh chấn thiên hạ?
- Ừm! Lần này là cùng sư tỷ tới, sư tỷ đã bị giết, chúng ta cũng nhanh trở về đi, nếu không ta sợ nàng tức giận...
Thấy đối phương rõ ràng, Lưu Lộ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đang muốn rời Thông Thần Điện, trở lại thực tế, đột nhiên cổ họng tê rần, muốn quay đầu, lại phát hiện đầu lần nữa thấy cái mông cùng gót chân...
- Mẹ nó!
Con mắt nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy Ta Rất Biết Điều vừa rồi xông vào đám người, không những không có bị chém giết, ngược lại giống như máy ủi đất, không ngừng đi thẳng về phía trước, mỗi đi về phía trước một bước, liền có một đám lớn đầu bị chặt xuống.
Sở dĩ bị giết, chính là bởi vì cách đối phương quá gần, kiếm khí tán dật ra tiện tay chém đầu hắn xuống...
Người ta giết những người khác, phát ra một đạo kiếm khí nhỏ yếu, liền có thể giết hắn... Còn muốn đánh lén!
Lén cái rắm ah!
Thế thì còn đánh như thế nào?
Vẻ mặt u oán, đầu rơi trên mặt đất, giống như bóng da bắn vài cái, ngay sau đó nhìn thấy đầu của Vương Kiệm Đông cũng giống như mình, ở trên mặt đất không ngừng bắn qua bắn lại...
Nhìn biểu lộ của đối phương cũng đầy bi thương...
Ta là tới xem náo nhiệt... Vô tội a...
Người vô tội cũng giết, còn biết xấu hổ hay không, có thiên lý hay không?
Hô!
Ý thức lần nữa quay về, Lưu Lộ Kiệt càng thêm buồn bực.
Lần đầu tiên đụng kiếm của người ta, bị tại chỗ chém thành hai khúc, lần thứ hai, đi qua xem náo nhiệt, bị kiếm khí tán dật chém đầu...
Hắn là nội môn đệ nhất nhân liên tục bảy năm a, tuyệt thế thiên tài dốc lòng muốn đuổi theo Thập Lý Kiếm Thần, lúc nào không có cảm giác tồn tại như vậy?
Trong lòng phát điên, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy sư tỷ Bạch Nguyễn Khanh, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, trong phòng đã một mảnh hỗn độn.
Xem ra không chỉ hắn không tiếp thu được, mới xuất chiêu liền bị người chém đầu, vị trước mắt này càng chịu không được, đang lấy đồ dùng trong nhà hắn trút giận.
May mắn những vật này đều không đáng tiền, nếu không lần này thua thiệt lớn.
- Xin sư tỷ bớt giận...
Vội vàng đứng dậy ôm quyền.
- Bớt giận? Ta không có lửa giận, làm sao bớt?
Vẻ mặt như hàn băng, Bạch Nguyễn Khanh răng ngà cắn vang vọng, lạnh lùng nhìn lại.
Thấy loại vẻ mặt này của nàng, trong lòng Lưu Lộ Kiệt lạnh lẽo, vừa cho rằng không tốt, liền thấy hoa mắt.
Đùng đùng!
Một hồi âm thanh quyền cước vào thịt, trước đó mấy đệ tử nội môn cùng với nàng tới, bao quát Chu Ngôn Chi cùng Ngụy Tùy Phong, tất cả đều nằm trên mặt đất, từng cái mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm.
- Tốt, ta thuận khí rồi...
Đánh xong những người này, Bạch Nguyễn Khanh dường như thoải mái hơn không ít, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm mại chuyển một cái:
- Ta muốn ngươi hỗ trợ tìm người, ngươi để tâm một chút, mặt khác, sự tình ngày hôm nay, không hy vọng có người truyền đi, cho ta nghe được tin tức... Các ngươi hẳn phải biết kết quả!
Đám người Lưu Lộ Kiệt, Vương Kiệm Đông, Chu Ngôn Chi đồng thời rụt cổ, dưới háng xiết chặt.
- Ta đi trước...
Phần phật!
Lời còn chưa dứt, bóng người lẻn ra ngoài, ngay sau đó rơi vào trên lưng một Thánh thú phi hành, biến mất ở trước mặt mọi người.
Đường đường đệ tử hạch tâm chạy đến Thông Thần Điện của đệ tử nội môn, đi dạy dỗ đệ tử nội môn, kết quả bị người ta đập phát chết luôn...
Tiếp tục đợi ở chỗ này, sẽ chỉ càng mất mặt, còn không bằng rời đi!
...
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Thấy vị nữ bạo long này xoay người rời đi, Vương Kiệm Đông cười khổ nhìn qua.
- Còn có thể làm sao? Chuyện này huyên náo lớn như vậy, đã giấy không thể gói được lửa, chỉ có thể trình báo trưởng lão!
Lưu Lộ Kiệt nói.
Nếu như vừa rồi bọn họ giết được Ta Rất Biết Điều, coi như nghiêm trọng, cũng sẽ không huyên náo quá lớn, hiện tại bị giết vài trăm người, thậm chí đệ tử hạch tâm tự mình ra tay, cũng bị làm thịt... Lại không báo trưởng lão, bọn họ cũng đảm đương không nổi ah!
- Đúng vậy, phải thông tri trưởng lão, để cho bọn họ tới xử lý...
Vương Kiệm Đông cũng gật đầu.
Thảo luận xong, hai người đang muốn hành động, liền nghe trên không xuất hiện âm thanh gào thét, vội vàng ra khỏi phòng, ngay sau đó nhìn thấy hơn mười vị lão giả từ trên lưng Thánh thú phi hành rơi xuống.
Chính là mấy vị trưởng lão chủ yếu chịu trách nhiệm quản lý đệ tử nội môn!
- Lưu Lộ Kiệt, Vương Kiệm Đông, Thông Thần Điện xảy ra chuyện gì?
Một lão giả đi đầu hơi khô gầy, màu trường bào xám nhạt, nhìn thấy hai người, lông mày nâng lên.
Trong nội môn, Mộc trưởng lão thực lực mạnh nhất, quyền lợi lớn nhất!
Cũng là người quen biết cũ của Lục Vân trưởng lão, lần trước đi Trưởng Lão điện gặp phải kia.
Nếu như Trương Huyền ở đây, khẳng định cũng có thể nhận ra, trong hơn mười vị lão giả này, Lục Vân trưởng lão thình lình xuất hiện.
Hắn vừa mới tấn thăng thành nội môn trưởng lão, dựa theo tình huống bình thường, là không có tư cách đi theo sau lưng mọi người, nhưng bởi vì thu một hậu bối thiên tư mạnh mẽ, được tông môn coi trọng, mới may mắn đi theo.
- Bẩm báo Mộc trưởng lão, có người khiêu chiến toàn bộ đệ tử nội môn...
Nhìn thấy trưởng lão đi tới tiểu viện của hắn, Lưu Lộ Kiệt không dám do dự, nói rõ chi tiết sự tình vừa rồi.
Ta Rất Biết Điều kia từ bắt đầu khiêu chiến, hắn đều nhìn ở trong mắt, biết nguyên nhân hậu quả.
- Một người khiêu chiến tất cả mọi người, giết vài trăm người, hai ngươi đều lên, vẫn không đỡ được?
Mộc trưởng lão nhướng mày, tràn đầy lửa giận:
- Thiệt thòi ta giáo dục ngươi nhiều năm như vậy, làm sao rác rưởi như thế?
- Chúng ta...
Lưu Lộ Kiệt hơi đỏ mặt, nói không ra lời.
- Mặc kệ thân phận cụ thể của tên này, là đệ tử nội môn hay hạch tâm, đi vào Thông Thần Điện chính là cấp bậc tương đồng, đều là Cổ Thánh nhất trọng sơ kỳ!
Mộc trưởng lão hừ lạnh:
- Cấp bậc đồng dạng, một người khiêu chiến vài trăm người... Quả thực mất mặt xấu hổ! Xem ra ta bình thường truyền thụ cho các ngươi, một chút cũng không có ghi ở trong lòng, cũng không có học được!
- Trưởng lão, không phải chúng ta yếu, là tên này quá mạnh...
Vương Kiệm Đông không phục.
- Nói láo! Mạnh hơn có thể mạnh bao nhiêu? Mạnh hơn thi triển cũng là kiếm thuật của Lăng Vân Kiếm Các!
Mộc trưởng lão cắt đứt đối phương:
- Thực lực thấp, chính là thực lực thấp, không nên nguỵ biện!
- Cái này... vâng!
Vương Kiệm Đông còn muốn nói hai câu, nhưng bị Lưu Lộ Kiệt kéo góc áo, đành phải không cam lòng gật đầu.
Thật ra thì hắn cũng biết, tuy Mộc trưởng lão nói khó nghe, nhưng thực tế chưa hẳn chính là nghĩ như vậy... nhưng bị châm chọc ở trước mặt, vẫn còn có chút nhịn không được.
- Mộc trưởng lão, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Chờ vị lão giả này mắng xong, Lưu Lộ Kiệt nhìn lại.
Chỉ chửi vô dụng, chuyện này nhất định phải xử lý, nếu không mất mặt không riêng gì đệ tử nội môn, còn có những trưởng lão này.
Hưởng thụ nhiều tài nguyên của tông môn như vậy, bồi dưỡng thế hệ sau, kết quả bị một người tận diệt... Truyền đi, cũng không dễ nghe ah!
- Đã tới, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút, tên này đến cùng từ nơi nào xuất hiện, lại làm việc không theo quy củ như vậy?
Mộc trưởng lão xua tay.
Thực lực ngươi mạnh, thu hoạch được tài nguyên, tấn cấp hạch tâm là được, mạnh hơn, thậm chí có thể trở thành trưởng lão tông môn, thủ vệ một phương...
Lợi hại như vậy, khiêu chiến đệ tử nội môn, quá không theo lẽ thường a!
Bọn họ cũng muốn nhìn một chút, đến cùng là ai không có chừng mực như vậy!
- Xác định thân phận đối phương, sau đó lại đi tìm bản tôn, hỏi thăm rõ ràng tình huống... Tận lực tiêu trừ chuyện này, nếu không ảnh hưởng lớn, các ngươi đều sẽ bị ghi vào sử sách, để tiếng xấu muôn đời!
Mộc trưởng lão khẽ nói.
- Vâng!
Đám người Lưu Lộ Kiệt gật đầu.
- Đi chuẩn bị chút Thông Thần ngọc phù của đệ tử nội môn, chúng ta thân là trưởng lão, công khai đi qua không tốt lắm...
Mộc trưởng lão bàn giao.
Thông Thần Điện của đệ tử nội môn, là nơi giao dịch cùng giao đấu của đệ tử nội môn, dưới tình huống bình thường, trưởng lão sẽ không tiến vào!
Lại thêm sự tình lần này náo lớn như vậy, nếu như lấy thân phận trưởng lão đi vào, người khác thấy thế nào?
- Trưởng lão chờ một lát...
Lưu Lộ Kiệt quay người đi vào gian phòng, chỉ chốc lát lấy ra mười mấy Thông Thần ngọc phù.
Mấy đệ tử nội môn mới vừa rồi bị Bạch Nguyễn Khanh đánh một trận, đều là ở thị trường giao dịch bày quầy bán hàng, trong tay nắm giữ rất nhiều ngọc phù, trưởng lão cần, không ai dám từ chối.
Nhỏ máu xác nhận, tinh thần khẽ động, ý niệm tiến vào bên trong.
Lần này đi vào Thông Thần Điện, bọn họ cũng không dám bày ra dung mạo chân thực, mà ngụy trang thành hình dáng đệ tử nội môn phổ thông.
Mười mấy vị trưởng lão đi theo sau lưng đám người Lưu Lộ Kiệt, rất mau tới lân cận sân thi đấu.
Lúc này toàn bộ đấu trường đều bị dìm ngập, kiếm khí gào thét như gió lốc, vô số đầu người không ngừng rơi trên mặt đất, từng đệ tử nội môn hóa thành quang ảnh tiêu tán.
Khoảng cách đám người Lưu Lộ Kiệt rời đi nơi đây, không đến mười phút đồng hồ, lại có ít nhất bảy tám trăm người bị giết!
Nói cách khác, ngắn ngủi mời phút, đệ tử nội môn đã bị giết một phần mười, hơn một ngàn người!
Đây cũng quá hung tàn đi!
- Thật giống như chân khí cùng lực lượng trong cơ thể hắn, vẫn như cũ không có tiêu hao quá lớn...
Nhìn về phía Ta Rất Biết Điều bị vây công ở giữa đám người, đám người Lưu Lộ Kiệt không ngừng nhảy loạn.
Tận mắt nhìn thấy, cũng cảm giác muốn điên rồi.
Một người, liên tục chém giết hơn ngàn cường giả cùng cấp bậc, lực lượng hao tổn không lớn... Đổi lại trước đó, đánh chết cũng không tin, nhưng bây giờ thực sự phát sinh!
- Mộc trưởng lão, các ngươi cũng nhìn thấy, hiện tại quần tình xúc động phẫn nộ, thực sự không có cách nào...
Lưu Lộ Kiệt đi tới trước mặt.
Hiện tại không chỉ Ta Rất Biết Điều đại sát bát phương không dừng được, tất cả đệ tử nội môn cũng triệt để thiêu đốt, không quan tâm tính mạng, đừng nói hắn, Mộc trưởng lão tự mình mở miệng, cũng chưa chắc khuyên can được!
- Ngươi không có cách nào, là bởi vì thực lực ngươi yếu, xem ta!
Trên mặt không vui, Mộc trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
- Chư vị trưởng lão đi theo đằng sau ta, ngăn cản tên này tiếp tục giết người!
- Vâng!
Hơn mười vị nội môn trưởng lão cường đại nhất đồng thời gật đầu, đồng loạt đi về phía trước.
Tuy bọn họ trẻ tuổi giống như đệ tử nội môn, nhưng kiếm ý trong cơ thể bày biện ở nơi đó, mọi người đang vây công, thấy bọn họ đi tới nhao nhao tránh ra.
- Tốt, dừng tay đi...
Đi tới trước mặt, Mộc trưởng lão nhìn về phía Trương Huyền, trường kiếm trên tay vũ động, kiếm khí gào thét, bao phủ bốn phía.
- Lại tới một nhóm? Chẳng lẽ lại muốn đơn đả độc đấu? Ta thật không có nhiều thời gian lãng phí như vậy!
Thấy toát ra nhiều như vậy, còn ngăn cản mọi người, Trương Huyền sững sờ, sau đó lắc đầu, trường kiếm trong tay bỗng nhiên lắc một cái.
- Ngươi...
Không nghĩ tới tên này sẽ ra tay với bọn họ, ngay cả lời cũng không cho nói xong, Mộc trưởng lão giận dữ, kiếm trong tay giương lên, đang muốn xuất chiêu, cổ họng đột nhiên tê rần.
Ngay sau đó, đầu rơi trên mặt đất, ý thức còn không có biến mất, ngay sau đó nhìn thấy tất cả trưởng lão đi theo phía sau hắn, từng cái đồng loạt té ngã trên đất, không còn đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận