Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Một lời quát lui ngàn vạn quân (1)

- Sư ngôn thiên bẩm?
Tất cả mọi người đều đầy nghi ngờ.
Một vài người có thực lực, đều biết sư ngôn thiên bẩm, đây là năng lực đặc biệt danh sư. Chỉ cần mức độ tâm cảnh đạt được ngoài 3.0, đồng thời nội dung giảng giải, nhắm thẳng vào chân ý tu luyện, không có sai lầm chút nào, lại có cơ hội tiếp xúc, khiến cho người nghe giảng bài chân khí trong cơ thể tự chủ vận chuyển, nâng cao thực lực.
Cái này nghe lợi hại, trên thực tế chỉ cần là danh sư, gần như cũng có thể làm được.
Vị Trương Huyền này nếu là cấp thiên tài, lợi hại như vậy, giảng bài thi triển ra cái này, chẳng có gì là lạ!
- Sư ngôn thiên bẩm là không đáng chú ý, không lợi hại. Nhưng... nếu như đạt được cảnh giới cực kỳ cao thâm, hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt!
Hàm răng của “công tử” run lên, hình như đến bây giờ cũng không thể tin được.
Trên làn da có thể so sánh với Triệu Nhã, lộ ra một mảng ửng đỏ.
- Cảnh giới cực cao thâm?
Mọi người càng mê hoặc.
- Kim lão biết, thân thể ta từ nhỏ không tốt lắm, không có cách nào tu luyện, lại yêu thích đọc sách. Gần như tất cả những quyển sách có thể nhìn, đều đã nhìn qua một lần. Ta từng thấy ở trên một quyển sách cổ có người đề cập qua, sư ngôn thiên bẩm đạt được cấp bậc cao nhất, hoàn toàn có thể giảng thuật âm của đại đạo, trực tiếp đến tâm linh. Cho dù là kẻ địch nghe được, đều sẽ cam tâm tình nguyện bái phục, miệng gọi lão sư, không dám phản bác!
Hít sâu một hơi, khống chế hơi thở có chút gấp rút, "công tử" không nhịn được mở miệng.
- Âm của đại đạo?
Mắt mọi người trợn trừng.
Còn có loại chuyện như vậy?
Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải nghịch thiên sao?
Không quan tâm người nào, chỉ cần giảng bài, sẽ bái phục. Chẳng phải người trong thiên hạ, đều là “sinh” của hắn, đều là môn của hắn sao?
Không đúng!
Sắc mặt nhất thời trắng bệch, Ngụy Dư Thanh đột nhiên nghĩ đến một người, đồng tử co lại, không nhịn được nhìn qua:
- Ngươi nói... Chẳng lẽ là Thiên Nhân Khổng sư?
Có người nói, Khổng sư Kim Ngôn vừa mở miệng, có hiện tượng thiên địa kỳ lạ. Người nghe được giảng bài, đều gọi là lão sư, vui lòng phục tùng. Cho dù là người lợi hại nhất, muốn giết hắn nhất, cũng sẽ trong nháy mắt bị cảm hóa, không có cách nào phản kháng.
Từng có một chuyện cũ được lưu truyền rất lâu. Lúc đó Khổng sư còn chưa có đạt được trình độ danh sư cửu tinh, một người gọi là "Đồi", đối với hắn có sự thù địch cực lớn, dường như muốn chém giết.
Trải qua hỏi thăm, hắn biết Khổng sư bình thường giảng bài dưới tàng cây, lại ẩn nấp ở chỗ cành lá rậm rạp, chuẩn bị xong binh khí, dự định tập kích bất ngờ.
Kết quả, Khổng sư đi tới dưới tàng cây, trực tiếp mở miệng giảng bài. Vị "Đồi" này chỉ nghe vài câu, lại xấu hổ không chịu nổi, từ chỗ ẩn thân nhảy ra, mở miệng gọi lão sư.
Nguyên nhân chính là như vậy, Khổng sư lúc này mới có danh tên truyền thiên hạ, thành lão sư của thiên hạ.
Có dạy dỗ không phân loại, một lời thành môn đồ, đây là trong truyền thuyết. Năng lực này Khổng sư mới có. Chẳng lẽ, vị Trương Huyền này cũng có thể làm được?
- Không sai, ta nói chính là Khổng sư!
Xiết chặt nắm đấm, toàn thân "công tử" cũng có chút kích động và khẩn trương, sắc mặt có vẻ ửng đỏ:
- Sư ngôn thiên bẩm của Khổng sư, lại đạt tới loại cảnh giới này, một lời nói ra, thiên địa tùy theo. Một lời nói ra, giông tố nổi lên. Một lời chạy trăm địch, một lời phá vạn quân!
- Theo lời đồn đại, dị linh tộc từng phái ra đại quân ám sát đối với hắn, không thể buông tha. Lúc đó Khổng sư chỉ có một người một xe một con ngựa. Chỉ có điều, ngài hoàn toàn không có chút sợ hãi, mở miệng giảng bài, đao búa lên thân, mặt không đổi sắc. Mấy phút sau, dị linh tộc tán loạn, tự giết lẫn nhau, không lực phản kháng...
Nói đến đây, đôi mắt đen nháy của hắn nhìn chăm chú xuống phía dưới:
- Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được, việc vị Trương Huyền này làm, và chuyện này rất tương tự sao?
- Quả thật tương tự...
Sắc mặt trở nên trắng bệch, tất cả mọi người đều run lên nhè nhẹ.
- Ý của ngươi là nói... Trương thú sư, không đúng, Trương sư vô cùng có khả năng giảng bài tại chỗ, quát lui những binh sĩ kia?
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, Ngụy Dư Thanh trưởng lão dù thế nào cũng không thể tin được.
Sự tích của Khổng sư, trên đại lục lưu truyền rất nhiều, phần lớn chỉ thật mà lại như giả, nói không rõ được. Cũng có rất nhiều người nghe nhầm đồn sai, theo gió bắt bóng, khó phân biệt thật giả.
Bởi vậy, không ít chuyện, trở thành câu chuyện khi trà dư tửu hậu, không có người nào xem là thật.
Chuyện giảng bài quát lui dị linh tộc, hắn cũng nghe qua lời đồn đại, chỉ coi là chuyện cười. Nhưng hôm nay nhìn thấy được vị Trương Sư này, trực tiếp giảng bài đối với đám người vây bắt hắn, trong lòng cũng có chút hồi hộp.
- Ta cũng không biết. Chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện này... Nếu Trương sư làm như vậy, khẳng định có mục đích của hắn. Dù sao cũng không có khả năng, chỉ là buồn chán!
“Công tử" nói.
Có phải như vậy hay không, hắn cũng không phải là con giun trong bụng Trương Huyền, cũng không đoán ra được.
- Công tử không nói, ta còn không cảm thấy. Giải thích như vậy, thật sự có khả năng. Các ngươi nhìn phía dưới!
Còn có chút không tin, Ngụy Dư Thanh muốn tiếp tục hỏi thăm, liền nghe được giọng nói của Kim Tòng Hải vang lên.
Lúc này sắc mặt Kim Tòng Hải, nghiêm trọng, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đài tế thiên phía dưới, vẻ mặt cũng đầy vẻ khó có thể tin nổi.
Theo ánh mắt hắn nhìn xuống, Ngụy Dư Thanh nhất thời sửng sốt.
Chỉ thấy rất nhiều binh sĩ vốn có khí thế hung hăng dự định bao vây tấn công Trương Huyền, có hơn phân nửa ngây người đứng ở tại chỗ, giống như là nhận được bảo vật tốt nhất, vẻ mặt mừng rỡ.
Còn lại gần một nửa, còn ném đi binh khí ở trên mặt đất, khoanh chân ngồi dưới đất, lập tức dựa theo ngôn ngữ của đối phương tu luyện.
Nói cách khác, vừa rồi cục diện đằng đằng sát khí, trong nháy mắt trở nên hài hòa.
- Điều này... này... là thật sao?
Miệng mở, mắt trợn trừng, thân thể Ngụy Dư Thanh giống như hóa đá, đang không biết phải nói cái gì, liền nghe được phía sau một khí tức cấp bách tuôn ra.
Bùm bùm!
Ngay sau đó, âm thanh giống như tiếng đậu xào vang lên.
Nhìn về phía sau, chỉ thấy Tôn Cường chẳng biết lúc nào, đã chìm đắm trong lời nói của đối phương, chân khí trong cơ thể không chịu sự khống chế vận chuyển, đột phá gông cùm xiềng xích Đỉnh Lực cảnh, trở thành cường giả Ích Huyệt cảnh.
- Một lời phá chướng? Quả nhiên là sự thật...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, đám người "Công tử" mỗi một người xiết chặt nắm đấm.
Nếu như nói vừa rồi không xác nhận được, mà bây giờ, gần như đã xác định.
Bình chướng tu vi Đỉnh Lực cảnh đến Ích Huyệt cảnh, một lời loại trừ...
Chỉ có Khổng sư, bản lĩnh quát lui dị linh tộc quân địch, mới từng có hiệu quả như thế.
Cho dù các danh sư khác có thể làm được chuyện chân khí tự chủ vận chuyển, đột phá cảnh giới, cũng cần tích lũy và thời gian nhất định. Từ khi Trương Huyền giảng bài đến bây giờ, mới bao lâu?
Hai mươi lần hít thở?
Ba mươi lần hít thở?
Tối đa chỉ có bốn mươi lần hít thở. Nói cách khác, thời gian không tới một phút, vị Tôn Cường này không chỉ trầm mê trong đó, tự chủ vận chuyển chân khí, còn thuận lợi đột phá Đỉnh Lực cảnh...
Phần năng lực này, đừng nói là danh sư tam tinh, cho dù bọn họ đã thấy danh sư tứ tinh đỉnh phong lợi hại nhất, cũng còn xa mới làm được!
- Mau nhìn những bách tính bình thường xem náo nhiệt...
Cổ Mục nói tiếp.
Mấy người lại nhìn lại.
Chỉ thấy bách tính bình thường vốn ở xung quanh xem náo nhiệt, lúc này cũng ngồi xuống một đám lớn, dựa theo ngôn ngữ trong miệng Trương Huyền tu luyện. Âm thanh giống như tiếng đậu xào, tiếng pháo liên tiếp vang lên. Không biết có bao nhiêu người đột phá.
Những người này, là cư dân sinh trưởng ở địa phương Hiên Viên vương quốc, đối với vương thất có tình cảm khác thường.
Ban đầu, vị thanh niên này xông thẳng đài tế thiên, gây bất lợi đối với thái tử điện hạ, bọn họ hết sức căm hận chán ghét. Mà giờ khắc này, loại vẻ mặt này đều biến thành tin tưởng và nghe theo và cảm kích.
Tán tu, không có danh sư chỉ điểm, không có công pháp lợi hại, đừng nói một cấp lớn, cho dù là một cấp bậc nhỏ, cũng phải tiêu tốn vô số tinh lực.
Mà giống bây giờ, nghe nói mấy câu lại phá cảnh, tuyệt đối là trước đó dù thế nào cũng không ngờ được.
Nói cách khác, trong thời gian nháy mắt, từ căm giận biến thành kính phục và cảm ơn.
Nhận được Trương Huyền chỉ điểm, đã có nửa nghĩa sư đồ.
- Điều này, làm sao có thể như vậy?
Thanh Diệp Lâu, Đới Phong lâu chủ nắm chặt khung cửa sổ, nhìn trước mắt biến đổi khác thường, cũng đầy vẻ mê muội.
Làm một đầu lĩnh lấy thu thập tin tức mà sống, loại tình cảnh một lời phá chướng này, tự nhiên hắn đã nghe nói qua.
Vốn tưởng rằng chỉ là một lời đồn đại. Không nghĩ tới... lại là sự thật!
Một danh sư lợi hại như vậy, đi tới Hiên Viên vương thành, tự nhiên hắn cái gì cũng không biết...
Thanh Diệp Lâu sợ rằng sau này cũng không cần mở lại nữa!
- Không được, ta muốn đích thân đi thăm dò, xem vị Trương Huyền này, rốt cuộc là ai... Đinh Mục thái tử, rốt cuộc làm sao lại đắc tội với một tồn tại như thế?
Nghĩ đến điểm này, khóe miệng hắn giật một cái, lại cũng đợi không được, trực tiếp phóng về phía dưới lầu.
Nhân vật lợi hại như vậy, Thanh Diệp Lâu làm cơ cấu tin tức, hoàn toàn không biết, quả thực quá thất bại!
Người này, mình không tự mình đi điều tra, tuyệt đối sẽ cảm thấy ngủ cũng không ngon.
...
- Các ngươi muốn làm gì? Đừng nghe hắn nói bậy, mau giết hắn!
Mọi người ngây người ra, Đinh Mục thái tử lại có chút phát điên, rống lớn.
Bố trí một quân đoàn, trấn thủ tại chỗ này, chính là sợ vị thanh niên này dùng ra pháp bảo đáng sợ kia.
Hiện tại đối phương không sử dụng ra pháp bảo, nhưng vừa giảng bài, tất cả mọi người ngây người. Làm cái gì vậy?
Các ngươi nhanh đi giết hắn đi. Nghe giảng bài cái gì?
Cũng không phải lớp học...
- Ta hiện tại ra lệnh cho các ngươi, nhanh động thủ...
Cắn răng một cái, Đinh Mục thái tử tiếp tục quát lớn.
Ai biết hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy rất nhiều binh sĩ đồng thời quay đầu lại.
- Im lặng!
Ầm ầm!
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh giống như thành đồng, âm thanh giống như núi.
Nhiều Đỉnh Lực cảnh như vậy nghiêm chỉnh huấn luyện, cường giả Ích Huyệt cảnh, đồng thời mang theo phẫn nộ quát mắng, âm thanh giống như là sấm sét cửu thiên, cắt qua bầu trời, đổ ập xuống trấn áp.
Phụt!
Bị sóng âm trùng kích, Đinh Mục thái tử còn chưa có kịp phản ứng, đã cảm thấy lỗ tai chấn động, miệng mũi đồng thời chảy ra máu tươi.
Thậm chí mắt hắn cũng đầy tơ máu, hình như bất cứ lúc nào cũng có máu tươi chảy xuôi.
Mấy nghìn binh sĩ, liên hợp công kích, ngay cả cường giả Hóa Phàm cũng phải tránh né, càng chưa nói tới hắn một Chí Tôn hậu kỳ nho nhỏ.
- Các ngươi... Các ngươi...
Liên tục lui về sau chừng mười bước, Đinh Mục thái tử cảm thấy sắp phát điên rồi.
Đây chính là binh lính của hắn, ăn của vương thất, huấn luyện nghìn ngày, vốn định dùng binh một giờ... Kết quả, tất cả đều phản chiến, ra tay đối với chính mình!
Làm cái gì vậy?
Toàn thân hắn không ngừng co giật.
- Đều tại ngươi... Đều tại ngươi!
Hắn mắt đỏ ửng nhìn về phía Trương Huyền đang ở giữa rất nhiều binh sĩ giảng bài, cắn chặt hàm răng.
Không phải giết một đệ tử của ngươi thôi sao?
Về phần đuổi qua, không tiếc đánh bị thương danh sư tam tinh, cùng với đường chủ Danh Sư Đường, thậm chí khiến cho nhiều binh sĩ của ta lâm trận phản chiến như vậy sao?
Đáng giận, đáng giận!
Trong lòng hắn rít gào, đang muốn sử dụng biện pháp gì đó, khiến cho những binh sĩ hồi tâm chuyển ý, hạ thủ đối với người này.
Chỉ thấy người thanh niên đang đứng thẳng ở chính giữa ngạo nghễ, không ngừng giảng bài đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh một vòng:
- Hành lễ đi!
Ầm!
Lời nói vừa kết thúc, mấy nghìn binh sĩ, vô số quần chúng vây xem xung quanh, đồng loạt quỳ mọp xuống đất, lộ ra sự cung kính và ngoan đạo.
Lập tức... âm thanh vang lên.
- Chúng ta bái kiến lão sư!
...
- Là lễ nửa sư! Nhiều người như vậy vui lòng phục tùng bái sư...
Trên lưng Khiếu Thiên thú, Mạc Vũ nuốt miệng nướt bọt, cổ họng khô khốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận