Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lạc Nhược Hi thực lực

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Tâm Ma khóc.
Trước kia đều là hắn phá hư đạo tâm của người khác, để cho đối phương chối bỏ
mình, tâm cảnh xuất hiện vết rách, sau đó thừa dịp yếu ớt mà vào, thôn phệ.
Gia hỏa này thì ngược lại, mới mở miệng, mình ngay cả nói cũng không có nói
xong, liền muốn thu mình làm đồ đệ… Có thể theo như lẽ thường an bài hay
không?
Ta là Tâm Ma a? Là tới mê hoặc ngươi đấy, không phải là bị ngươi mê hoặc.
- Khục khục, ta là nói tu luyện của ngươi xảy ra vấn đề, nếu không rất nhanh
có thể Phong Thánh thành công, không đến mức bị động như thế, thừa nhận thống
khổ như vậy, nếu như ngươi tin ta, ta có thể để ngươi tu luyện nhanh hơn…
Cố nén phiền muộn, trong lời nói của Tâm Ma lần nữa tràn đầy mê hoặc, khiến
người ta nghe xong liền kìm lòng không được trầm mê trong đó, so với Ma Âm Sư
còn muốn đáng sợ.
- Ta biết rõ ý nghĩ của ngươi, đừng kéo những thứ này, vô dụng thôi, nói công
pháp của ta không đúng, là ngươi tu luyện ra vấn đề… Không tin, tới, đánh một
quyền nhìn xem.
Khoát tay áo, ánh mắt Trương Huyền thanh tịnh, không có bị một chút dụ hoặc.
Nếu đối phương dụ hoặc hắn những thứ khác, có lẽ còn sẽ trúng chiêu, nhưng
công pháp… Hắn ngay cả Khâu Ngô Cổ Thánh cũng có thể nói xấu hổ biến mất, một
Tâm Ma nho nhỏ mà thôi, căn bản dao động không được.
Bành!
Tiếng nói còn không có kết thúc, Tâm Ma “Oanh” một tiếng biến mất ở trước mắt.
Mê hoặc không được, chỉ có bị tiêu diệt.
Trước lúc biến mất, nội tâm của hắn tan vỡ, sao lại gặp được tên biến thái như
thế này… Lần sau sẽ không tới nữa.
Ô ô… Ta muốn về nhà…
Trương Huyền cùng Tâm Ma đọ sức chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngoại nhân
nhìn tới, chỉ thấy một đạo lôi điện vừa thô vừa to thẳng tắp rơi vào trên
người hắn, không có bị thương, cũng không có thổ huyết, càng không có khổ sở
run rẩy, ngược lại nổ vang một tiếng, toàn thân chấn động.
Ngay sau đó, trên đầu có từng đạo quang mang màu vàng phun ra, trên trời có vô
số Nguyên Khí hình thành đóa hoa nhao nhao lao tới.
- Đây là… Thông qua được Tâm Kiếp? Sao nhanh như vậy?
Lạc Nhược Hi sững sờ, tú mục trợn tròn.
Cửa ải khó khăn nhất trong Phong Thánh Kiếp, vốn cho rằng hắn có khả năng gánh
không được, không nghĩ tới lôi điện vừa rơi xuống, liền thông qua được… Quá
bất ngờ a!
Rầm ào ào!
Nguyên Khí Hoa hạ xuống, mây đen trên bầu trời chậm rãi tiêu tán, một đạo hào
quang trắng noãn chiếu xuống, dường như trời xanh bị xé nứt một lổ thủng.
Bị quang mang bạch sắc chiếu rọi, lúc trước trên người Trương Huyền bị thương,
mắt thường có thể thấy được khôi phục, lực lượng trên thân bạo tăng.
Thấy một màn như vậy, Lạc Nhược Hi thở dài một hơi, vội vàng đi vào trước mặt.
Đột phá Phong Thánh Kiếp, đúng là thời điểm thân thể suy yếu nhất, bất luận
một chút tổn thương cùng công kích gì, cũng có thể để cho đối phương vẫn lạc,
nhất định phải bảo hộ như hình với bóng.
- Trời giáng Thánh Khí… Trương sư thành công Phong Thánh!
Hốc mắt đỏ bừng, nắm đấm của Chương Dẫn Khâu xiết chặt nhịn không được buông
ra, lời còn chưa dứt, chợt nghe Thiên Diệp Vương ở cách đó không xa cười vang.
- Hặc hặc… Ta thành công…
Ngay sau đó mọi người cảm thấy mặt đất lắc lư kịch liệt, toàn bộ Khâu Ngô Cung
tựa như sôi trào.
Nguyên Thần của Dị Linh tộc kia bàn tay trảo một cái, địa đồ chậm rãi bay tới
hắn.
Mọi người có loại cảm giác tựa như ảo mộng, dường như lần nữa lâm vào họa
quyển, không cách nào đào thoát.
- Đã xong…
Trái tim của tất cả mọi người đều nguội lạnh xuống.
Tuy Trương sư thành công Phong Thánh, nhưng mà bây giờ còn không có triệt để
kết thúc, tu vi cũng sẽ không gia tăng quá nhiều, tình huống trước mắt của bọn
hắn, tổn thương nghiêm trọng, chân khí tiêu hao sạch sẽ, không còn có sức phản
kháng rồi.
Không nghĩ tới mắt thấy sắp thành công, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
- Hặc hặc, các ngươi đều phải chết! Cái gì Thiên Nhận Danh Sư, Thiên Nhận
Thánh Giả, đều phải chết…
Cuối cùng luyện hóa được Khâu Ngô Cung, tâm tình của Thiên Diệp Vương kích
động, hí dài một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía mọi người.
Lúc trước để cho hắn chịu khuất nhục lớn như vậy, hiện tại hắn muốn báo thù.
Ầm ầm!
Bàn tay khẽ đảo, bổ tới Trương Huyền ở trên Phong Thánh đài.
Gia hỏa này ghê tởm nhất, chạy đến chỗ ở của hắn trộm đồ không nói, còn sai
người hủy nhục thể của mình, phải chết!
Phần phật!
Lực lượng của một chưởng này so với vừa rồi không có khác nhau quá lớn, nhưng
toàn bộ không gian giống như bị xé mở, trong nháy mắt xuất hiện vết rách đen
kịt.
Nắm giữ Khâu Ngô Cung tương đương nắm giữ toàn bộ không gian gấp, có quyền
khống chế tuyệt đối, giờ phút này, cho dù có người cấp bậc đồng dạng, thậm chí
cao hơn, bị nhốt ở đây cũng không phải là đối thủ.
- Đáng giận!
Phân thân xông tới, bất quá mới tiếp xúc vết rách, đã bị chém thành hai khúc,
rớt xuống.
Xé rách không gian, thật sự quá mạnh mẽ, coi như bây giờ thực lực của hắn gia
tăng lên không ít, tới so sánh, cũng kém một đoạn rất lớn.
- Đã xong…
Chứng kiến công kích của đối phương cường đại như thế, trong lòng tất cả mọi
người đều cảm thấy mát lạnh, tràn đầy tuyệt vọng.
Không nghĩ tới ngoại trừ Khổng Sư, vị cường giả Phong Thánh thứ hai, lại có
thể bị chết ở nơi đây.
Đang cảm thấy không có khả năng ngăn cản được công kích cường đại như thế, chỉ
thấy Lạc Nhược Hi thủ hộ ở trước Phong Thần Đài nhíu mày, trên mặt không vui.
- Hừ!
Bàn tay nhẹ nhàng chúi xuống.
Rặc rặc!
Công kích vô cùng huy hoàng của Thiên Diệp Vương lập tức ngừng lại ở trên
không trung, tan thành mây khói, sau một khắc, vị cường giả Xuất Khiếu Cảnh
vừa mới nắm Khâu Ngô Cung trong tay kia, như châu chấu bị phong cấm ở trong hổ
phách, cứng ngắc không nhúc nhích, ngay cả biểu lộ cũng đọng lại.
- Làm sao có thể? Ngươi, ngươi rút cuộc là ai?
Toàn thân run rẩy, Thiên Diệp Vương không thể tin được.
Nắm Khâu Ngô Cung trong tay, hắn biết mình đến cùng mạnh bao nhiêu? Vừa rồi
một kích kia, đừng nói là cường giả Xuất Khiếu Cảnh, coi như là Thánh Vực lục
trọng, thất trọng đụng tới cũng chỉ có phần bị giết.
Nữ hài trước mắt vẫn không nhúc nhích, bàn tay khẽ đảo, liền trấn áp mình,
thực lực đến cùng mạnh như thế nào?
Cường đại như thế, vì sao lúc trước không động thủ?
- Ta ở đây… Ai cũng không thể động đến hắn!
Không có trả lời nghi vấn của hắn, hai tay chắp sau lưng, Lạc Nhược Hi lần nữa
nhìn về phía Trương Huyền đang đột phá, ánh mắt không hề bận tâm, yên tĩnh như
nước.
Các ngươi đánh nhau chết sống ta có thể mặc kệ… Nhưng tuyệt đối không thể tổn
thương hắn!
- Cái này…
Đám người Ngô sư sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ cùng đối phương đi tới nơi này, trên đường đi cũng không có phát hiện
bất luận đặc thù gì, nằm mơ cũng không nghĩ đến, vừa ra tay lại cường đại như
thế.
Quả thực không có khả năng suy nghĩ.
- Có thể nhìn ra cấp bậc của nàng không?
Hàn Hội trưởng lặng lẽ truyền âm.
Vẻ mặt Ngô sư tràn đầy cười khổ, lắc đầu.
Lấy thực lực cùng kiến thức của hắn, lại nhìn không ra thực lực vị này đến
cùng cao bao nhiêu.
Nói cách khác, vượt qua hắn quá nhiều, căn bản không có ở một cấp bậc.
- Thực lực mạnh như vậy, vì sao thời điểm ở Thiên Cung không ra tay, để cho
chúng ta chết nhiều bằng hữu như vậy?
Hàn Hội trưởng nghiến răng.
- Không phải không xuất thủ, mà là chúng ta cùng nàng không có bất cứ quan hệ
nào, sở dĩ tới đây, có thể là vì Trương sư…
Ngô sư lắc đầu.
Tuy cùng nữ hài tiếp xúc không nhiều, nhưng mà có thể thấy được đối phương
trời sinh hờ hững, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quá quan tâm, chỉ để ý
Trương sư mà thôi.
Nhân vật như vậy, ngươi để nàng xuất thủ cứu người, làm sao có thể!
Lại nói, Thiên Cung cũng là khảo nghiệm của Khâu Ngô Cổ Thánh, tùy tiện xuất
thủ, không chiếm được truyền thừa thì làm sao bây giờ?
- Cái này…
Hàn Hội trưởng nói không ra lời.
Đúng là như thế.
Đây không phải lạnh lùng, mà là tu luyện đạt đến cấp bậc nhất định, nhìn phai
nhạt sinh tử, đối phương không nợ các ngươi, nên thời điểm không ra tay, sẽ
không xuất thủ, nếu không sẽ gặp quy tắc áp chế, xuất hiện phiền toái không
cần thiết.
Tu vi càng cao, càng kính sợ Thiên Đạo, giống như leo càng cao, càng cảm thấy
rét lạnh.
- Hơn nữa, nàng cũng không phải không có xuất thủ, một mực nhắc nhở chúng ta,
còn bị Giang Nguyên vu hãm thành Thiên Diệp Vương…
Ngô sư nói tiếp.
- Đúng vậy a!
Hàn Hội trưởng gật đầu.
Đối phương cũng không phải không có xuất thủ, nếu không phải nàng nhắc nhở,
bây giờ bọn hắn còn bị nhốt ở Thiên Cung, thậm chí… ngay cả Hắc Yên Trần Sa
cũng không thể thông qua.
Rõ ràng những thứ này, Hàn Hội trưởng nhẹ nhàng thở ra, không hề xoắn xuýt,
đồng thời trong lòng càng thêm hiếu kỳ, nhịn không được hỏi:
- Tùy tiện một chiêu liền phong cấm Thiên Diệp Vương… Ngươi cảm thấy nàng
mạnh như thế nào?
- Ta cho rằng nàng có thể là…
Ánh mắt Ngô sư ngưng trọng lên.
- Danh Sư cửu tinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận