Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tâm cảnh thông minh

Hạ nhân khác, nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị vây nhốt, khẳng định sốt ruột tìm người khắp nơi. Người này thì hay rồi, hoàn toàn cũng không lo lắng, còn là bộ dáng này...
Ngươi rốt cuộc là hạ nhân, hay là kẻ thù?
Đây chính là đại trận ngay cả Khang đường chủ cũng không nhất định có thể phá giải. Dáng vẻ không thèm quan tâm, là tâm lớn, hay ước gì thiếu gia nhà các ngươi chết ở chỗ này?
“Công tử" sắp xỉu vì tức. Ngụy Dư Thanh ở một bên, mắt cũng giật loạn.
Nếu không phải Trương Huyền trịnh trọng nói với mình, người này chính là hạ nhân của hắn, muốn mình bảo vệ thật tốt, Ngụy Dư Thanh cũng cảm thấy, rốt cuộc người này có phải là giả mạo hay không.
Làm hạ nhân, chủ nhân bị vây nhốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, hắn không có bất kỳ lo âu nào, vẻ mặt còn thản nhiên không để ý. Khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có độc nhất người này.
- Thế nào?
Bị đối phương quát mắng, Tôn Cường không hiểu nguyên nhân.
- Ta đi xuống! Dương sư có ân đối với ta. Học sinh của hắn rơi vào cảnh khốn cùng, không thể không cứu...
Thấy người ngu ngốc này căn bản không có dự định tìm kiếm Dương sư cứu người, Cổ Mục lười cùng hắn tiếp tục dây dưa, không nhịn được nói.
- Cứu người?
Lúc này Tôn Cường mới hiểu được, vẻ mặt khinh bỉ:
- Nhìn bộ dạng các ngươi chưa thấy qua việc đời... Còn từ liên minh vạn quốc tới, còn là đặc sứ... Đều là người gì vậy! Trận pháp mà thôi, có cái gì ghê gớm? Có thiếu gia ở đó, yên tâm đi!
- Chưa thấy qua việc đời?
Một người từ vương quốc nhỏ tới, ngay cả trận pháp là gì cũng chưa từng biết rõ ràng, tự nhiên khinh bỉ đặc sứ từ liên minh vạn quốc tới...
Đám người tức thiếu chút nữa nôn ra máu.
Ngươi mới chưa thấy qua việc đời. Cả nhà ngươi đều chưa thấy qua việc đời!
Hàm răng “công tử" nghiến "ken két" vang dội, hận không thể lập tức xé nát tên mập này.
Nhưng bây giờ ngoại trừ để cho hắn tìm kiếm Dương sư, không có bất kỳ phương pháp giải quyết nào khác.
Cố nén tức giận, hắn mở miệng giải thích:
- Đây là Hiên Viên Đại Trận, trận pháp Hiên Viên vương quốc tích góp nghìn năm, mới mở ra một lần...
- A!
Nghe xong giới thiệu, Tôn Cường vẫn là vẻ mặt không để ý tới, gật đầu:
- Nói xong, vậy nghỉ ngơi đi!
- Ngươi...
Trước mắt tối sầm, "công tử" dường như muốn nổ tung.
Nói ngôn ngữ nhân loại cùng người này quả thực lại nói không thông. Giải thích nửa ngày, chẳng khác nào không giải thích.
Đáng giận!
Thôi đi, bây giờ không phải là thời gian tức giận cùng loại người không tim không phổi này. Cứu người vẫn quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, hắn lại không để ý tới tên mập này, quay đầu lại nhìn về phía Kim Tòng Hải:
- Kim lão, có khả năng làm phiền ngươi động thủ. Đây là thủ lệnh đại biểu thân phận ta. Nếu như Đinh Mục cố ý động thủ, có thể lập tức giết chết...
Hắn đang căn dặn thể hiện thân phận, dùng tới thủ đoạn cứng rắn nhất. Còn chưa nói dứt lời, lại nghe Ngụy Dư Thanh, Cổ Mục ở bên cạnh đồng thời kinh ngạc kêu lên.
- Cái gì?
- Công tử, công tử mau nhìn...
Thấy biểu tình của hai người, "công tử" thoáng chút hồi hộp, còn tưởng rằng Trương Huyền đã bị giết, vội vàng cúi đầu. Vừa nhìn xuống, đồng tử hắn cũng trợn tròn.
Chỉ thấy đại trận gió nổi mây phun, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát ra một đòn trí mạng, giống như là biến mất ở trong không trung. Phía dưới gió êm sóng lặng, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Trương Huyền vẫn chậm rãi đi về phía trước, tự nhiên cách Đinh Mục không đến mười thước.
- Chuyện gì xảy ra?
Dùng sức dụi dụi con mắt, "công tử" không hiểu.
Vừa rồi, vẫn nhìn thấy được trận pháp cuộn trào mãnh liệt, mưa núi muốn tới, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ chém giết người. Thế nào chỉ nói chuyện một hồi, cái gì cũng biến mất?
Chẳng lẽ nhìn nhầm?
- Vừa... Vừa rồi...
Nghe được hắn nghi vấn, môi Ngụy Dư Thanh run rẩy, khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hình như nói cũng không nói rõ được.
- Rốt cuộc thế nào?
Kim Tòng Hải cũng không nhịn được hỏi.
- Hình như... Trương Huyền duỗi một đầu ngón tay. Sau đó... sau đó lại như vậy!
Ngụy Dư Thanh vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám.
Cho dù tận mắt nhìn thấy, hắn cũng cảm thấy phát điên.
Đây đều là chuyện gì vậy?
Trận pháp cuộn trào vô cùng mãnh liệt, duỗi ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, lập tức dừng lại.
Vừa rồi bất luận là Kim Tòng Hải hay "công tử", đều nghĩ hình dáng trận pháp này trên trời hiếm thấy, trên mặt đất tuyệt đối không có...
Không phải nói, ngay cả đường chủ Danh Sư Đường của liên minh vạn quốc cũng không giải quyết được, lại cần phải mười mấy cường giả Hóa Phàm mới có khả năng phá giải sao?
Đơn giản như vậy? Không phải đang nằm mơ chứ?
- Chỉ điểm một cái liền dừng?
Kim Tòng Hải, "công tử" thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Bọn họ đang muốn hỏi một chút, có đúng nhìn nhầm hay không, đã thấy Tôn Cường chắp hai tay ở sau lưng, bộ dạng ngạo nghễ đi tới trước mặt.
- Thiếu gia nhà chúng ta tuy rằng chưa từng thi trận pháp sư, nhưng trận pháp này vây khốn được con chó con mèo gì đó, thiếu gia vẫn sẽ không để vào mắt...
Lại khinh bỉ liếc mắt nhìn mọi người, Cường ca bĩu môi.
Đều là loại người gì vậy?
Còn đặc sứ, độc sư tứ tinh, ta nhổ vào!
Còn không có kiến thức nhiều bằng ta!
- Ngươi...
Lại bị khinh bỉ, "công tử" đang tức giận, muốn cùng người này lý luận, lại thấy sắc mặt Kim Tòng Hải ngưng trọng chỉ xuống phía dưới:
- Công tử, mau nhìn!
Rất sợ lại bỏ lỡ giống như vừa, "công tử" mặc kệ người này, cũng vội vàng nhìn lại.
...
- Ngươi... không thể như vậy được!
Đám người "công tử", Kim Tòng Hải ở phía trên chấn động kinh ngạc dục tiên dục tử, Đinh Mục cũng sắp bị đánh.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Hiên Viên Đại Trận này. Chỉ cần trở thành quốc vương, khống chế ngọc tỷ, lại có tư cách kích hoạt...
Vốn tưởng rằng một khi vận chuyển, đừng nói là người này, cho dù đặc sứ hắn cũng có thể không để vào mắt. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trận pháp lợi hại như vậy, còn không có hoàn toàn vận chuyển, lại ở dưới một cái điểm xuống nhẹ nhàng của đối phương, hoàn toàn dừng lại...
Đại ca, ngươi rốt cuộc là người gì vậy?
Bàn chân còn không có giơ lên, Bạch Thần lại khiếp sợ đến mức giống như khiêu vũ, không ngừng lui về phía sau. Lạc Thiên Hồng đường chủ nửa bước Hóa Phàm cảnh, một vai đụng trúng, mở miệng lớn nôn ra máu. Hiện tại tốt rồi. Đại trận lợi hại như vậy chỉ điểm một chút không còn vận chuyển...
Ngươi không phải là danh sư nhị tinh, mà là Khổng sư chuyển thế sao?
- Thời điểm muốn giết chết ta, chắc hẳn phải suy nghĩ tới một cảnh tượng này!
Không để ý tới vẻ kinh hoàng của hắn, Trương Huyền nhìn qua.
Hiên Viên Đại Trận tuy rằng phạm vi bao trùm rất rộng, uy lực cũng rất lớn, lại tuân theo đặc điểm của trận pháp, cũng có chỗ nòng cốt nhất.
Có thể sử dụng ngọc tỷ kích hoạt, nơi trọng yếu tất nhiên là ở đài tế thiên này, khiến cho hắn dừng lại cũng đơn giản hơn nhiều.
- Không đến thời điểm cuối cùng, ai sống ai chết, còn chưa nhất định...
Kinh hoàng qua đi, trên mặt Đinh Mục lại lộ ra vẻ hung ác độc địa.
Biết trận pháp đã không có cách nào lại sử dụng được nữa, hắn ném ngọc tỷ xuống đất, xiết chặt nắm đấm. Dưới chân khí điên cuồng phun ra, bàn tay hắn lập tức bị một đoàn chân khí xung quanh.
Võ kỹ quỷ cấp, Thiên Liệt Quyền!
Mặc dù chỉ là Chí Tôn hậu kỳ, nhưng dựa vào bộ võ kỹ này, khiến cho hắn có thể chiếm được vị trí đứng đầu Tài Tuấn Bảng, đủ thấy đáng sợ.
- Chết!
Biết thực lực đối phương cường lực, rất khó chiến thắng, hoàn toàn không có chút do dự nào, Đinh Mục vận chuyển lực lượng toàn thân tới cực hạn, không nói thừa một câu, lập tức ra quyền.
Ầm ầm!
Không khí bị nén thành tiếng nổ gấp gáp. Trong thời gian nháy mắt nắm đấm lại đi đến trước mặt Trương Huyền.
Đập đến ngực hắn.
- Thật mạnh!
- Cũng là Chí Tôn đỉnh phong... Không nghĩ tới hắn đã đột phá!
Nhìn thấy được lực lượng nhanh chóng phát ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Rất nhiều người hiểu rõ đối với vị thái tử này, lúc này mới biết, vị trước mắt này, không phải Chí Tôn hậu kỳ trong lời đồn đại, mà đạt tới đỉnh phong từ lâu!
- Không phải đột phá, mà là... sử dụng bí pháp nào đó!
Thần sắc Lạc Thiên Hồng nghiêm trọng.
Hắn và đối phương là bạn tốt, mấy ngày qua lại một đường ẩn nấp ở Danh Sư Đường. Hắn biết thực lực chính xác của người này.
Tuy rằng đạt được Chí Tôn hậu kỳ đã lâu, nhưng muốn đột phá, còn cần chí ít nửa năm.
Không có khả năng trong nháy mắt đã đột phá. Giải thích duy nhất lại là dùng bí pháp đặc biệt nào đó.
Nghe đồn, trong vương thất có một Nhiên Huyết Bí Pháp, có thể thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, đổi lấy thực lực tăng mạnh, tối đa có thể tăng lên đến hai cấp bậc nhỏ.
- Nếu quả thật là loại phương pháp này, vị Trương Huyền này... sợ rằng có nguy hiểm!
Hắn xiết chặt nắm đấm.
Đinh Mục có thể trở thành người đứng đầu Tài Tuấn Bảng, cũng không bởi vì là thái tử, mà là nắm giữ thực lực chân chính.
Không sử dụng bí pháp, là có thể vượt cấp chém giết cường giả Chí Tôn đỉnh phong. Một khi thực lực lại tăng, cho dù là hắn, muốn thắng được, cũng rất khó.
Vị Trương Huyền này đánh hắn bị thương, chỉ là nhìn ra được chỗ thiếu hụt trong chiêu số mà thôi, dựa vào cường lực thân thể mới làm được. Đinh Mục thái tử, thân thể cũng cường đại, bất kể công pháp, võ kỹ, thân thể, gần như đều không chê vào đâu được.
Còn muốn sử dụng thủ đoạn bình thường đánh bại, gần như không có khả năng!
- Đây là chiêu số của ngươi?
Lại ở thời điểm Lạc Thiên Hồng miên man suy nghĩ, cảm thấy Trương Huyền có khả năng không chống đỡ nổi, liền nghe được một giọng nói khe khẽ của người thanh niên vang lên.
Lập tức nhìn thấy được bóng đáng hắn đứng tại chỗ bất động, nhẹ nhàng thoáng lắc một cái. Năm ngón tay mở ra, giống như là đang bắt một con thỏ bị nhốt ở trong lồng.
Vù!
Quyền pháp cuồng bạo của Đinh Mục tiêu tan thành mây khói. Ngay sau đó toàn thân, hắn giống như là con gà con bị nắm cổ, bị tiện tay nhấc lên.
Cái gì Thiên Liệt Quyền, võ kỹ quỷ cấp đỉnh phong, Nhiên Huyết Bí Pháp...
Ở trước mặt đối phương, nực cười giống như một tiểu hài tử!
- Đây là... cảnh giới mất giả còn thật, tâm cảnh thông minh, danh sư tứ tinh đều rất khó đạt được?
Đồng tử co lại, môi Lạc Thiên Hồng run rẩy, vẻ mặt không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận