Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Truyền kiếm

Vạn kiếm tề minh, long ngâm khiếu thiên là biểu hiện của Kiếm Tâm cảnh. Đạt đến loại cảnh giới này, trường kiếm dựng dục ra linh tính, phù hợp với con người, như là một cánh tay, khiến cho sức chiến đấu của người ta gia tăng lên không chỉ gấp đôi.
Lĩnh ngộ loại cảnh giới này, trên cơ bản có thể khai tông lập phái, trở thành một đời tông chủ.
Thậm chí còn có không ít quốc chủ, tông chủ của các thế lực cũng không có đạt tới. Ở trong sương mù, rốt cuộc là ai đã thi triển ra loại cảnh giới này, khiến cho rất nhiều trường kiếm bên ngoài khó mà tự kiềm chế được chứ?
Là ai, kiếm ý không ra mà kiếm khí đã phát tán, khí tức ngang dọc vậy?
- Nhất định là Liêu Vũ Chí, hai tông môn chúng ta đều ở bên ngoài chân núi Vạn Quốc thành. Mỗi sáng sớm đều nhìn thấy hắn luyện kiếm ở dưới thác nước, kiếm reo cả sơn cốc, thanh âm chấn động cửu châu. Lúc ấy ta đã cảm thấy coi như không phải là Kiếm Tâm cảnh thì chí ít cũng đã đạt đến kiếm ý đỉnh phong!
- Ngươi nói như vậy ta cũng đã nhớ ra, ngày đó ta trùng hợp thấy dấu vết hắn luyện kiếm để lại, kiếm ý rơi ra bên ngoài mấy trượng, để lại dấu vết trên mặt đất. Chỉ sợ cũng chỉ có đạt đến Kiếm Tâm cảnh thì mới có thể khiến cho một cái hố có quy luật, nông sâu giống nhau như thế!
- Liêu Vũ Chí được coi là vô thượng thiên tài kiếm đạo của Hàn Khí tông, đương nhiên cái danh này không phải là dùng để trưng bày cho đẹp.
- Đúng vậy a, một màn Kiếm Tâm cảnh này và nghiền ép cùng cấp bậc, thực lực bản thân Trương sư cũng không bằng đối phương. Chỉ sợ lần này muốn vượt qua, khó khăn!
- Quan điểm của các ngươi ta không đồng ý, ta lại cảm thấy là Trương sư đạt đến Kiếm Tâm cảnh! Tình huống mấy quan trước đó cũng không phải các ngươi không thấy a...
. . .
Cảm thấy ở trong sương mù có kiếm khí ngang dọc, khiến cho người ta khiếp sợ. Khuôn mặt của rất nhiều Danh sư dưới đài hiện lên vẻ ngưng trọng.
- Kiếm Tâm cảnh?
Ngô Thiên Hào từ trên không trung trở về, thân thể run lên.
Lúc trước, ý định ban đầu hắn muốn khiêu chiến Trương sư cũng không phải là quyền pháp, chưởng pháp mà là kiếm pháp. Vốn hắn cho rằng nhờ vào lĩnh ngộ về kiếm của hắn, muốn đánh bại đối phương sẽ dễ như trở bàn tay, ai ngờ Trương sư trực tiếp tiếp nhận khiêu chiến, làm cho bản thân hắn rơi vào bị động.
Vốn hắn cho rằng, nếu như lại có một cơ hội khiêu chiến, nhất định hắn sẽ dùng kiếm, không vẽ vời cho thêm chuyện ra nữa. Thế nhưng khi cảm nhận được kiếm khí ngang dọc ở phía trước, hắn lập tức trở nên không còn tự tin được nữa.
Mặc kệ người lĩnh ngộ kiếm tâm là ai, có thể đối kháng cùng người này, sao có khả năng kiếm thuật kém được chứ?
Chí ít cũng không phải bằng vào loại tu vi này của hắn là có thể chống lại.
- Trương sư. . . Có thể thắng được không?
Mấy người Khang đường chủ cũng tràn ngập lo lắng.
- Yên tâm đi, nhất định có thể thắng, chỉ là...
Triệu Phi Vũ nhíu mày.
- Chỉ là cái gì?
Biết vị nhị công chúa này có quan hệ không tệ với Trương sư, mấy người này không khỏi nhìn qua.
- Kiếm thuật của Trương s không cần nghi ngờ đã sớm đạt đến kiếm tâm chi cảnh!
Triệu Phi Vũ gật đầu.
Lúc trước trên tế thiên đài của Hiên Viên vương quốc, Trương sư đã thi triển ra kiếm khí cảnh giới Hạ Kiếm Tâm. Khi đó nàng và đám người Kim Tòng Hải cũng đứng ở trên lưng man thú, đã nhìn rất rõ ràng.
Hiện tại nương theo thực lực gia tăng, nhất định lĩnh ngộ đối với cảnh giới sẽ càng thêm cường đại, nếu như nói người thi triển ra Kiếm Tâm cảnh ở bên trong là ai thì nàng có thể xác định, tất nhiên chắc chắn là Trương sư.
Coi như không phải, như vậy lĩnh ngộ về kiếm cũng tuyệt đối không kém hơn cảnh giới này.
- Chỉ là. . . Hắn không có binh khí thích hợp...
Triệu Phi Vũ nói tiếp.
Trương sư liên tiếp quật khởi quá nhanh, linh thạch trên người có không ít, thế nhưng vũ khí hầu như lại không có mấy cái ra hồn.
Lúc trước ở trong Trận Pháp sư công hội Hồng Hải thành, hắn điêu khắc trận bàn, kiếm hắn dùng còn là mượn tạm.
So kiếm cùng với người khác, tuy lý giải về kiếm rất quan trọng. Thế nhưng vũ khí cũng chiếm cứ một bộ phận tác dụng rất lớn, nếu như không có trường kiếm đủ cấp bậc để chống lại. Như vậy coi như lĩnh ngộ mạnh hơn, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào hạ phong.
- Như vậy. . . Làm sao bây giờ?
Đám người Khang đường chủ sững sờ.
Vốn bọn hắn cho rằng có lão sư lợi hại như Dương sư, như vậy nhất định phương diện vật tư sẽ không thiếu, không nghĩ tới ngay cả một thanh trường kiếm Linh cấp trung phẩm mà cũng không có, nếu thực sự như vậy. . . Còn so thế nào nữa đây?
Sớm biết như thế thì tùy tiện hỗ trợ mượn một thanh. Chỉ là lúc này tỷ thí đã bắt đầu, coi như mượn cũng đã chậm.
- Chờ kết quả đi, ai cũng không có cách nào!
Triệu Phi Vũ lắc đầu.
Trong khi mấy người đang lo lắng thì đã nghe trong sương mù có một đạo thanh âm lanh lảnh vang lên:
-Kính xin Hồng sư rút trận pháp lại!
- Chiến đấu đã kết thúc?
Mọi người lần nữa ngây người.
Không muốn bị người ta nhìn quá trình chiến đấu, bây giờ lại muốn thu trận pháp lại. Chẳng phải tương đương với việc hai người đã chiến đấu có kết quả rồi hay sao?
Lúc này mới qua vài phút a? Hai phút đồng hồ cũng không đến. . . Chẳng lẽ đã có người thắng, có người thua rồi sao?
Tốc độ cũng quá nhanh đi!
Sưu!
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đám sương mù trước mắt chậm rãi tản ra, ngay sau đó lộ ra hai bóng người.
Trương sư và Liêu Vũ Chí đều đứng ở vị trí vừa rồi. Giống như chưa hề động đậy, trên người cũng không có bất luận thương thế và vết kiếm gì. Vốn bọn họ cho rằng giao đấu kiếm thuật sẽ rất nguy hiểm. Thế nhưng chỉ từ tình cảnh mà nhìn vào lại giống như còn chưa bắt đầu vậy.
- Cái này. . . Rốt cuộc là người nào thắng?
- Ta cũng không biết, chỉ là. . . kiếm của Trương sư đâu?
- Đúng a, không phải so kiếm hay sao? Làm sao Trương sư lại không có cầm kiếm?
- Không phải là Trương sư quăng kiếm nhận thua đo chứ?
. . .
Mặc dù hai bên tỷ thí đều không có vết thương, không có dấu hiệu nào cho thấy thua. Thế nhưng Liêu Vũ Chí cầm trong tay trường kiếm, hàn khí bức người. Mà Trương sư, tay không tấc sắt, cũng không biết đã thu kiếm vào giới chỉ trữ vật, hay là căn bản còn chưa có lấy ra.
Chỉ là, nhìn bộ dạng của hai người, căn bản nhìn không ra được thắng thua.
- Ta thua!
Ngay khi mọi người đang suy đoán thì đã nghe thanh âm của Liêu Vũ Chí vang lên, ngay sau đó vị thiên tài này lắc đầu, thu trường kiếm trong tay lại, bỏ vào giới chỉ trữ vật.
- Liêu sư thua?
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Một mảnh thanh âm xôn xao vang vọng.
Rốt cuộc Trương sư đã làm cái gì, không đến hai phút đồng hồ đã khiến cho Liêu Vũ Chí kiếm thuật thông huyền cam tâm tình nguyện nhận thua?
- Kiếm thuật của Trương sư thông huyền, ta mặc cảm không bằng!
Không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người dưới đài, Liêu Vũ Chí lắc đầu, lại nhìn về phía thanh niên trước mắt, ôm quyền nói:
-Ta đạt tới Hạ Kiếm Tâm sơ kỳ, bản thân cảm thấy nếu muốn tiến bộ sẽ khó khăn mười phần. Không biết Trương sư có thể chỉ điểm cho ta một hai, nói cho ta biết phương hướng tu luyện hay không!
Toàn bộ Hàn Khí tông, ngoại trừ hắn đã đạt tới Kiếm Tâm cảnh cũng không còn người nào khác. Cho nên coi như muốn tấn cấp thì cũng đã mất đi phương hướng.
Người thanh niên này, mặc dù tuổi tác so với hắn còn nhỏ hơn, thế nhưng lý giải về kiếm đã vượt qua hắn rất nhiều lắm. Nếu như có thể thừa cơ thỉnh giáo, nhất định sẽ có trợ giúp cực lớn đối với tu luyện ngày sau.
- Chỉ điểm?
Không nghĩ tới Liêu Vũ Chí này lại nhận thua một cách thản nhiên như vậy, còn trực tiếp thỉnh giáo. Vẻ mặt Trương Huyền lạnh nhạt nhẹ gật đầu, bàn tay duỗi ra:
-Kiếm tới!
- Vâng!
Ánh mắt sáng lên, Liêu Vũ Chí vội vàng lấy ra trường kiếm, đưa tới trước mặt.
Ngón tay Trương Huyền búng một cái, trường kiếm thoát xác, kiếm khí âm trầm xao động bắn ra, giống như là ánh sáng, chói lóa mắt.
- Trương sư làm vậy là. . . Muốn chỉ điểm Liêu Vũ Chí?
- Nhìn bộ dáng hẳn là vậy, chỉ là. . . Nếu như vhỉ điểm, vì cái gì mà lại không lấy kiếm của mình? Kiếm của người khác đều đã nhận chủ, một khi linh tính phản kháng thì ngược lại sẽ không thi triển ra được kiếm ý và hiệu quả như mong muốn a!
- Đúng vậy a, thật là kỳ quái...
. . .
Nhìn thấy Trương Huyền muốn mượn kiếm, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Trường kiếm đạt otiws Linh cấp đã có linh tính thuộc về mình, một khi nhận chủ, chỉ cần chủ nhân không chết thì người ngoài rất khó có thể khống chế. Trương sư đã muốn truyền kiếm, vì sao lại không dùng binh khí của mình, mà mượn người khác cơ chứ?
Ngay khi bọn hắn còn đang nghi hoặc, muốn nhìn vị Trương sư này sẽ làm thế nào thì đã nghe trường kiếm trong tay của hắn vang lên một tiếng chói tai.
- Linh tính xao động, chủ động nhận chủ?
- Sờ trường kiếm của Liêu sư một cái đã khiến hco nó nhận chủ?
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Muốn cho vũ khí Linh cấp nhận chủ, rất là phiền phức. Có một ít người mỗi ngày lau, nhiều năm cũng chưa từng thành công, Trương sư thì lại quá dễ. Lúc này Liêu sư còn đứng tại chỗ, bàn tay vừa đụng nó một cái thì trường kiếm của đối phương đã xao động không dứt. Giống như Thanh Ưng Thú trước đó vậy, dự định nhận chủ. . .
Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng được nổi a?
Liêu Vũ Chí cũng không nghĩ tới, bản thân sợ hãi đến mức trợn to mắt.
Lúc trước hắn vì làm cho linh tính của chuôi kiếm này nhận chủ mà đã tốn trọn vẹn nửa năm. Thậm chí còn dụng tâm dùng máu để tẩm bổ ròng rã một tháng. Từ đó mới khiến cho nó hoàn toàn thần phục, kiếm ý tăng lên nhiều.
Đối phương vừa cầm một lần thì đã quỳ xuống cầu người ta nhận chủ. . . Chênh lệch này thật sự quá là lớn a.
- Nhìn kỹ, ta chỉ thi triển một lần!
Ngay lúc hắn đang khiếp sợ thì đã nghe thanh âm nhàn nhạt của Trương sư vang lên.
Hắn vội vàng ổn định tâm thần, hai mắt tập trung nhìn qua.
Dưới đài cũng lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều không dám chớp mắt, sợ bỏ sót động tác nào đó.
Có thể đánh bại Liêu sư lĩnh ngộ kiếm tâm, bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc lĩnh ngộ về kiếm của vị Trương sư này đối cao tới cảnh giới nào.
Sưu!
Dưới ánh mắt của mọi người tập trung, trường kiếm trong tay Trương Huyền đã động.
Trường kiếm trước đó hàn khí bức người, ở trong tay hắn dường như trở nên không có ánh sáng, cũng đã mất uy lực. Nhìn qua giống như một cọng rơm rạ, không nặng chút nào, lại giống như là cánh tay kéo dài ra, không nhìn ra một chút không hài hòa mảy may nào cả.
Soạt!
Trường kiếm bổ về phía Liêu Vũ Chí, đi tới trước mặt rồi lập tức thu hồi, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên thậm chí có không ít người còn không có nhìn thấy rõ.
Leng keng!
Trương Huyền cắm trường kiếm vào trở về vỏ kiếm, nhấc chân đi xuống dưới đài.
- Kiếm pháp thật nhanh!
- Đây là lĩnh ngộ về kiếm của Trương sư sao?
Mọi người nhìn nhau, cũng không rõ ràng cho lắm.
Ngay cả Liêu Vũ Chí cũng không hiểu ra sao.
Vừa rồi Trương sư đánh xuống một kiếm, mặc dù tốc độ rất nhanh, thế nhưng. . . Nhờ vào thực lực của hắn, hắn vẫn có thể rất nhẹ nhàng làm được chuyện này. Thậm chí, còn có thể còn nhanh hơn nữa. . . Nếu chỉ là như vậy thì cũng không đáng để bản thân học tập ah!
Sưu!
Ngay lúc hắn đang nghi hoặc, quay người thì đột nhiên gió thổi tới, không ngờ lại có một sợi tóc từ trên trán trôi xuống.
- Vừa rồi. . . Hắn đã chặt đứt một sợi tóc của ta?
Nhìn thấy sợ tóc dài đang chậm rãi rơi xuống này, con ngươi Liêu Vũ Chí co rụt lại.
Đầu hắn như lọt vào trong sương mù, một kiếm chém lên chỉ chặt đứt một sợi tóc, không thương tổn tới những chỗ khác. Khống chế đối với lực lượng quả thực nghe mà rợn cả người, chẳng lẽ. . .
Không hổ là Trương sư, quả nhiên rất đáng sợ!
- Một kiếm cắt tóc, mà Liêu sư không tự biết được?
- Đây là kiếm thuật gì vậy? Khống chế với kiếm đã đến cảnh giới gì mới có thể làm được như vậy chứ?
- Không biết. .. Chỉ là, chỉ sợ đã đạt đến Hạ Kiếm Tâm đỉnh phong nhất, thậm chí. . . Là cảnh giới Trung Kiếm Tâm a!
- Trung Kiếm Tâm sao?
Tất cả mọi người dưới đài yên lặng.
Một kiếm chém ra, đứt một sợi tóc, phần lực khống chế này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn hắn sẽ không thể tin được.
- Đa tạ Trương sư chỉ điểm...
Liêu Vũ Chí ôm quyền, thái độ rất cung kính.
- Ngươi nhìn hiểu không?
Trương Huyền dừng bước.
- Nhìn hiểu, Trương sư một kiếm cắt tóc, lực khống chế kinh người, ý là muốn bảo ta tu luyện lực khống chế nhiều hơn ...
Liêu Vũ Chí vội vàng nói ra lĩnh ngộ của mình.
Lời còn chưa dứt thì chỉ thấy Trương sư đã lắc đầu, bóng lưng dưới ánh trăng có vẻ vô cùng thất lạc:
-Xem ra . . . Ngươi nhìn không hiểu!
Nói xong hắn nhẹ nhàng vung ống tay áo lên.
Sưu!
Một cơn gió thổi tới, sợi tóc vừa rồi rơi xuống đã nhẹ nhàng bị gió cuốn lên, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, cắt thành mấy chục đoạn nhỏ, bay lượn bốn phía.
- Cái này. . . Không phải chỉ là một kiếm?
Con ngươi co rụt lại, vẻ mặt Liêu Vũ Chí trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận