Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chữa trị xong

Trong nháy mắt lại kích hoạt trận pháp, chỉ nói rõ một việc... Người này tìm được tâm trận!
Từ lúc vừa rồi nói chuyện với nhau, có thể biết, tâm trận là gì. Nhưng hắn nhất định không biết, sau khi nói xong người này trực tiếp tìm được, đồng thời lợi dụng...
Điều này có phải là sự thật hay không?
Lâm Đào tông sư chỉ cảm thấy thân thể run rẩy loạn, toàn thân cũng sắp ngất đi.
Tâm trận sẽ căn cứ hoàn cảnh bố trí mà thay đổi. Cho dù gia chủ loại trận pháp sư tam tinh sơ kỳ này, không có la bàn định vị, cẩn thận quan sát, cũng rất khó tìm được. Người này cái gì cũng không có sử dụng, tùy tiện nhảy một cái, sau đó... bàn chân giẫm một cước, trận pháp lại vận chuyển!
Cho dù tận mắt nhìn thấy được, dù thế nào hắn cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ...
Trước đó, hắn vẫn cảm thấy mình là trận pháp Tông Sư, đối mặt với một tiểu tử chỉ có Thông Huyền cảnh, nắm giữ ưu thế cực lớn... Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, hắn cũng sắp không nhịn được, muốn khóc.
Liễu hội trưởng, rốt cuộc ngươi là trận pháp Tông Sư, hay là ta?
Vì sao ở trước mặt ngươi, ta cảm thấy lý giải của mình đối với trận pháp, cũng giống như kẻ đần độn, cái gì cũng không biết?
Gào! Gào! Gào!
Trận pháp khởi động, đám người Mạc Thiên Tuyết lại không nhìn thấy rõ tình cảnh trước mặt. Chỉ có điều, ngay sau đó nghe được tiếng hùng sư đuôi vàng gầm thét giận dữ, có chút suy sụp. Hình như có chuyện gì đó khiến cho nó muốn phát điên.
Hơn mười lần hít thở qua đi, tiếng động ngừng lại.
- Đi qua xem một chút!
Trong lòng sốt ruột, mấy người Mạc Thiên Tuyết vội vàng đi về phía trước.
Bọn họ vừa rồi vẫn chưa rời đi rất xa, lại có Lâm Đào dẫn đường, vẫn chưa chạm đến trận pháp, rất nhanh đã đi ra khỏi sương mù dày đặc, thấy được cảnh tượng trước mắt. Vừa nhìn xuống, lông mày tất cả đều giật loạn, cảm thấy mình cũng sắp điên rồi.
Chỉ thấy hùng sư đuôi vàng để cho người thanh niên cứu chữa, toàn thân cắm đầy trường mâu, trên lỗ mũi, trong tai, hoa cúc...
36 cây trường mâu, tất cả cắm tới, máu tươi chảy ra đầy đất. Mới vừa rồi hùng sư còn uy phong lẫm liệt, không ngừng rít gào, lúc này đã mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, hơi thở mong manh.
- Liễu hội trưởng...
Mạc Thiên Tuyết chỉ cảm thấy gân xanh trên da đầu nhảy loạn, một ngụm máu già thiếu chút nữa nhổ ra.
Mời ngươi qua, là để trị liệu cho man thú trấn quốc, không phải bảo ngươi tới giết nó...
Trên người cắm nhiều trường mâu như vậy, làm giống như chổi lông gà. Mấu chốt nhất là trên đầu mâu đều có ẩn chứa kịch độc. Ngươi đây là... không giết chết nó không cam lòng sao?
Không phải mới lần đầu tiên gặp mặt sao?
Thù gì oán gì tới mức phải ra tay độc ác như vậy?
Một lửa giận đang thiêu đốt ở trong ngực, Mạc Thiên Tuyết xiết chặt nắm đấm. Nếu không phải cố gắng kìm chế, chỉ sợ hắn sớm đã tiến lên đánh người này thành bánh thịt.
Tuy rằng man thú trấn quốc, mạng sống không lâu dài, hơn nữa còn có chút điên cuồng, đả thương người, dù sao nó cũng bảo vệ Thiên Vũ vương quốc mấy trăm năm, nắm giữ tình cảm sâu đậm.
Đối xử với nó như thế, quả thực chính là trực tiếp đánh vào mặt!
Sắc mặt hắn tái xanh nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa. Chỉ thấy sắc mặt người này trở nên trắng bệch, hình như cũng có chút tổn hao quá lớn.
Nhìn thấy được ba người, người thanh niên hình như thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ngồi dưới đất:
- Chứng bệnh này quả nó thật sự khó có thể trị liệu. Chỉ có điều, may mắn không làm nhục sứ mệnh...
- May mắn không làm nhục sứ mệnh?
Thấy nụ cười tự tin của đối phương, Mạc Thiên Tuyết sửng sốt.
Lẽ nào mình hiểu nhầm hắn?
Hắn thực sự dang cứu chữa cho hùng sư đuôi vàng sao?
Ý nghĩ này dâng lên, Mạc Thiên Tuyết không nhịn được lại nhìn về phía man thú cách đó không xa. Vừa nhìn xuống, hắn đã cảm thấy da đầu lại sắp nổ tung, thiếu chút nữa thì lập tức phát điên rồi.
Chỉ thấy hùng sư mới vừa rồi còn có thể mở mắt ra, rít gào, lúc này hai mắt nhắm nghiền nằm, ngang trên mặt đất, ngay cả hít thở cũng không thấy.
- Hùng sư đuôi vàng... chết...
Hai người Mạc Vũ cũng nhìn ra được điểm không thích hợp, tròng mắt mỗi một người sắp rơi ra ngoài.
Bảo ngươi tới chữa bệnh, không phải bảo ngươi qua đây giết thú...
May mắn không làm nhục sứ mệnh... May mắn em gái ngươi!
Ý tứ của ngươi, giết chết nó là may mắn không làm nhục sứ mệnh?
- Liễu hội trưởng, rốt cuộc đây là có chuyện gì xảy ra?
Cố nén lửa giận sắp bùng nổ, Mạc Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Hắn từng nói lời chắc chắn, thật sự cho rằng có thể khiến cho man thú trấn quốc cải tử hoàn sinh, sống thêm một khoảng thời gian. Bản thân nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn không những bó tay không chữa được, trái lại còn chữa chết...
Nếu không e ngại thân phận của đối phương, Mạc Thiên Tuyết khẳng định đã sớm gọi người tới chặt người này ra thành thịt vụn.
- Chuyện gì xảy ra cái gì? Ta trị xong...
Không nhìn ra đối phương đang phẫn nộ, Trương Huyền nói:
- Hoàn hảo, xem như là trị liệu rất thuận lợi!
- Thuận lợi?
Lông mày Mạc Thiên Tuyết run rẩy.
Trị chết người bệnh, xem như là thuận lợi?
Ngươi không phải là y sư, mà là... Đồ tể!
- Khụ khụ, Liễu hội trưởng, hùng sư đuôi vàng thế nào... không hít thở, sẽ không chết chứ?
Nhìn ra phụ vương không thể tiếp tục kìm chế được nữa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ, Mạc Vũ vội vàng bước lên trước, mở miệng hỏi.
- Chết?
Lúc này Trương Huyền mới biết vì sao bộ dáng mọi người như vậy. Hắn lắc đầu:
- Ta đang ở đây, muốn chết làm gì có được dễ dàng như vậy...
Nói xong, hắn đi vài bước đến trước mặt hùng sư, một cước đạp tới.
- Bớt ở chỗ này giả chết đi. Nhanh đứng lên cho ta...
Gào!
Bàn chân hắn rơi vào trên gò má của hùng sư. Sau một khắc, hùng sư đuôi vàng thoạt nhìn giống như là ngừng hít thở, giống như bị chạm điện, nhảy dựng lên.
Một tiếng rít gào điên cuồng vang lên, lông toàn thân chấn động mạnh một cái.
Vèo vèo vèo vèo!
Tất cả trường mâu cắm vào thân thể nó bắn ra, rơi đầy đất.
- Uống số máu này...
Trương Huyền tiện tay chỉ một cái.
Mà không ít máu tươi chuẩn bị trước đó, toàn bộ đều đặt ở trong thùng gỗ cách đó không xa. Hùng sư vội vàng đi tới, mở miệng nuốt.
Rất nhanh, mấy thùng máu đều bị uống sạch. Hùng sư đuôi vàng hình như cũng khôi phục không ít, không còn dáng vẻ mệt mỏi trước đó, tinh lực no đủ.
- Điều này...
Trong mắt nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, đám người Mạc Thiên Tuyết đều giống như nằm mơ, mỗi một người ngây người ở tại chỗ.
Trường mâu kịch độc như thế, 36 cây cắm vào trong cơ thể, hùng sư đuôi vàng không những không chết, vẫn tinh lực tràn đầy...
Đến cùng có chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa, không phải mới vừa rồi cảm giác được rõ ràng nó ngừng hít thở sao?
Thế nào đạp một cước, lại sống lại?
Sau khi đi tới, vị Liễu hội trưởng này tổng cộng đá ba cước. Cước thứ nhất, trận pháp dừng. Cước thứ hai kích hoạt trận pháp. Cước thứ ba... hùng sư tỉnh táo...
Cảm giác chân của hắn giống như có ma lực, lần lượt khiến người ta chấn động kinh ngạc.
- Liễu hội trưởng...
Thấy hùng sư cách đó không xa, tinh khí thần hình như khôi phục không ít, Mạc Thiên Tuyết không thể tiếp tục kìm chế được, nhìn lại.
- Có phải là kỳ quái hay không? Đây là có chuyện như vậy?
Trương Huyền mỉm cười:
- Thật ra... con hùng sư đuôi vàng này của các ngươi, không phải nhiễm bệnh, mà là... bị người hạ độc!
- Bị người hạ độc?
Mạc Thiên Tuyết sửng sốt, Lâm Đào tông sư Tông Sư lại biến sắc.
Hạ độc đối với man thú cấp bậc lão tổ Thiên Vũ vương quốc? Rốt cuộc là ai?
Lại làm sao làm được?
- Dưới tình huống, hùng sư đuôi vàng đuôi khỏe mạnh, đuôi đều là màu vàng. Trước đó có một chỗ hơi trắng, nói rõ khẳng định không phải đơn giản là chứng bệnh bình thường như vậy!
Trương Huyền mở miệng giải thích.
Nghe nói như thế, đám người Mạc Thiên Tuyết cũng nghĩ tới, đỉnh đuôi của con hùng sư trước đó, thực sự có nhiều chỗ màu sắc không đúng.
- Ngươi nói nó nóng nảy điên... Nếu phát điên, vì sao không phải người nào cũng ăn, chỉ ăn mấy tên thái giám cung nữ lại xong chuyện? Điều này đủ để nói rõ, nó cũng không phải hoàn toàn phát điên, mà là còn có lý trí nhất định!
Trương Huyền tiếp tục nói:
- Kết hợp hai điểm này, ta đoán, nó có khả năng trúng một loại kịch độc, ép khí độc đến đuôi, mới khiến cho màu sắc thay đổi!
- Điều này...
Mọi người sửng sốt.
Quả thật vậy.
Nếu như nó thực sự hoàn toàn phát điên, khẳng định gặp người liền ăn, tuyệt đối không thể chỉ ăn mấy thái giám, cung nữ không quan trọng.
- Có phải là những thái giám cung nữ, chính là người hạ độc nó. Trong lòng nó tức giận, mới giết chết bọn họ hay không...
Đột nhiên, tinh thần Mạc Vũ thoáng động.
Muốn khiến cho con man thú nửa bước Chí Tôn này trúng độc, dựa vào lực lượng khẳng định không làm được. Phương pháp duy nhất, chính là trộn thêm vào trong đồ ăn của nó.
Mà có khả năng nhất chính là những thái giám cung nữ hầu hạ nó.
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu:
- Không có khế ước với người nào, nó cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình. Nó giết những thái giám cung nữ này, thứ nhất, là muốn báo thù, thứ hai cũng để nói cho các ngươi biết, những người này có vấn đề đang nghi... Kết quả các ngươi lại xem nó là điên rồi, trực tiếp sử dụng trận pháp phong tỏa...
Sắc mặt Mạc Thiên Tuyết đỏ lên.
Trước đây man thú trấn quốc ăn thái giám cung nữ, khiến hắn sợ hãi, còn tưởng rằng no điên thật rồi. Vừa vặn Lâm hội trưởng cùng tới chỗ hắn. Hắn liền mời người này bày trận pháp.
Không nghĩ tới... đối phương là muốn truyền lại ý tứ này.
- Trúng độc lợi hại, nó dù sao cũng là man thú sống mấy trăm năm, hơn nữa còn có tu vi nửa bước Chí Tôn cảnh, sẽ không lập tức chết ngay, lại giống như đám người Mộc Hoành y sư nói, sẽ không qua được ba tháng!
- Loại chất độc này, nếu như sớm trị liệu, sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ độc đã tản ra đến kinh mạch toàn thân. Muốn trị liệu rất khó!
- Do dự hồi lâu, ta quyết định sử dụng phương pháp lấy độc trị độc!
- Cho nên, ta mới để cho ngươi chuẩn bị kịch độc, cùng sử dụng trường mâu, đưa những kịch độc này đâm vào nơi tập trung kịch độc trong cơ thể hùng sư.
- May là, may mắn không làm nhục sứ mệnh, cứu sống nó...
Trương Huyền mỉm cười.
Bàn tay vừa đụng vào ở trên người đối phương, hắn đã biết nó trúng loại kịch độc nào.
Loại chất độc này, hắn từng thấy qua ở trong tàng thư khố của Độc Điện, biết phương pháp trị liệu là phải lấy độc trị độc.
Biết những điều này, còn lại sẽ đơn giản. Chỉ cần những thứ kịch độc này tiếp xúc với độc phân tán khắp nơi trong người nó, chỉ có thể trung hoà lẫn nhau, hoàn toàn hóa giải.
Đương nhiên, đổi lại thành người khác, vẫn bất lực.
Bởi vì kịch độc chạy khắp toàn thân, phân tán tại rất nhiều kinh mạch trong thân thể. Cho dù muốn tìm, cũng không tìm được, làm sao có thể dễ dàng hóa giải?
Phải biết rằng một khi tìm nhầm chỗ, chẳng những không có thể giải quyết, chất độc này cũng sẽ độc chết hắn.
Chỉ có điều, Trương Huyền có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, bên trong sách ghi chép rõ ràng chỗ vị trí của chất độc. Tổng cộng có 36 chỗ. Thậm chí trong cúc hoa cũng có, tìm ra được lại đơn giản.
Về phần máu dê bò sau đó, là bởi vì đâm nhiều trường mâu như vậy, mất máu quá nhiều, để cho nó khôi phục thể lực.
Nghe giải thích xong, đám người Mạc Thiên Tuyết lại trợn tròn cặp mắt, nhìn về phía người thanh niên trước mắt, bội phục sát đất.
Thảo nào có thể giải quyết tất cả vấn đề khó khăn trên tường nghi vấn khó xử lý, trở thành hội trưởng nghiệp đoàn. Phần y thuật này thật sự quá cường đại!
Mặc dù tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng khó có thể tin được.
- Ta tuy rằng giải quyết được kịch độc trên người nó, nhưng quả thật tuổi thọ của nó sắp kết thúc. Cho dù tạm thời không đáng ngại, cũng tuyệt đối sống không quá một năm. Trừ khi...
Trương Huyền có chút do dự, nói:
- Nghĩ biện pháp khiến cho nó đột phá đến Chí Tôn cảnh!
- Đột phá Chí Tôn?
Hơi thở của Mạc Thiên Tuyết nhất thời dồn dập, xiết chặt nắm đấm:
- Liễu hội trưởng có thể có biện pháp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận