Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tử Diệp Vương phát điên

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
-----------------
Phần thành khẩn này, tựa hồ phát ra từ nội tâm, mang theo lực hấp dẫn thiên nhiên, làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
- Vật phẩm cũng không trọng yếu, chủ yếu nhất là hai tên gia hỏa kia, ở Phủ Thành chủ ăn cắp, nếu như không bắt lấy, về sau uy nghiêm của Tĩnh Viễn Thành để vào đâu?
Bị đối phương “chân thành” lây nhiễm, hộ vệ nhịn không được nói.
- Cũng đúng, ở Phủ Thành chủ ăn cắp, hoàn toàn chính xác tội không thể thứ!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, ngôn từ tràn đầy chính nghĩa:
- Bất quá, các ngươi cứ như vậy tìm kiếm, đối phương thật giấu ở chỗ này, tất nhiên đã hiểu rõ tình hình, gây chuyện không tốt sẽ lặng lẽ đào tẩu, như vậy đi, không bằng để cho Hồ Hiên chủ kích hoạt trận pháp chung quanh, làm cho đối phương trốn không có thể trốn, chúng ta lại tính toán khác!
- Cái này...
Hộ vệ không dám làm chủ, quay đầu nhìn về phía Tử Diệp Vương ở cách đó không xa.
- Ân!
Chần chừ một chút, Tử Diệp Vương gật đầu:
- Hai tên gia hỏa kia, đối với trận pháp nghiên cứu sâu đậm, tốt nhất có thể mở ra trận pháp cường đại nhất của Mặc Vân Hiên các ngươi, nếu không, ta sợ đối phương vẫn có thể nhẹ nhõm rời đi!
Gia hỏa cứu Hứa Trưởng lão kia, đơn giản liền cải biến trận pháp, hơn nữa kích hoạt, coi như là hắn cũng làm không được, chỉ từ điểm đó cũng có thể thấy được, khống chế trận pháp đã đạt đến tình trạng cực kỳ cao thâm, trận pháp thông thường, căn bản trói không được đối phương.
- Lợi hại như vậy? Như vậy đi, ta chỗ này vừa vặn có một trận bàn rất lợi hại, hiện tại liền kích hoạt!
Mỉm cười, Trương Huyền nói.
- Trận bàn?
Tử Diệp Vương nhíu mày.
- Là ta ở một lần thí luyện lấy được, đạt đến cấp bảy, bình thường không dùng tới, ngươi đã nói hai kẻ trộm này lợi hại, dùng trận pháp này, ổn thỏa nhất!
Trương Huyền gật đầu.
- Cấp bảy?
Ánh mắt của Tử Diệp Vương sáng lên.
Loại trận bàn cấp bậc này, một khi khởi động, coi như là hắn, muốn chạy ra cũng khó khăn, chỉ là Mặc Vân Hiên lại có thứ này, khó trách có thể có nhiều bảo vật như vậy đấu giá!
Quả nhiên không thể khinh thường.
- Đúng vậy!
Đáp một tiếng, cổ tay của Trương Huyền khẽ đảo, một cái trận bàn xuất hiện ở lòng bàn tay, chân khí mãnh liệt quán thâu vào trong, một hồi nổ vang, chung quanh lập tức bị sương mù bao phủ.
- Lợi hại!
Đồng tử của Tử Diệp Vương co rụt lại.
Mặc dù trận pháp này chỉ là mê trận đơn giản, lại hết sức củng cố, coi như là hắn toàn lực xuất thủ, muốn phá vỡ, không có hơn mười phút cũng không thể làm được, dùng để đối phó Thánh Vực nhị, tam trọng, căn bản không cách nào chạy trốn.
- Đợi một lát lục soát hai tên gia hỏa kia xong, cái trận bàn này chung một chỗ đoạt luôn...
Ánh mắt lóe lên.
Hắn là Dị Linh tộc, vốn cùng nhân loại không đội trời chung, một khi tìm được hai tên gia hỏa kia, không cần phải tiếp tục ngụy trang, trước đoạt lấy thứ tốt lại nói.
Nếu lúc trước ở Phủ Thành chủ có thứ này, hai người kia làm sao có thể đào tẩu?
- Trận pháp này không tệ, mang người của chúng ta đi tìm đi!
Suy tư thoáng một phát, Tử Diệp Vương khoát tay áo nói.
Trận pháp bao phủ xuống, nếu như hai gia hỏa đào tẩu kia thực ở trong Mặc Vân Hiên mà nói, tuyệt đối trốn không thoát, nhưng sương mù lớn như vậy, người của hắn khẳng định cũng tìm không thấy, nhất định phải có người dẫn đường mới được.
- Tốt!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, dặn dò một tiếng:
- Hồ Vân Sinh, mang bằng hữu của Phủ Thành chủ đi tìm kiếm khắp nơi! Đúng rồi, thuận tiện chuẩn bị chút rượu ngon tới đây, ta cùng vị Tử Diệp tiền bối này ở đây chờ các ngươi!
- Vâng!
Tuy không biết Tôn Cường tiền bối vì sao đối với lời của đối phương nói gì nghe nấy, nhưng biết rõ nghe lời khẳng định không sai, nhẹ gật đầu, mang theo rất nhiều hộ vệ đi thẳng về phía trước.
Phương hướng bọn hắn tiến lên, sương mù tự động tản ra, tựa như có người chỉ dẫn.
- Mau chóng tìm người là tốt rồi, rượu và thức ăn gì gì đó coi như xong...
Tử Diệp Vương khoát tay áo.
- Ai, sao có thể được! Có thể làm cho thành chủ tôn xưng một tiếng tiền bối, đưa hộ vệ cho ngươi thống lĩnh, địa vị tự nhiên tôn sùng, chúng ta chỉ làm việc buôn bán, đương nhiên phải sớm kết giao một phen...
Trương Huyền cười cười.
Trận bàn là hắn khống chế, để cho người đi nơi nào, đều ở một ý niệm, không lâu sau, Chu Khiếu liền bưng rượu và thức ăn tới.
- Tiền bối, mời!
Rót đầy rượu, trong mắt Trương Huyền tràn đầy thành khẩn.
- Ân!
Vốn không muốn uống, nhưng thấy ánh mắt của đối phương sạch sẽ thuần khiết, không có chút giả bộ nào, lúc này mới nhẹ gật đầu, bưng chén rượu lên.
Bất quá dù vậy, thần thức vẫn lan tràn nhìn tửu thủy, dò xét một chút.
Một lát sau, nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hơi có xấu hổ.
Trải qua dò xét, hắn phát hiện trong tửu thủy này, vấn đề gì cũng không có, đối phương là chân tâm thật ý mời hắn uống rượu, mà hắn lại nghi thần nghi quỷ...
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trung niên nhân ở đối diện đã uống một hơi cạn sạch.
- Như thế nào, rượu này không hợp khẩu vị? Nếu không ta sai người đổi thoáng một phát...
Thấy hắn không uống, Trương Huyền nhìn qua.
- Không cần...
Nhẹ nhàng cười cười, Tử Diệp Vương uống một hơi cạn sạch.
Với hắn mà nói, một chén rượu mà thôi, không nói trước đã dò xét ra không có độc. Cho dù có độc, lấy thực lực của hắn, cũng có thể đơn giản áp chế, sẽ không bị bất cứ thương tổn gì.
- Hào khí!
Thấy hắn uống xong, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu:
- Còn là Tử Diệp Vương sảng khoái, không giống Thủy Diệp Vương lúc trước, ta khuyên cả buổi, miệng lưỡi sắp nói nứt ra, mới miễn cưỡng uống một chén nhỏ, phiền toái chết!
- Thủy Diệp Vương?
Vừa buông chén rượu xuống, liền nghe nói như thế, đồng tử của Tử Diệp Vương co rụt lại, biến sắc:
- Ngươi là ai?
Hộ vệ chỉ nói cho đối phương biết, hắn là Tử Diệp tiền bối, cũng không nói Tử Diệp Vương!
Hơn nữa mấu chốt nhất là... Đối phương còn nói Thủy Diệp Vương!
Đồng bạn của mình vừa bị người chém giết, gia hỏa này nói ra tên, còn uống một chén rượu... Chẳng lẽ có liên hệ gì?
- Ngồi xuống ngồi xuống, chớ khẩn trương, cùng lắm thì giống như Thủy Diệp Vương, bị lộng chết mà thôi, có gì phải vội chứ...
Trương Huyền khoát tay áo, tiếp tục rót rượu.
- Ngươi... Thủy Diệp Vương là ngươi giết? Ngươi là Danh Sư thất tinh kia?
Đồng tử co rụt lại, Tử Diệp Vương chỉ cảm thấy được toàn thân tóc gáy dựng đứng.
Đối phương có thể chém giết Thủy Diệp Vương, tự nhiên cũng có thực lực chém giết hắn, người mạnh như thế gần trong gang tấc, lại có thể không phát hiện chút nào, quả thực không thể tin được.
- Cái gì Danh Sư thất tinh? Chẳng lẽ ngươi không có nhìn ra sao? Cứu đi Hứa Trưởng lão cũng là ta!
Vẻ mặt Trương Huyền tràn đầy không vui nhìn qua, cơ bắp cốt cách toàn thân nhúc nhích, một lần nữa biến thành bộ dáng của hộ vệ.
- Ngươi, ngươi... Chết cho ta!
Tử Diệp Vương phát điên, gào thét một tiếng, mãnh liệt đứng dậy, bàn tay vỗ xuống, tính toán bổ ngã xuống đất.
Đường đường Dị Linh Tộc Thanh Điền nhất mạch, một trong thập đại Vương giả, lại bị một nhân loại trêu đùa hí lộng như thế, còn không có phát hiện, hắn cũng cảm thấy sắp nổ tung.
- Ai, người trẻ tuổi, chính là thiếu kiên nhẫn...
Thấy đối phương xuất thủ, Trương Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng, cũng không thấy có bất kỳ động tác, Tử Diệp Vương ở đối diện sắc mặt trắng nhợt, thân thể liên tục run rẩy, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thổ huyết.
Vừa rồi uống chén rượu kia, ẩn chứa Thiên Đạo chân khí của hắn, tiến nhập trong cơ thể, dĩ nhiên biến thành kịch độc.
- Ngươi hạ độc...
Hiểu được, thân thể Tử Diệp Vương liên tục run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Đúng vậy, không hạ độc, ngươi cho rằng ta một Tòng Thánh, có thể đánh qua được ngươi?
Rầm ào ào!
Đang khi nói chuyện, hai cái chén rượu bị rót đầy, tửu thủy óng ánh, không có rơi vãi ra một giọt.
- Tòng Thánh? Ngươi... Là Tòng Thánh?
Tử Diệp Vương không thể tin được.
Nếu như nói đối phương là Danh Sư thất tinh, thua ở trong tay cũng nhận, một Tòng Thánh khiến bản thân trúng độc... Điều này sao có thể?
- Ta chỉ có bấy nhiêu thực lực, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?
Trương Huyền lắc đầu.
- Tòng Thánh, làm sao có thể giết Thủy Diệp Vương... Ta không tin!
Tử Diệp Vương gào thét.
Coi như là Thủy Diệp Vương trúng độc, là cường giả Thánh Vực tứ trọng, sử dụng bí pháp Nguyên Thần xuất khiếu, chém giết cực kỳ nhẹ nhõm, làm sao có thể bị chém giết, ngay cả tin tức cũng không có truyền ra?
- Đừng có gấp, không riêng gì Thủy Diệp Vương, Kim Diệp Vương, Thanh Diệp Vương cũng đều bị ta giết chết, không có gì lớn! Yên tâm đi, rất nhanh sẽ để các ngươi đoàn tụ!
Bưng lên một ly rượu, Trương Huyền uống một ngụm, thản nhiên nói.
- Ngươi... Phốc!
Thân thể Tử Diệp Vương nhoáng một cái.
Thủy Diệp Vương bị giết, hắn tận mắt nhìn thấy thi thể, giờ phút này nghe được Kim Diệp Vương, Thanh Diệp Vương lại cũng đã chết... Thiếu chút nữa trực tiếp điên rồi.
Thanh Điền thập đại Vương giả, không người nào không là thế hệ uy danh hiển hách, đừng nói một đế quốc nhất đẳng nho nhỏ như Hồng Viễn, coi như là Thanh Nguyên phong hào đế quốc, cũng không ai dám khinh thường.
Không nói tàn sát hàng loạt dân trong thành, ít nhất có thể giết thiên hôn địa ám, nhân loại không biết làm thế nào.
Hiện tại tứ đại Vương giả tiêu phí trả giá cực lớn đi ra, cái gì cũng chưa làm, liền ngoẻo ba cái... Nghe khẩu khí, đều hao tổn ở trong tay Tòng Thánh này, thật hay giả?
Trong mắt tràn đầy hoảng sợ, biết rõ đối phương có thể nói ra tên, tất nhiên tám chín phần mười là thật, Tử Diệp Vương không dám dừng lại, thân thể chuyển một cái, muốn đào tẩu.
Kim, Thanh, Thủy ba đại Vương giả, từng cái thực lực đều không yếu hơn hắn chút nào, kết quả đều hao tổn ở trong tay đối phương, không cảm giác mình có thể chém giết!
Còn không bằng trước đào tẩu lại nói.
Còn độc trong cơ thể, chỉ cần chạy thoát, tổng có biện pháp giải quyết...
- Đi? Ta cũng bố trí trận pháp, hiện tại đi, có phải có chút quá không lễ phép rồi hả?
Lắc đầu, Trương Huyền lần nữa xoa xoa tay.
Tử Diệp Vương vừa bay không xa lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn, từ không trung rớt xuống, người ở dưới đất liên tục run rẩy.
- Trốn không thoát, cùng lắm thì cùng chết...
Cảm nhận được kịch độc trong cơ thể liên tục xé rách, tùy thời có thể tử vong, Tử Diệp Vương biết chắc trốn không thoát, cắn răng một cái, lần nữa lao đến trung niên nhân.
Nếu như trốn không thoát, vậy ngọc nát đá tan!
- Vì sao các ngươi đều ưa thích đồng quy vu tận vậy nhỉ?
Thở dài một tiếng, vẻ mặt Trương Huyền phiền muộn.
Cái gọi là Thanh Điền thập đại Vương giả này, đã giết ba cái, từng cái đều muốn đồng quy vu tận... Thật sự là không hề có ý mới!
- Mấy người các ngươi, đi lên trước móc đồ vật trong miệng hắn ra, sau đó đập cho một trận lại nói!
Ngón tay câu câu, lập tức bảy tám Khôi Lỗi xuất hiện ở trước mắt, nhắm Tử Diệp Vương vọt tới.
- Dị Linh tộc? Không đúng, đây là Khôi Lỗi...
Chứng kiến mấy gia hỏa xông lại, thân thể Tử Diệp Vương run lên.
Có thể làm cho nhiều Khôi Lỗi Dị Linh tộc như vậy hộ giá, đây không phải đãi ngộ Vương giả nên có sao?
Đến cùng ngươi là Vương giả Dị Linh Tộc, hay là ta?
Như thế nào ta người cô đơn, một thuộc hạ cũng không có, bần hàn như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận