Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Sư Tự Kim Binh

- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh, tất cả trưởng lão sau lưng đồng thời gật đầu, đồng loạt bay ra ngoài.
Lĩnh ngộ không gian phong cấm chân giải, tương đương với lĩnh ngộ không gian đạt đến đỉnh phong nhất của thế giới, có cường giả như thế này tọa trấn, gia tộc lần nữa trung hưng, lại không trắc trở.
Mấu chốt nhất là, mới vừa nhận lấy khuất nhục, bị người từ hôn mà hao tổn mặt mũi, cũng có thể lần nữa vãn hồi. Làm cho tất cả mọi người đều biết, Trương Huyền kia cự tuyệt Lạc gia, là một việc ngu xuẩn cỡ nào.
- Trương Huyền, ngươi nhục tôn nghiêm của Lạc gia ta, có nằm mơ cũng chẳng ngờ, tộc nhân của chúng ta có thể đột phá nhanh như vậy!
Ánh mắt Lạc Càn Trinh run lên:
- Đợi tìm được vị này, xác lập gia chủ, thù này, ta nhất định tìm ngươi báo!
Lĩnh ngộ không gian phong cấm chân giải, tương đương với nắm giữ thủ đoạn hạch tâm nhất của Lạc gia, chỉ cần tu vi người này đạt tới, Trương gia tiểu thiên tài lại coi là cái gì!
- Đúng vậy, không giết tên này, khó tiêu mối hận trong lòng!
Lạc Huyền Thanh cũng lộ ra điên cuồng.
Coi hắn là hảo hữu, đối phương lại giày xéo tôn nghiêm của Lạc gia bọn họ như vậy!
Hô hô!
Thời gian không dài, tất cả trưởng lão tiến đến tìm kiếm lần nữa bay trở về.
- Bẩm báo tộc trưởng, cường giả trong tộc tu vi đạt tới Vũ Không cảnh trở lên, tất cả đều thẩm tra một lần, không có người lĩnh ngộ phong cấm chân giải!
- Đại tộc trưởng, tất cả con cháu Động Hư cảnh, cũng toàn bộ hỏi thăm một lần, không ai lĩnh ngộ!
...
Tất cả trưởng lão nói tin tức một lần, từng cái tràn đầy thất lạc.
Tiên tổ tự mình hành lễ, nói rõ nhất định có người lĩnh ngộ, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, nhưng tu luyện giả trong tộc, tất cả đều hỏi thăm, cũng không nghe được có ai xuất hiện dị thường, vậy thì để cho người ta kì quái.
- Không có? Làm sao có thể? Không gian pháp tắc từ trước tới nay khó có thể lý giải được, phong cấm khó càng thêm khó, không có huyết mạch cùng truyền thừa của Lạc gia, lĩnh ngộ da lông cũng khó khăn...
Lạc Càn Trinh khó tin.
Năm đó sở dĩ tiên tổ Lạc Thiên Vân có thể thành công, là bởi vì cơ duyên xảo hợp nhận được Tĩnh Không châu, lại đạt được Khâu Ngô Cổ Thánh truyền thừa... Nếu như không phải gia tộc mình, ai sẽ có nhiều cơ duyên như vậy?
- Tu luyện giả bế quan cũng đều triệu tập hỏi thăm... Có thể người này không phải người Lạc gia hay không?
Lạc Khinh Trần nhìn qua.
Nếu thật là người Lạc gia, khẳng định biết lĩnh ngộ loại chân giải này đại biểu cái gì, không cần bọn họ tìm cũng sẽ xuất hiện, hiện tại động tĩnh gì cũng không có, chỉ sợ người dẫn tới rất nhiều tiền bối bái phục kia, cũng không thuộc về Lạc gia.
- Hiện tại kiểm tra, nhất định phải tìm được vị này, sau khi tìm được, nghĩ biện pháp lôi kéo đến Lạc gia, dù là...
Ánh mắt Lạc Càn Trinh run lên:
- Thông gia!
- Thông gia?
Lạc Huyền Thanh sững sờ.
- Không sai, lĩnh ngộ phong cấm chân giải, tất cả bí mật liên quan tới không gian của Lạc gia, ở trước mặt đối phương đều không còn che giấu, không kéo về gia tộc, trở thành địch nhân, Lạc gia chẳng phải bị diệt? Cho nên, chỉ cần hắn có thể đến, điều kiện gì cũng có thể đồng ý, coi như muốn cưới muội muội của ngươi, cũng không thể chối từ!
Lạc Càn Trinh vẫy tay một cái.
- Thế nhưng...
Lạc Huyền Thanh lo lắng.
- Không nhưng gì cả, muội muội của ngươi cùng Trương Huyền, sớm đã đoạn tuyệt, lại không có bất kỳ khả năng, đã như vậy, còn không bằng tìm một vị lĩnh ngộ không gian, như vậy, cũng có thể chèn ép hắn, để Trương gia biết, Lạc gia ta không cần cùng bọn hắn thông gia, cũng có thể đứng ở đỉnh phong nhất của đại lục!
Ánh mắt Lạc Càn Trinh run lên:
- Càng quan trọng hơn là, còn có thể mượn tay hắn, mạnh mẽ đả kích Trương Huyền, để hắn biết con gái của ta... Không phải là ai cũng có thể khi dễ!
Lạc Huyền Thanh lặng im.
Tuy lo lắng muội muội không hạnh phúc, cảm thấy như vậy đối với nàng không công bằng, nhưng quả thực là phương pháp đả kích Trương Huyền tốt nhất, để hắn biết trời cao đất rộng, Lạc gia cũng có thể bởi vậy làm dịu tôn nghiêm bị từ hôn mà tổn thương.
Có thể lĩnh ngộ không gian phong cấm chân giải, cùng muội muội có thể sử dụng Tĩnh Không châu, quả thực càng thêm phù hợp.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy, phái người nhanh đi tìm kiếm! Chỉ cần tìm được, lập tức trở về bẩm báo, ta tự mình đi mời!
Lạc Càn Trinh hất ống tay áo, không nói thêm lời.
- Vâng!
Tất cả trưởng lão nhao nhao bay ra ngoài.
...
Không còn Không Gian Sa ràng buộc, tốc độ tiến lên cực nhanh, thời gian không dài, ba người liền đến trước cung điện, hạ xuống.
Đi đến trước cầu thang của cũng điện, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn lại.
Hai bên cung điện là hai tượng đá bộ dáng đồng tử, búi tóc thật dài, quần áo cổ điển, cúi mình xoay người, hình như là hành lễ cho người đến.
Trên môn biển phía trước có ba chữ to, treo lơ lửng bầu trời, mang theo khí tức sắc bén, để cho người ta nhìn một cái, cảm giác bất cứ lúc nào sẽ cầm thương đánh tới, xé kẻ xâm lấn thành bột phấn. Đồng tử hành lễ, chữ viết giết người... Cho người ta một loại cảm giác tiên lễ hậu binh.
- Nhiễm Tử điện!
Ngột Thần nói.
- Hẳn là Nhiễm Cầu Cổ Thánh tự mình viết...
Trương Huyền cảm xúc một tiếng, gật đầu.
Ba chữ này cảnh giới thư hoạ không tính quá cao, thế nhưng cho người ta một loại cảm giác cao xa, lấy nhãn lực của hắn cũng xem không hiểu, chỉ sợ chính là từ tay Cổ Thánh tự mình lưu lại, nếu không tuyệt đối không huyền diệu như thế.
Trương Huyền lắc đầu, nhìn chữ viết cùng đồng tử thi lễ một cái. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, lễ còn xếp ở trước trí và tín, đủ thấy Khổng sư coi trọng, đã đi tới di tích Cổ Thánh lưu lại, những cái này tốt nhất đừng thờ ơ.
Hô!
Lễ tiết vừa mới kết thúc, một hồi lay động, tượng đá đồng tử bên tay trái chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng nhìn lại.
- Có thể tới Nhiễm Tử điện, nói rõ thực lực cùng năng lực, có điều đi tới nơi này, cũng không đại biểu có thể đi vào! Muốn đi vào trong đó, nhất định phải thông qua khảo hạch...
Tượng đá đồng tử thản nhiên nói.
- Không biết khảo hạch gì?
Trương Huyền ôm quyền.
- Nhiễm Cầu Cổ Thánh không thích lễ tiết rườm rà, cho nên yêu cầu rất đơn giản, một người khiêu chiến một cái, cùng cấp bậc thắng được bọn chúng, liền có thể đi vào! Nếu không, còn xin đường cũ trở về...
Đồng tử nói, bàn tay giơ lên.
Rầm!
Ba chữ to trên Hoành phi rơi xuống, đi tới mặt đất, nhẹ nhàng nhoáng một cái, biến thành ba binh sĩ dung mạo tương đồng, người mặc khôi giáp kim sắc.
- Cái này...
Trương Huyền kinh ngạc.
Lấy nhãn lực của hắn, có thể thấy được ba cái này không phải khôi lỗi cũng không phải bảo vật gì, mà là ba chữ huyễn hóa thành, từ trong tới ngoài, để lộ ra phong mang sắc bén.
- Đây là Sư Tự Kim Binh!
Thấy hắn không hiểu, Lạc Nhược Hi ở một bên giải thích.
- Sư Tự Kim Binh?
Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.
Hắn nghe qua Sư Ngôn Thiên Thụ, Sư giả chi tâm, Sư Tự Kim Binh là cái gì?
- Trong truyền thuyết, Danh Sư lợi hại có thể dùng tinh khí thần bản thân lưu giữ lại ở hình thức văn tự, những văn tự này, gặp được tình huống đặc biệt, sẽ biến thành kim binh, cùng người giao chiến... Bởi vì vị cường giả này lưu lại, cho nên kim binh nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu cùng chiêu số của vị cường giả kia, để cho người ta khó mà chống lại!
Lạc Nhược Hi nói.
- Nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu cùng chiêu số của vị cường giả đó... Đây là Nhiễm Cầu Cổ Thánh lưu lại chữ viết, chẳng phải chứng tỏ, nắm giữ năng lực chiến đấu của hắn?
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại, tràn đầy ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận