Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Học sinh thân truyền

Một đám người trước mắt này, không phải chính là đám người mới vừa rồi còn ở trên trời kiêu ngạo không thôi sao?
Người dáng vẻ thống lĩnh trước đó, đứng ở trên đầu man thú, bàn tay to mở ra, lực phá càn khôn, khí ép hoàn vũ, khí phách không thể lại khí phách hơn, thế nào nửa người cũng cắm vào mặt đất... giống như một cái cây non vậy?
Đặc biệt là thái tử phi kẻ cầm đầu gây họa, giống như đầu heo. Nếu không y phục đẹp đẽ quý giá, ném tới trong đám ăn mày, sợ rằng cũng không nhận ra.
Không chỉ ba người, ngay cả con man thú hung mãnh kia, thoạt nhìn cũng rơi tới thất điên bát đảo, không tìm được phương hướng.
Điều này, điều này...
Mắt Mạc Hoằng Nhất giống như chiêng đồng.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thời gian trong nháy mắt, khiến đám người trước đó vẫn kiêu ngạo không ai bì nổi, biến thành như vậy?
Trong lúc đang nghi ngờ, lại nghe được hai âm thanh rơi xuống đất.
Hắn vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy "bệnh nhân" trước đó nằm ở trên lưng man thú bị quăng ra, bay ở trên không trung thêm một hồi, lúc này mới rơi xuống đất.
Chính là Lâm Nhược Thiên, Lâm Lang.
Bọn họ vốn đã trọng thương, lại bay từ trên cao mấy trăm thước ngã xuống, xương cốt toàn thân đều vỡ nát, hơi thở thoáng cái đứt đoạn, trực tiếp đi địa phủ báo cáo.
- Phụ thân, đệ đệ...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Lung trọng thương vừa vội vừa tức, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nàng chỉ là ngất đi, nhưng Lâm Nhược Thiên đã chết không nhắm mắt.
Vốn tưởng rằng nữ nhi tới, nhất định có thể đại triển hùng phong, chém giết tất cả đám Trương Huyền kia, báo thù rửa hận. Hắn nằm mơ nữa cũng không nghĩ tới, mới đến được trên không trung của phủ đệ người ta, man thú lại rơi xuống, bị rơi nhanh muốn chết.
Ngay sau đó, còn mong chờ có thể chuyển bại thành thắng, kết quả làm người bay trên không trung... Sau đó, sẽ không có sau đó nữa.
Tới báo thù, kẻ thù còn không thấy lại chết...
Trên thế giới còn có ai buồn bực hơn so với hắn?
Sớm biết như vậy, còn không bằng đừng chờ nữ nhi, chết sớm một chút, cũng không phải chịu tội thêm mấy ngày này...
- Lâm gia, lần này xem như là chạm tới thiết bản!
- Đúng vậy, Trương sư không chỉ thiên phú cao, còn có một sư phụ tốt. Đấu cùng bọn họ, không phải muốn chết sao?
- Không hỏi thăm một chút lại xông tới. Đáng đời gặp xui xẻo...
Nhìn thấy được tình cảnh mấy người bi thảm, không những không có ai đồng tình, ngược lại còn hả lòng hả dạ.
Chuyện của Lộ Trùng, gần như tất cả mọi người đều biết. Lâm gia vốn danh tiếng không tốt, hiện tại là thế tường ngã mọi người đẩy, thành cháy lửa lan ra đồng cỏ.
- Đây là vị lão sư của Trương sư kia ra tay sao?
- Không phải. Vừa rồi có người ở Vọng Thiên Lâu nhìn thấy, là một vị danh sư, tên gì... Tiểu Tô. Rốt cuộc là ai, ta cũng không biết được rõ ràng!
- Bất kể là ai, tiện tay ném ra cường giả Chí Tôn cảnh, phần thực lực này, đáng sợ...
- Đúng vậy, sau này Trương phủ này chính là cấm địa, hậu bối ai dám xông vào, lập tức trục xuất gia tộc!
...
Bàn luận ầm ĩ.
- Tiểu Tô? Chẳng lẽ là... Tô sư ra tay?
Sắc mặt Mạc Hoằng Nhất nhất thời đỏ lên, xiết chặt nắm đấm.
Danh sư tứ tinh quả nhiên lợi hại. Xem ra quyết định của hắn đúng. Bái hai vị này làm sư, sau này nhất định có thể đột nhiên bay nhanh tiến mạnh.
Két!
Hắn đang kích động, chờ hai người Tô sư đi ra, đi vào bái sư, liền nghe được cửa lớn cách đó không xa mở ra. Hai bóng người đi ra.
- Tôn quản gia, vậy chúng ta liền cáo từ. Nhìn thấy Trương sư, cũng làm phiền nói giúp cho một tiếng, chúng ta ở liên minh vạn quốc chờ hắn!
Tô sư ôm quyền nói.
- Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà thôi!
Tôn Cường vung tay lên.
- Điều này...
Mạc Hoằng Nhất thoáng lảo đảo một cái.
Đây chính là Tô sư, Lăng sư, danh sư tứ tinh của liên minh vạn quốc. Dương sư không đưa tiễn, ngược lại cũng thôi. Trương sư thế nào cũng không đi ra?
Chỉ để cho một quản gia đưa ra. Mấu chốt nhất chính là... Người quản gia này, cũng quá tùy tiện!
Ngươi xem bộ dáng này, rõ ràng chỉ làm cho có lệ... và không kiên nhẫn được!
Không kiên nhẫn được cái quỷ à. Nếu như nói trước đó không biết thân phận của hai người Tô sư, ngược lại cũng thôi. Vừa ra tay, long trời lở đất, lại còn thái độ như vậy...
Là muốn điên hay có bệnh?
- Cũng không phải là... Chỉ sợ là thực lực của vị Dương sư này, sâu không lường được, lúc này mới một người đắc đạo, quản gia cũng diễu võ dương oai như vậy...
Mạc Hoằng Nhất không ngốc, rất nhanh liền hiểu được, không nhịn được choáng váng.
Khiến cho danh sư tứ tinh đều kiêng kỵ... Vậy vị Dương sư này, rốt cuộc lợi hại tới mức nào?
...
Danh Sư Đường.
- Ngươi nói... lão sư gọi Tô sư là... Tiểu Tô?
Đầy chấn động kinh ngạc nhìn qua báo cáo trước mắt, Chúc trưởng lão, Khương đường chủ không thể tin được.
- Đúng! Không chỉ có như vậy, Tô sư dường như còn rất nghe lời Dương sư nói...
Chúc trưởng lão nói.
- Tô sư đường đường là danh sư tứ tinh của liên minh vạn quốc, đối với lão sư lễ độ cung kính, thậm chí gọi là Tiểu Tô cũng không dám phản kháng... Lẽ nào, thực lực của lão sư, đã vượt qua tứ tinh?
Sớm đã biết rằng thực lực lão sư sâu không lường được, nhưng Khương đường chủ nằm mơ cũng không nghĩ tới, lợi hại như vậy.
Danh sư tứ tinh lễ độ cung kính, tự xưng vãn bối, phải mạnh tới mức nào?
- Cũng sợ rằng chỉ có danh sư lợi hại như thế, mới có khả năng dạy dỗ ra thiên tài như Trương Huyền vậy!
Sau khi hết khiếp sợ, hắn không nhịn được xúc động.
Thiên phú của Trương sư, rõ như ban ngày. Đổi lại thành mình, nhất định là dạy không nổi. Cũng chỉ có lão sư, mới có loại năng lực này.
- Đúng rồi, đường chủ, đám người Tô sư rời khỏi phủ đệ của Trương sư, lại cưỡi man thú bay, quay về liên minh vạn quốc!
Chúc trưởng lão tiếp tục nói.
- Ừ, Tô sư, Lăng sư là trưởng lão Danh Sư Đường của liên minh vạn quốc, khẳng định vẫn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có khả năng đợi ở chỗ này lâu!
Khương đường chủ gật đầu, có chút do dự:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi gặp Trương sư và lão sư. Chắc hẳn, bọn họ cũng không ở lại Thiên Vũ vương thành được bao lâu!
Hắn cũng biết một ít về mục đích của Tô sư, Lăng sư. Hiện tại hai người xoay người rời đi, hoàn toàn không có chút dừng lại nào, nói rõ chuyện đã làm gần như thỏa đáng.
Ba tháng sau lại có thi đấu danh sư, nói vậy đám người Trương sư rất nhanh sẽ phải rời khỏi đây.
- Đúng vậy!
Chúc trưởng lão gật đầu.
Trương sư đại tài, loại địa phương nhỏ như Thiên Vũ vương thành này, hiển nhiên không giam cầm được, muốn đi tới địa phương huy hoàng hơn, giang cánh bay lượn.
...
Khương đường chủ và Chúc trưởng lão đều nhìn ra, thời khắc này, Trương Huyền quả thật đang suy nghĩ vấn đề rời khỏi đây.
Tu vi của hắn bây giờ đạt tới Tông Sư đỉnh phong, không có nhiều công pháp cấp bậc Chí Tôn. Muốn đột phá, gần như không có khả năng.
Mà loại địa phương cấp bậc như Thiên Vũ vương quốc này, loại công pháp này là căn bản không tìm được.
Chỉ có thể đi quốc gia cấp bậc cao hơn.
Hắn khôi phục diện mạo vốn có, trở lại phòng tiếp khách.
Lúc này, đám người Trịnh Dương vẫn quỳ gối tại chỗ, kiên trì hai ngày hai đêm, giọt nước không uống, tuy rằng thân thể run rẩy, có chút không kiên trì nổi, ánh mắt lại càng lúc càng kiên định, lại không lỗ mãng như trước.
Hai ngày hai đêm rèn luyện, giống như dự đoán, rèn luyện tinh thần, rèn luyện ý chí.
Biết mục đích trừng phạt bọn họ đã đạt tới, Trương Huyền gật đầu.
- Đều đứng lên đi!
Hắn vung tay lên, ngồi ở trên chỗ ngồi của gian phòng.
Đám người Lộ Trùng, Triệu Nhã đã đến trước mặt. Lúc này, sáu học sinh tập trung lại.
- Ta muốn rời khỏi Thiên Vũ vương quốc đi liên minh vạn quốc. Ai không muốn đi, ta sẽ không cưỡng ép!
Nhìn về phía mọi người, Trương Huyền thản nhiên nói.
Lại đến lúc cần phải lựa chọn.
Học sinh không phải là nô lệ. Nguyện ý theo, thì dẫn theo. Không muốn, đại biểu duyên phận hết, không cần thiết cưỡng ép.
- Ta nguyện ý đi theo lão sư!
Triệu Nhã bước lên trước.
- Ta cũng nguyện ý!
Đám người Trịnh Dương cũng vội vàng mở miệng.
Không có lão sư, bọn họ sẽ không có thực lực bây giờ. Đương nhiên phải đi theo sau lưng lão sư, truy đuổi bước chân, càng chạy càng xa.
- Lộ Trùng, ngươi thì sao?
Năm học sinh theo Thiên Huyền tới đây rất nhanh đều biểu lộ thái độ, nguyện ý đi theo ở phía sau, không bỏ không rời. Chỉ có Lộ Trùng đứng ở một bên, một câu không nói.
- Ta trước đó cũng đã nói, cái mạng này đều là của lão sư, tất nhiên là lão sư đi tới nào, ta đi đến nơi đó! Chỉ có điều... trước đó, còn có vài chuyện cần xử lý!
Có chút do dự, Lộ Trùng nói.
- Sao?
Trương Huyền nhìn qua.
- Liên minh vạn quốc cách nơi này không dưới hơn mười vạn cây số. Đường xá xa xôi. Một khi đi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về. Ta muốn... trước khi đi, bái tế phụ mẫu người thân một chút!
Lộ Trùng nói.
- Bái tế người thân, nên làm!
Trương Huyền đáp ứng.
Lần này đi không biết bao lâu. Trước khi đi, bái tế phụ mẫu người thân đã chết, chuyện thường tình của con người.
- Nếu có cơ hội... Ta còn muốn nhờ lão sư ra tay giúp đỡ, lấy về vật do tổ tiên lưu lại. Thực lực của ta vẫn... có chút không đủ!
Lộ Trùng nói tiếp.
Trương Huyền đáp ứng.
Hắn nói vật của tổ tiên, hẳn là bản chép tay do Khổng sư tự tay viết.
Thứ này đối với hắn mà nói không có tác dụng gì. Nhưng Lộ Trùng bởi vì nó, khiến gia tộc tan biến, lại là vật do tổ tiên lưu lại. Trước khi đi, lấy được vào tay mới rời khỏi, không có gì đáng trách.
- Đa tạ lão sư!
Trong mắt Lộ Trùng tràn ngập cảm kích.
- Nếu các ngươi đều muốn đi cùng ta, vậy ta cũng nói một câu quy định!
Thấy mọi người đều muốn đi cùng, Trương Huyền nhìn quanh một vòng, thần thái nghiêm túc.
- Lão sư và học sinh chú ý duyên phận. Lão sư học sinh ở học viện bình thường, không muốn đi học, có thể rời khỏi, đổi lão sư, cũng không có vấn đề gì. Nhưng... các ngươi muốn đi theo ta, lại không giống như vậy.
Quan hệ giữa lão sư và học sinh bình thường, tuy rằng kính trọng, lại cũng không có ràng buộc quá lớn.
Thật giống như Bạch lão sư của đám người Lộ Trùng trước đó, tuy rằng dạy bọn họ trong thời gian dài, nhưng đổi lại cũng sẽ không có cảm giác có lỗi quá lớn.
Ban đầu ở Hồng Thiên học viện cũng vậy. Học sinh cho rằng dạy không tốt, rời khỏi lớp, đổi lão sư, là chuyện thường xảy ra.
- Lão sư... chẳng lẽ muốn thu chúng ta làm thân truyền?
Kịp phản ứng, Trịnh Dương kích động, sắc mặt nhất thời đỏ lên.
Đám người Triệu Nhã cũng từng người xiết chặt nắm đấm.
Đồng thời là học sinh, thân truyền, giảng bài, địa vị chênh lệch rất lớn, không thể so sánh nổi.
Học sinh nghe giảng bài, có thể rời khỏi, đổi lão sư khác. Thân truyền, nếu làm như vậy, chẳng khác nào phản bội sư môn, bị tiêu diệt cũng không ai dám nói cái gì!
Trở thành thân truyền, nhận được pháp quyết tu luyện cao thâm nhất, chỉ điểm cặn kẽ nhất, gặp phải người tới nghe giảng bài, tự động thăng cấp "sư huynh".
Đồng dạng, cũng ỏ thần phục sư môn, lại không thể hai lòng.
Mặt khác, trở thành thân truyền, cũng là lão sư đối với học sinh tán thành, không tán thành, không có khả năng thu.
Đám người Triệu Nhã trước đây vẫn tự cho mình là học sinh thân truyền. Nhưng Trương sư chưa bao giờ mở miệng, trong lòng bọn họ vẫn ít nhiều có chút mất mát. Lúc này nghe được lời này, tất cả đều hưng phấn khó có thể tự kìm chế được.
Trở thành thân truyền, chẳng khác nào có thân phận thật sự.
Lại ra mặt cho lão sư, cũng có lý chẳng sợ gì.
- Không sai, muốn trở thành thân truyền của ta, phải tuân thủ mấy quy định: Tôn sư trọng đạo, nghe theo lão sư phân phó, không thể ngỗ nghịch.
- Sư môn truyền thụ, chưa cho phép không được truyền ra ngoài.
- Khoan dung đối đãi, không thể ỷ mạnh hiếp yếu.
- Thành thật giữ tín làm gốc, không thể lừa trên gạt dưới.
- Đoàn kết đồng môn...
- Nếu như có thể tuân thủ những điều mục, có thể làm thân truyền của ta. Làm không được hoặc sau này vi phạm, Trương Huyền ta sẽ đích thân ra tay giết chết hắn, tuyệt đối không nuông chiều!
Trương Huyền đứng dậy, chắp hai tay ở sau lưng, mỗi một câu nói ra, sắc mặt nghiêm khắc thêm một phần. Nói xong lời cuối cùng, không khí trong phòng hình như cũng ngưng đọng.
Trải qua mấy ngày sát hạch, những học sinh này mặc dù có thời gian thoạt nhìn rất vô liêm sỉ, trên thực tế trong lòng đối với hắn vẫn vô cùng tôn trọng, không dám hoàn toàn trái ý, phù hợp tiêu chuẩn của học sinh thân truyền.
Nhưng... nếu thu làm thân truyền, quy định tất nhiên phải lập ra.
- Chúng ta nguyện ý vào môn hạ của Trương sư, trở thành thân truyền, nhận lệnh của lão sư, trung thành như một, đến chết không hối hận!
Đám người Triệu Nhã không chút do dự nào, đồng thời quỳ rạp xuống đất.
- Được!
Trương Huyền gật đầu:
- Từ hôm nay trở đi, Triệu Nhã là đại sư tỷ, Vương Dĩnh là nhị sư tỷ. Tiếp đó theo thứ tự là Lưu Dương, Trịnh Dương, Viên Đào, Lộ Trùng. Đồng môn sáu người, tương thân tương ái, không được xuất hiện nội chiến!
Vương Dĩnh mặc dù là người đầu tiên nhập môn, nhưng tính cách quá yếu ớt. Trong mọi người, cũng chỉ có Triệu Nhã kiến thức nguyên tắc, tu vi cũng cao nhất, thích hợp làm đại sư tỷ. Để cho đám người Trịnh Dương dẫn dắt, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.
- Vâng!
Mọi người gật đầu.
Kết thúc buổi lễ, bối phận đã xác nhận.
...
Thiên Vũ năm 1736.
Mùa thu.
Triệu Nhã, Trịnh Dương, Lưu Dương, Vương Dĩnh, Viên Đào, Lộ Trùng bái sư, làm thân truyền của Trương sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận