Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Có bằng lòng làm tông chủ của chúng ta hay không?

- Nhận chủ?
- Lưu trưởng lão muốn để nó nhận chủ?
Khôi Hiểu tông chủ, Phong Thiêm trưởng lão nhìn nhau, tràn đầy kinh ngạc.
Tiên thú Ngụy Thần cảnh, kiêu ngạo không gì sánh được, bọn họ chỉ nghĩ tới chém giết, nhận chủ... Ngươi cũng không phải đám thuần thú đại sư kia của Vạn Thú môn, làm sao có thể thiết kế nó thoáng cái, liền nhận chủ!
Huống chi, loại Tiên thú cấp bậc này, xem như tân nhiệm tông chủ của Vạn Thú môn Trịnh Dương tự thân tới, cũng không cách nào thuần phục!
Quả nhiên giống như bọn hắn đoán, nghe Trương Huyền nói, khuôn mặt của Huyền Bối Quy trở nên đen thui, tựa như núi lửa bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra:
- Muốn ta nhận chủ? Liền nhìn ngươi có thực lực này hay không...
Ầm ầm!
Gào lên một tiếng, bỗng nhiên lao đến.
- Phong!
Trương Huyền cũng không động đậy, ngón tay điểm một cái.
Phần phật!
Năng lượng bốn phía hội tụ, Huyền Bối Quy liền bị phong cấm ở trong nước cách đó không xa, thật giống như cá bị đóng băng, bất kể giãy dụa như thế nào cũng không có biện pháp gì.
- Thần phục với ta, hoặc là bị giết!
Dùng trận pháp phong cấm lại đối phương, Trương Huyền nói.
- Có bản lĩnh ngươi giết ta!
Huyền Bối Quy co rụt cái cổ lại, đầu lâu cùng tứ chi thu sạch vào mai rùa.
Thân là cường giả Ngụy Thần cảnh, mai rùa của nó có thể so với vũ khí Ngụy Thần cảnh, căn bản không phá hư được, chỉ cần chui vào, coi như đối phương vây khốn lại như thế nào?
Đồng dạng giết không được!
Ngụy Thần cảnh cũng có tôn nghiêm thuộc về mình, nhận một cái tu vi thấp hơn mình nhiều làm chủ... Nằm mơ!
Huống chi trận pháp niêm phong lại nó cần năng lượng duy trì, chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian, không ngạnh xông, cũng sẽ tự động phá giải.
- Cho rằng như vậy ta liền không có biện pháp?
Đã sớm đoán được tên này sẽ làm như vậy, tay Trương Huyền vỗ một cái:
- Tiểu Hoàng Kê, đi ra tiếp khách!
- Tới ngay!
Tiểu Hoàng Kê uốn éo cái mông đi ra.
Khôi Hiểu tông chủ, Phong Thiêm trưởng lão nháy con mắt.
Tiểu Kê Tiên Quân đỉnh phong?
Con gà này coi như cấp bậc không thấp, nhưng chỉ lớn chừng bàn tay, có thể có ích lợi gì?
Không để ý tới hai người khiếp sợ, Hoàng Kê lên chít chít bò lên lưng rùa, mới bò lên không đến nửa mét, dòng nước phun trào, ngã xuống đất.
Cánh lớn chừng ngón cái quạt quạt, lần nữa leo lên, lại bò lên nửa mét, đồng dạng ngã xuống đất.
- ...
Khôi Hiểu tông chủ nắm tóc.
Cái đồ chơi này... Có thể đối phó Huyền Bối Quy Ngụy Thần cảnh?
Ngươi hù ta đi!
Không chỉ hắn vẻ mặt này, Huyền Bối Quy cũng từ trong mai rùa lặng lẽ thò đầu ra, vẻ mặt mộng bức.
Ngươi có thể thuần phục ta... Nhưng không nên vũ nhục ta a!
Bất kể nói thế nào, ta cũng là Tiên thú Ngụy Thần cảnh ngang dọc đại lục, thực lực siêu tuyệt!
Hai vị tông chủ Ngụy Thần cảnh ở trước mặt ta cũng bất lực...
Muốn thuần phục, có thể dùng đủ loại thủ đoạn, kết quả lại... Kêu con gà!
Quan trọng là gia hỏa kia làm gì, đây là thứ đồ gì?
A, cũng đúng, cái này con mẹ nó là gà!
Không thể giả được.
Huyền Bối Quy cực kỳ buồn bực.
Nếu không phải thực lực tổn thất lớn, thân thể bị thương, không phá nổi phong ấn, khẳng định đã sớm xông lên xé con gà kia thành bột phấn, nào cho phép nó làm nhục!
Lại bò lên hai lần, liên tục ngã xuống đất, Tiểu Hoàng Kê mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Ngươi không biết gà không biết bơi sao? Còn không qua đây hỗ trợ!
- ...
Trương Huyền.
Thời điểm ngươi ở trong nồi nấu, không phải bơi cực kỳ vui vẻ sao?
Chẳng muốn cùng đối phương suy tính, đi về phía trước hai bước, nắm cái cổ Tiểu Hoàng Kê vung một cái:
- Đi đi!
Hô!
Tiểu Hoàng Kê lập tức rơi vào trên mai rùa to lớn, “Bẹp!”, ngã làm một đoàn.
- Được rồi, động tác nhanh lên một chút...
Trương Huyền nhíu mày.
- Yên tâm đi!
Tiểu Hoàng Kê gật đầu, đứng ở trên mai rùa, đột nhiên mở ra miệng nhỏ.
Hô!
Cái miệng vốn chỉ bằng ngón út, trong nháy mắt trở nên lớn mấy trăm mét, mai rùa to lớn thoáng cái liền bị mổ xuống.
Sau đó... bên ngoài thân Huyền Bối Quy tựa như mọc đầy lông vàng.
- Ân thật ngon...
Cái cánh của Tiểu Hoàng Kê không ngừng chớp động.
- Ăn... Ta để ngươi hỗ trợ thuần phục, ai bảo ngươi ăn nó?
Trương Huyền im lặng.
Cái tên này quả nhiên vẫn giống như trước kia không đáng tin cậy...
Ta để ngươi hỗ trợ thuần phục, hù dọa một chút, không có bảo ngươi ăn ah!
Ăn, ta thuần phục ai đây?
Trương Huyền quất tới:
- Còn không phun ra, còn không phun ra...
- Được rồi!
Tiểu Hoàng Kê buồn bực, cái bụng cổ động, lần nữa phun ra Huyền Bối Quy.
Rùa biển to lớn đã có chút thoi thóp, đầu từ trong mai rùa nhô ra, tràn đầy mê man.
Ta là ai, ta ở đâu?
- Thần phục ta!
Trương Huyền đi vào trước mặt.
- Ngươi nằm mơ...
Rùa biển nghiến răng.
- Tốt, ngươi tiếp tục ăn đi!
Trương Huyền xua tay:
- Ta không có ý kiến...
Tiểu Hoàng Kê lần nữa mở miệng ra.
- Ta... Nhận chủ!
Huyền Bối Quy run run, vội vàng mở miệng.
Không nhận thua không được ah, đường đường cường giả Ngụy Thần cảnh, bị một con gà ăn... Gánh không nổi cái mặt này ah!
- Cái này còn tạm được!
Trương Huyền thoả mãn gật đầu, tiến hành nghi thức nhận chủ.
Một bên Khôi Hiểu tông chủ và Phong Thiêm trưởng lão miệng há mở, giống như gặp quỷ.
Vậy thì thuần phục?
Tiểu Kê này... Mạnh như vậy?
Vốn còn tưởng rằng đối phương tế ra Tiểu Kê, chỉ là vì buồn nôn đối thủ, không nghĩ tới thứ này có thể thuận miệng nuốt Huyền Bối Quy... Đến cùng làm sao làm được?
Chẳng lẽ...
Trước đó Lưu trưởng lão có thể thu xích sắt Ngụy Thần cảnh, cũng là bởi vì Tiểu Kê này?
- Tốt, quá lớn, thu nhỏ chút!
Nhận chủ xong, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói.
- Vâng!
Huyền Bối Quy nhẹ nhàng run rẩy, biến thành đường kính hai mét.
Cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, lấy ra mấy bình nước tắm Hoàng Kê đưa tới:
- Nuốt đi...
Chủ nhân có lệnh, Huyền Bối Quy không dám từ chối, nuốt xuống, một lát sau vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi thương thế cực nặng, liên tục va chạm, nội tạng bị tổn thương, trạng thái thân thể rất suy yếu, làm sao cũng không nghĩ đến, uống thứ này, thời gian nháy mắt liền triệt để khôi phục.
Hiện tại lần nữa tràn đầy lực lượng!
- Thần Linh? Thần thú?
Lần nữa nhìn về phía chủ nhân trước mắt, ánh mắt lại không đồng dạng.
Vừa rồi chẳng qua là cảm thấy không thể mất mặt rùa, bị bức ép bất đắc dĩ nhận chủ, trong lòng không phải chân chính thần phục, mà bây giờ tràn đầy sợ hãi.
Tiểu Hoàng Kê kia, có thể nhẹ nhõm nuốt lấy nó, tuy thoạt nhìn cấp bậc chỉ là Tiên Quân đỉnh phong, nhưng trên thực tế nhất định vượt xa nó!
Nó đã là Ngụy Thần cảnh, vượt xa... trừ Thần thú, cũng không nghĩ ra được cái khác a!
Thuần phục Thần thú ấu niên... vị chủ nhân trước mắt này, khẳng định cũng không đơn giản!
Không để ý tới Huyền Bối Quy khiếp sợ, thân thể Trương Huyền run rẩy, đi vào cách đó không xa, vừa rồi Bạch Huyền Sinh bắn ra ba thanh trường kiếm Tiên Quân đỉnh phong bóp ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn vài cái, một lát sau, ba trường kiếm kêu to, toàn bộ thần phục.
Hô!
Thu vào trữ vật giới chỉ.
Làm xong những cái này, lần nữa lấy ra một cái túi thú sủng, đặt Huyền Bối Quy cùng Tiểu Hoàng Kê vào, trở lại trước mặt Khôi Hiểu tông chủ:
- Viên Ngân Toản Tinh Thạch này, là các ngươi tiêu phí đánh đổi lấy được, hiện tại nguyên vật hoàn trả...
Huyền Bối Quy thuần phục, không có khả năng tặng người, thứ này là đối phương tiêu phí đại đánh đổi lấy được, lấy đi có chút xấu hổ.
- Cái này...
Đưa tay nhận lấy, Khôi Hiểu tông chủ hơi đỏ mặt.
Vốn cho rằng loại thực lực này của hắn, lại trước thời hạn sắp đặt, lần này đánh giết Huyền Bối Quy dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ đến, suýt chút nữa ngã xuống ở đây.
Vị trước mắt này, chỉ dùng một cái trận pháp, một con gà, liền nhẹ nhõm giải quyết, thậm chí còn thuần phục, năng lực mạnh mẽ có thể xưng kinh khủng!
- Xử lý Bạch Huyền Sinh tông chủ như thế nào?
Trương Huyền nhìn qua.
Vừa rồi Bạch Tông chủ bị Huyền Bối Quy đụng nửa chết nửa sống, giờ phút này vẫn đầu cắm vào trong bùn, hôn mê bất tỉnh.
- Nếu như cho hắn biết chúng ta thuần phục Huyền Bối Quy, hai đại tông môn quan hệ nhất định làm căng... Không bằng bây giờ rời đi!
Chần chờ một chút, Khôi Hiểu tông chủ nói.
Sau khi đối phương hôn mê, bọn họ mới từ chỗ tiềm ẩn xuất hiện, nói cách khác, đối phương cũng không biết đám người mình.
Thất Tinh lâu cùng Huyền Kính môn, quan hệ từ trước tới nay không tệ, ngộ nhỡ bởi vậy gây ra mâu thuẫn, liền được không bù mất.
Dù sao vị trước mắt này lấy đi vũ khí Ngụy Thần cảnh, ngộ nhỡ tỉnh lại đòi, trả hay không trả?
Còn không bằng giả bộ hồ đồ, dù sao đối phương cũng không biết là ai!
- Rời khỏi?
Trương Huyền nhíu mày, đột nhiên run rẩy, đi vào trước mặt Bạch Huyền Sinh tông chủ hôn mê, đưa tay rút hắn từ trong bùn ra, ánh mắt sáng lên, trực tiếp lấy xuống trữ vật giới chỉ:
- Ai...
Nhẫn bị lấy xuống, Bạch Huyền Sinh đột nhiên giật mình tỉnh giấc, gầm thét một tiếng, có điều mí mắt còn không có mở ra, sau gáy tê rần.
Phù phù!
Lần nữa ngất đi.
Trương Huyền thu tay về, cầm trữ vật giới chỉ, lần nữa trở lại trước mặt Khôi Hiểu tông chủ:
- Chúng ta đi thôi!
Cái tên này, tiện tay ném ra vũ khí Ngụy Thần cảnh cùng ba thanh trường kiếm Tiên Quân đỉnh phong, không cần phải nói liền biết là thổ hào.
Đã không biết mình là ai, ăn cướp sạch sẽ lại nói!
Về sau coi như biết, cũng chỉ có thể biết ơn, nhóm người mình cứu tính mạng của hắn, nếu không sớm đã bị Huyền Bối Quy giết.
- Cái này...
Không nghĩ tới Lưu trưởng lão tham tiền như vậy, Khôi Hiểu tông chủ bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói gì, thẳng tắp bay đi.
Rời khỏi Tiểu Kính Hải, nhìn trăng tròn phản chiếu mặt nước, đám người Phong Thiêm trưởng lão đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Những phù du tựa như kính kia, vốn trong mắt bọn hắn, chỉ là vật nhỏ bé không đáng kể, làm sao cũng không nghĩ đến, nắm giữ lực lượng kinh người như thế!
Một khi liên hợp lại, vũ khí Ngụy Thần cảnh cũng không chịu nổi!
Nếu không phải Lưu trưởng lão trước thời hạn phát giác, lần này có thể sẽ giống như Bạch Huyền Sinh, không chỉ sạch sẽ trơn tru, hôn mê bất tỉnh, thậm chí có khả năng chết ngay tại chỗ!
Hiểu những cái này, lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, lòng tràn đầy khâm phục.
- Thế nào?
Đột nhiên, Khôi Hiểu tông chủ quay đầu nhìn về phía Phong Thiêm trưởng lão hỏi.
- Rất tốt!
Dường như biết hắn có ý tứ gì, Phong Thiêm trưởng lão gật đầu:
- Ta phục!
- Như vậy là được!
Khôi Hiểu tông chủ cười cười, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền:
- Lưu trưởng lão, tại hạ có một điều thỉnh cầu, không biết có thể đáp ứng hay không?
Trương Huyền cau mày.
- Không biết...
Dừng lại một chút, Khôi Hiểu tông chủ không chần chờ nói thẳng:
- Ngươi có bằng lòng tiếp nhận vị trí của ta, làm tông chủ Thất Tinh lâu hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận