Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Diễn Không thiên thư đệ tam trọng

- Viên huynh cùng Lạc huynh đều bị thương, các ngươi chăm sóc một chút, ta vào xem!
Biết nói tiếp, khẳng định sẽ lộ tẩy, Trương Huyền vội vàng nói sang chuyện khác.
- Vẫn là ta tới đi!
Bích Hồng Âm tiến về phía trước một bước:
- Ta am hiểu huyễn cảnh cùng nguyên thần công kích, linh hồn phòng ngự hơi mạnh hơn một chút, hẳn là có thể kiên trì một đoạn thời gian!
- Cũng tốt!
Chần chờ một chút, Trương Huyền gật đầu:
- Cẩn thận huyễn cảnh, tuyệt đối không nên vận dụng thực lực!
Không gian mới vừa rồi để Viên Hiểu, Lạc Huyền Thanh bị thương, cũng không phải là một chỉnh thể, coi như hắn dùng thư viện, hai lần nhìn thấy cũng hoàn toàn khác biệt.
Nếu không khẳng định vừa rồi liền biết có huyễn cảnh, mà tiến hành nhắc nhở, nàng đã muốn đi vào, vừa vặn có thể nhìn nhiều một chút, có càng nhiều tham khảo.
- Ừm!
Nhẹ gật đầu, Bích Hồng Âm cũng phong ấn tu vi.
Pháp quyết phong ấn của nàng không bằng Lạc Huyền Thanh, Minh Lý Chi Nhãn có thể rõ ràng nhìn ra, có điều không có chân khí, trận pháp bình thường cảm giác không nhạy cảm như vậy, hẳn là khó có thể phát giác.
Hô!
Nữ hài đi thẳng về phía trước, đi tới địa phương vừa rồi Lạc Huyền Thanh cùng Viên Hiểu bị công kích, cũng giống như nhìn thấy cái gì, ngừng lại, không nhúc nhích.
- Cẩn thận...
Vân Liên Hải nhịn không được nói.
- Không cần hô, vô dụng, chỗ kia không chỉ thanh âm truyền không qua, ngay cả thần thức cũng không thể xuyên thấu!
Lạc Huyền Thanh lắc đầu.
- Thần thức cũng không thể xuyên thấu?
Trương Huyền nhíu mày, thần thức lan tràn ra, quả nhiên phía trước không xa, giống như rơi vào một thế giới khác, không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Rõ ràng nhìn một cái liền có thể nhìn thấy, lại giống như cách xa nhau hai thế giới.
Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Bích Hồng Âm tiếp tục đi ra một bước, bất quá vẫn nhịn không được, chân khí trong cơ thể xoay chuyển, giống như hai người trước, ngã bay ra ngoài.
- Thế nào?
Trương Huyền đi tới trước mặt.
- Ta tiến vào bên trong, dường như bị truyền tống đến một không gian khác, nhìn thấy một Thánh thú, bốn phía tàn sát, khắp nơi ăn người, mới nhịn không được ra tay...
Sắc mặt Bích Hồng Âm đỏ lên, giải thích.
Lúc đầu nàng có thể nhịn được, nhưng trơ mắt nhìn một đứa bé bị Thánh thú cắn rơi đầu, thực sự làm không được.
- Bị truyền tống? Ngươi ở yên tại chỗ không động ah!
Vân Liên Hải nói.
Bọn họ rõ ràng nhìn thấy Bích Hồng Âm đứng ở cách đó không xa, nơi nào cũng không có đi, làm sao có khả năng nhìn thấy Thánh thú cùng hài tử.
- Thần thức cũng không thể dò xét, chúng ta lại có thể nhìn thấy, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Ngắt lời hắn, Lạc Huyền Thanh nói.
- Cái này...
Vân Liên Hải sửng sốt.
Có đôi khi con mắt nhìn thấy, chưa hẳn là thật.
Thật giống như Hải Thị Thận Lâu, rõ ràng thấy có vô số nhà cao tầng ngay ở cách đó không xa, nhưng trên thực tế lại là giả.
Tu luyện giả càng tin tưởng thần thức của mình, bởi vì thần thức là tinh thần lan tràn, tuyệt sẽ không nhìn lầm... tình cảnh hiện tại, thần thức không thấy được, mắt thường lại rất rõ ràng, chẳng lẽ liền có thể bảo đảm đây là sự thực?
- Vân huynh, ngươi cảm thụ một chút, Động Hư Hồ Lô kia có phải thật hay không?
Đột nhiên Trương Huyền mở miệng.
- Tốt!
Vân Liên Hải nhẹ gật đầu.
Vừa rồi nhìn thấy hình ảnh đám người Bích Hồng Âm, Lạc Huyền Thanh có thể là giả, Động Hư Hồ Lô ở trên không cũng chưa chắc là thật. Huyết dịch bay ra, mi tâm như nhiều hơn một con mắt, quan sát về phía hư không. Một lát sau, lắc đầu:
- Ta cảm giác không thấy khí tức bảo vật...
- Cảm giác không thấy?
Vẻ mặt của Lạc Huyền Thanh trở nên trắng bệch.
Vì Động Hư Hồ Lô này, chuẩn bị không biết bao lâu, nếu là giả, chỉ là huyễn tượng, vậy mình thật sự khóc.
- Ta qua xem một chút!
Trương Huyền nhíu mày, cũng phán đoán không ra đến cùng xảy ra chuyện gì, đành phải mở miệng nói.
Tình cảnh trước mắt vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, xem như hắn cũng cảm thấy không hiểu ra sao, chỉ sợ chỉ có tự mình đi qua nhìn một chút, mới có thể có đáp án.
- Cẩn thận một chút...
Biết thanh niên trước mắt này thủ đoạn rất nhiều, Lạc Huyền Thanh dặn dò một tiếng.
- Ừm!
Trương Huyền lên tiếng, hít sâu một hơi, áp chế tu vi lại, nhấc chân đi vào trong.
Phương pháp hắn phong ấn tu vi, dù không cao minh bằng Lạc Huyền Thanh, nhưng hắn tu luyện Thiên Đạo chân khí, thật muốn che giấu, Thánh Vực cửu trọng cũng không thể phát giác, những người khác càng đừng suy nghĩ.
Hô!
Tiến vào bên trong, lập tức nhìn thấy trước mắt trắng xóa, thần thức lan tràn, vẫn giống như trước đó, kéo dài đến khoảng cách cực xa, lại không nhìn thấy cái gì, hình như đi tới một nơi hoang dã, trừ thiên địa, chỉ có một mình hắn. Mới vừa tách ra đám người Lạc Huyền Thanh, đã biến mất không thấy gì nữa, như căn bản không có xuất hiện qua.
- Quả nhiên quỷ dị...
Lông mày nhíu một cái, Trương Huyền tiếp tục đi về phía trước, ngay sau đó một vùng núi xuất hiện trước mắt. Thác nước, đầm nước, tiếng nước róc rách.
- Đây là...
Nhìn một cái, trái tim nhịn không được nhảy lên kịch liệt. Nơi này, lúc trước hắn tới qua, chính là địa phương lần đầu tiên gặp được Lạc Nhược Hi… Huyễn Vũ sơn mạch!
Ở đây, thấy được vô số linh thú xông lại, còn tưởng rằng là muốn gây bất lợi cho nàng, vọt thẳng lên, hai người cứ như vậy quen biết hiểu nhau.
Vội vàng nhìn về phía thác nước, quả nhiên thấy một thân ảnh yên tĩnh đứng, như một bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt. Nữ hài xinh đẹp như hoa sen xuất trần không nhiễm, điềm tĩnh thản nhiên, dường như sự tình gì cũng không liên hệ tới nàng.
- Nhược Hi...
Trái tim nhảy một cái, Trương Huyền cực kỳ kích động.
Vốn cho rằng đi tới Thánh Tử điện liền có thể nhìn thấy, nhưng theo biết càng nhiều, càng minh bạch áp lực trên người, ngược lại không dám gặp. Mặc dù như thế, trong lòng nhớ nhung lại không yếu bớt chút nào, càng thêm nồng đậm.
- Không đúng, đây là huyễn cảnh...
Nắm đấm xiết chặt, cố nén ý định tiến lên, hô hấp dần dần bình phục lại. Bản thân đang tìm Động Hư Hồ Lô, không có khả năng đi đến Huyễn Vũ sơn mạch, càng không có khả năng lần nữa nhìn thấy Lạc Nhược Hi, cũng nói rõ, đây là giả, coi như không phải huyễn trận, cũng có thể liên quan đến không gian chồng chất, kinh nghiệm của bản thân trước đó bị phản chiếu ra.
Sưu!
Trong lòng khôi phục lại bình tĩnh, đang muốn tiếp tục đi tới, một ánh sáng lăng lệ bất ngờ xuất hiện, thời gian nháy mắt, liền đến trước mặt Lạc Nhược Hi, trong nháy mắt đâm thủng nàng. Ngay sau đó một thanh niên khuôn mặt bỉ ổi xuất hiện ở sau lưng nữ hài:
- Gia tộc an bài ngươi gả cho ta, ngươi lại dám ưa thích người khác, đã như vậy... Liền chết đi cho ta!
Trong mắt mang theo điên cuồng, dung mạo của thanh niên thoạt nhìn có chút giống Trương Thuần, nhưng chẳng biết tại sao, lại cùng hắn có chút tương tự.
- Tiểu thiên tài Trương gia...
Con ngươi Trương Huyền co rụt lại, cắn răng.
Người này khẳng định là thiên tài Trương gia, dám động thủ với Nhược Hi, quả thực tự tìm cái chết... Chân khí trong cơ thể chấn động, vừa định giải phong, thư viện trong đầu đột nhiên nhoáng một cái, hình như có thanh âm hoàng chung đại lữ vang lên ở bên tai, thân thể trở nên băng lãnh, lần nữa kịp phản ứng:
- Là huyễn cảnh...
Tâm cảnh nhanh chóng vận chuyển, khôi phục cảnh giới tâm như chỉ thủy, lần nữa nhìn về phía trước, tiểu thiên tài không thấy, Lạc Nhược Hi cũng không thấy, thậm chí toàn bộ sơn mạch cũng không thấy. Vẫn như cũ là một mảnh trắng xóa.
- Nguy hiểm thật...
Trên đầu Trương Huyền tràn đầy mồ hôi lạnh.
Biết rất rõ ràng là huyễn cảnh, nhưng nhìn thấy Lạc Nhược Hi bị thương, vẫn không nhịn được muốn động thủ, người lưu lại di tích này, không chỉ nắm giữ không gian cực mạnh, nắm giữ nhân tâm cũng đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm!
- Nhờ có thư viện, nếu không, sợ rằng sẽ giống như đám người Lạc Huyền Thanh, bị trực tiếp đánh ra...
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn về phía trước, đang muốn tiến lên, thân thể đột nhiên xuất hiện cảm giác mất trọng lượng kịch liệt, như từ không trung hạ xuống, bốn phía không khí nghẹn ngào.
Cúi đầu nhìn, chỉ thấy người ở trên không trung, phía dưới mặt đất càng ngày càng gần, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống. Hiện tại hắn áp chế tu vi đến cảnh giới như người bình thường, rơi xuống như vậy, tất nhiên sẽ ngã chết, chân khí trong cơ thể bị phong ấn rục rà rục rịch, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao ra, duy trì phi hành.
- Là huyễn cảnh...
Áp chế khí tức lại, Trương Huyền chậm rãi nhắm mắt.
Nếu như không trải qua chuyện vừa rồi, khẳng định sẽ nhịn không được, mà bây giờ, tâm cảnh có tăng lên, lại không bối rối giống như trước đó. Thật muốn vận dụng chân khí, tốc độ phản kích sẽ chỉ càng lúc càng nhanh, đến lúc đó, coi như phòng ngự mạnh hơn, cũng sẽ bị chấn thất khiếu chảy máu, không chết cũng rơi nửa cái mạng.
Hô!
Không buồn không vui, tâm như chỉ thủy, quả nhiên không thấy tiếng gió gào thét cùng cảm giác rơi xuống nữa, lần nữa mở mắt, phát hiện vẫn đứng tại chỗ, đồng thời không có nhúc nhích.
- Không gian có thể sinh ra hiệu quả huyễn trận, đây chính là chưa hề nghĩ tới...
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Hắn lý giải trận pháp, đạt đến bát tinh đỉnh phong, học tập Diễn Không thiên thư, cũng đạt tới cảnh giới cao thâm, dựa theo tình huống bình thường, không gian gấp bình thường đã giữ không nổi hắn, nhưng nơi này, có thể để cho tinh thần thất thủ, không phát giác ra dị thường, nắm giữ không gian mạnh mẽ làm người ta tắc lưỡi.
Minh Lý Chi Nhãn chiếu xuống, không gian chung quanh giống như tổ ong, từng ngăn chứa không lớn tập hợp chung một chỗ, lại tựa như nước chảy, chậm rãi chảy xuôi, tiến vào bên trong liền sẽ chịu ảnh hưởng, nguyên thần cũng không thể chạy trốn.
- Không gian là một loại sóng văn cùng tần số, chỉ cần tìm được, liền có thể vận dụng...
Nội dung của Diễn Không thiên thư chảy xuôi ở trong đầu.
- Thì ra là thế!
Không biết qua bao lâu, ánh mắt sáng lên, bộ phận không thể nào hiểu được trong thiên thư, cùng ngăn chứa trước mắt dung hợp lại, để hắn bừng tỉnh hiểu ra.
Trước đó học tập Diễn Không thiên thư, là bởi vì dung hợp nội dung trong cổ tịch, lại thêm tu vi có hạn, không cách nào tìm hiểu cao hơn, giờ phút này thực lực đạt tới Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, kết hợp cảnh tượng trước mắt, để hắn lĩnh ngộ không gian tiến thêm một bước.
- Khó trách có khả năng sinh ra huyễn cảnh, không gian cũng có thể dùng trận pháp bố trí ra, được cho một loại trận pháp, tự nhiên có thể ảnh hưởng người suy nghĩ...
Trương Huyền hiểu được.
Trận pháp có thể bố trí ra không gian, không gian tự nhiên cũng có thể bố trí thành trận pháp, ảnh hưởng suy nghĩ, để hắn nhìn thấy khát vọng nhất mà không thể được, rất dễ dàng.
- Lĩnh ngộ những cái này, đối với không gian xem như đạt tới “nắm giữ” đi!
Phun ra một ngụm trọc khí, con mắt Trương Huyền sáng lên.
Diễn Không thiên thư đối với lĩnh ngộ không gian chia làm năm cảnh giới, theo thứ tự là súc địa, xuyên toa, nắm giữ, sáng tạo, cùng hủy diệt. Súc địa, tựa như có thể giảm bớt không gian, để cho tốc độ của người ta tăng nhanh.
Xuyên toa, đạo lý đồng dạng, nắm giữ không gian quen thuộc, tốc độ công kích sẽ giống như thuấn di, khoảng cách mấy trăm mét, trong nháy mắt mà thôi. Cảnh giới này đại thành, xem như gặp phải cường giả Nhập Hư cảnh, công kích cũng có thể xuyên qua lĩnh vực của đối phương, đi tới trước người, không còn bị không gian ảnh hưởng.
Nắm giữ, thì là năng lực chưởng khống không gian nhất định, giống như không gian gấp, không cách nào vây khốn, thậm chí còn có thể nắm giữ lực lượng trong đó, tiến hành áp chế đối thủ.
Còn sáng tạo và hủy diệt, hiện nay còn chưa hiểu, biết không nhiều, chỉ biết người lưu lại di tích này, khẳng định đã đạt đến, nhưng cụ thể sáng tạo như thế nào, lại nói không ra.
- Đạt tới tam cảnh, nơi này hẳn không giữ được ta nữa...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, lý giải không gian đạt tới cảnh giới nắm giữ, Trương Huyền lần nữa nhìn về phía không gian giống như tổ ong trước mắt, đã không có bất kỳ bí mật gì đáng nói.
Đồ vật vừa rồi để hắn rơi vào huyễn cảnh, như là trận pháp, cũng rõ mồn một trước mắt, tùy thời có thể phá hư.
- Ra ngoài đi!
Chân khí trong cơ thể bay lên, nhẹ nhàng vạch một cái.
Hắn sải bước ra, sau một khắc, đã xuất hiện ở trước mặt dòng sông lúc trước, hồ lô màu xanh biếc huyền phù ở trước mắt, tản mát ra khí tức cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận