Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngoặt

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Pháp quyết tu luyện của hắn, là đối phương thân truyền, gặp vấn đề cũng là tự mình chỉ điểm, cũng không mượn tay người khác, nguyên nhân chính là như thế, đối với vị Luyện Khí Đại Tông Sư này, luôn luôn cảm kích, cảm thấy mất đi thân phận học đồ, không tiếc mạng sống, cũng không muốn để cho đối phương bị liên lụy…
Như thế nào hiện tại đột nhiên không thừa nhận?
– Nói hưu nói vượn!
Hất ống tay áo lên, Tôn Tấn hừ lạnh:
– Ngươi chỉ là học đồ mà thôi, không phải đệ tử dự thính, càng không phải thân truyền, có tư cách gì để cho ta truyền thụ pháp quyết, còn tự mình chỉ điểm?
– Ta…
Tống Chân nhoáng một cái.
Muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào.
Lúc trước, thời điểm đối phương truyền thụ công pháp, đã từng nói qua bộ công pháp này, hết sức lợi hại, người khác biết rõ, khó tránh khỏi ngấp nghé, không muốn truyền ra ngoài… Hiện tại không thừa nhận, căn bản không có biện pháp giải thích.
Dù sao, lấy thân phận của hắn, hoàn toàn chính xác không có tư cách để cho Luyện Khí Sư lục tinh tự mình truyền thụ pháp quyết.
– Ta nuôi ngươi hai mươi năm, không biết đội ơn báo đáp, ngược lại dẫn người tới đây làm tổn thương đệ tử của ta, Tống Chân, ngươi thật to gan…
Tôn Tấn lớn tiếng quát lớn.
– Diễn sâu quá…
Thấy đối phương càng nói càng khí thế, rất có mùi vị đại nghĩa lăng nhiên, ngón tay gõ bàn, nhấc mí mắt, Trương Huyền nhìn lại:
– Được rồi, nếu không muốn nói thật, xem ra phải nghĩ biện pháp khác!
Nói xong, cong ngón búng ra.
Bành!
Tôn Tấn như bị điện giựt, bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun.
– Ngươi…
Không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp động thủ, hơn nữa chỉ nhẹ nhàng chỉ một cái, khiến cho hắn ngăn cản không nổi, thân thể Tôn Tấn run rẩy, tràn đầy không thể tin được.
Quá kiêu ngạo rồi!
Nơi này chính là Luyện Khí Sư Công Hội!
Trực tiếp tiến đến đánh, hơn nữa xuất thủ với hắn, không hề sợ hãi, quả thực coi Công Hội không có gì!
– Như thế nào? Có thể tưởng tượng xảy ra chuyện gì không?
Dùng ống tay áo xoa xoa ngón tay, tựa hồ có chút ngại bẩn, Trương Huyền tiếp tục nhìn tới.
– Ngươi…
Tức giận sắc mặt đỏ lên, Tôn Tấn nghiến răng, chết không thừa nhận:
– Ta nói đều là sự thật!
– Sự thật?
– Đúng vậy, hắn bất quá một học đồ mà thôi, ngay cả Luyện Khí Sư nhất tinh cũng không phải, có tư cách gì để cho ta nói dối?
Ánh mắt Tôn Tấn lộ ra hung hăng, nhìn về phía Trương Huyền, phát ra gào thét:
– Còn ngươi nữa, bất kể là ai, ở Luyện Khí Sư Công Hội liều lĩnh như thế, ngươi nhất định phải chết…
Nếu như không phải sớm biết sự tình Tống Chân, nhìn bộ dáng của đối phương, khẳng định đã tin tưởng, lúc này, nhớ tới tất cả hành động của hắn, Trương Huyền không có chút đồng tình ngược lại lắc đầu, tràn đầy thất vọng:
– Xem ra, ngươi còn không muốn nói thật!
Tôn Tấn này hoàn toàn chính xác đủ giảo hoạt, biết rõ làm ra loại sự tình này, một khi điều tra, tất nhiên chịu tội không nhẹ, sớm liền chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ cần không thừa nhận truyền thụ Tống Chân công pháp, coi như người càng lợi hại cũng không có biện pháp.
Dù sao, chỉ là bí mật truyền thụ, hiện tại nhóm học đồ này cũng chết không sai biệt lắm, muốn tìm nhược điểm cũng tìm không thấy.
Loại thủ đoạn này, muốn giấu giếm được những người khác thì thôi, muốn giấu giếm được hắn, tuyệt đối không có khả năng!
Thật muốn lại để cho hắn mở miệng, chí ít có hơn mười loại biện pháp.
Hiện tại để cho chính hắn nói, chỉ là muốn cho một cơ hội mà thôi.
– Ta nói đúng là lời thật…
Tôn Tấn ngạnh cổ, còn chưa nói xong, liền cảm thấy ngực tê rần, lại bay ngược ra ngoài, lần này thương thế quá nặng, lục phủ ngũ tạng như bị quấy phá, cả người nằm rạp trên mặt đất, sắp không đứng lên nổi.
– Như thế nào? Còn nghĩ không ra?
Trương Huyền nói.
– Coi như giết ta, cũng vô dụng… Ngươi dám giết ta, tất nhiên sẽ bị Luyện Khí Sư Công Hội đuổi giết…
Tôn Tấn quát.
Hắn biết rõ một khi thừa nhận, không chỉ thân bại danh liệt, còn có thể bị Công Hội xử tử, không thừa nhận, đối phương không có chứng cứ, không thể làm gì được.
– Nếu như muốn chết, vậy thành toàn ngươi!
Ngón tay lần nữa búng, một đạo kiếm quang thẳng tắp bay tới.
– Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, ba lão giả râu bạc trắng thẳng tắp vọt vào, chứng kiến kiếm quang đồng thời xuất thủ.
Bọn hắn đều mặc trường bào đặc thù của Luyện Khí Sư, trên huy chương trước ngực, sáu vì sao lóng lánh chói mắt, đồng loạt ra tay, lực lượng giống nhưng sông lớn cuồn cuộn.
Oanh!
Hai bên va chạm, lực lượng tiêu tán.
Lão giả chính giữa nhướng mày, lộ ra uy nghiêm nồng đậm, tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Trương Huyền ngồi ở chủ vị, mang theo tức giận.
– Vị bằng hữu kia, tới Luyện Khí Sư Công Hội, trực tiếp xông vào, đánh một vị Trưởng lão trọng thương, đây là không để Công Hội ta vào mắt, hay không để chức nghiệp Luyện Khí Sư vào mắt?
– Hắn là… Chung hội trưởng…
Cổ Tống Chân nhịn không được co rút lại, sợ Trương Huyền không biết, lặng lẽ truyền âm.
– Chung hội trưởng?
– Ân, Chung hội trưởng Chung Minh Xuân, là cường giả Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, càng là Luyện Khí Sư lục tinh đỉnh phong… Thực lực so với Danh Sư Đường Đường chủ còn mạnh hơn vài phần, coi như là mạnh nhất…
Tống Chân có chút lo lắng.
Hỏa Nguyên Thành bởi vì địa lý đặc thù, chức nghiệp luyện khí, luyện đan hơn xa cái khác, nguyên nhân chính là như thế, vị Chung hội trưởng này, cấp bậc so với Danh Sư Đường Đường chủ còn cao hơn một tia, được cho người thứ nhất.
Người mạnh như thế tự mình xuất thủ… Sự tình huyên náo lớn như vậy, đằng sau làm sao kết thúc?
– Chung hội trưởng, cứu ta… Hắn xuất thủ với ta, xem kỷ luật như không, nhất định phải giết chết, thi cốt dùng Địa Hỏa thiêu cháy…
Trương Huyền vẫn chưa trả lời, Tôn Tấn giãy giụa đứng lên, liền rống to một tiếng.
– Tại hạ cũng là một vị Luyện Khí Sư, tự nhiên sẽ không có chuyện không để Công Hội cùng chức nghiệp vào mắt nha!
Chẳng muốn để ý tới cái gia hỏa kia gào thét, cổ tay khẽ đảo, Trương Huyền lấy ra huy chương lục tinh.
– Luyện Khí Sư lục tinh?
Chứng kiến huy chương, Chung hội trưởng nhíu mày, trầm giọng nói:
– Coi như cấp bậc Luyện Khí Sư giống nhau, có thù hận gì, cũng cần truyền tin Tổng bộ, tiến hành sinh tử quyết đấu, nói cái gì không nói, trực tiếp nhảy vào Công Hội đả thương người, hôm nay đừng nghĩ rời đi, bày trận!
Nói xong bàn tay chiêu một cái.
Rầm rầm!
Hai vị lão giả ở bên cạnh hắn, lập tức cải biến phương vị, tới hình thành trận pháp đặc biệt, bao phủ.
– Ta đã biểu lộ thân phận, thân là Hội trưởng, không hỏi ta vì sao xuất thủ, lại bày trận đối phó ta… Có phải có chút quá võ đoán hay không?
Trương Huyền nhíu mày.
Đều là Luyện Khí Sư lục tinh, đối phương chẳng những không hỏi nguyên do, còn muốn động thủ, ngoài miệng luôn nói quy củ, trên thực tế là thiên vị.
– Trước bắt gia hỏa bỏ qua Công Hội này lại nói!
Không để ý tới lời của hắn, Chung hội trưởng thét dài một tiếng, mãnh liệt đánh ra.
Ầm ầm!
Hắn vừa ra tay, hai lão giả khác cũng đồng thời giang hai tay, ba đạo chân khí ở trên không trung lập tức tạo thành một trận pháp đặc biệt, bao phủ cả đại điện ở bên trong.
Trong trận pháp, thực lực ba người truyền lẫn nhau, lẫn nhau tiếp tế, liên miên không dứt, để cho sức chiến đấu cá nhân bạo tăng tiếp cận gấp đôi, lúc trước vị Chung hội trưởng kia chỉ có Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, mà bây giờ, chỉ sợ cùng Thánh Vực nhị trọng sơ kỳ đối chiến, cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào.
– Tử Nguyệt Tam Tinh Trận?
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền lắc đầu.
Thân là Trận Pháp Sư lục tinh đỉnh phong, đối phương thi triển trận pháp, tuy uy lực vô cùng, nhưng vẫn liếc cái nhìn ra.
Tử Nguyệt Tam Tinh Trận, là hai nghìn năm trước, một vị Trận Pháp Đại Tông Sư chế tạo ra, ba người có thể thi triển, hình thành trận pháp, chính giữa sẽ có một cái Truyền Tống đặc thù ràng buộc, lực lượng hội tụ, bộc phát ra sức chiến đấu vượt xa ba người liên thủ.
Vị Chung hội trưởng này cùng hai người còn lại, vừa ra tay liền thi triển chiêu này, chắc hẳn cũng cảm giác mình thực lực rất mạnh, không có nương tay.
– Nhận thức là tốt rồi, ngoan ngoãn chịu trói, còn có thể mở một mặt lưới, nếu không, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Lạnh lùng cười cười, lòng bàn tay của Chung hội trưởng chân khí cuồn cuộn, tùy thời có thể bộc phát.
– Tử kỳ?
Trương Huyền lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng:
– Thân là Hội trưởng, Tôn Tấn làm ra sự tình phát rồ như thế, cũng không quản thúc, ngược lại muốn động thủ với ta… Xem ra, Hỏa Nguyên Thành Luyện Khí Sư Công Hội, hoàn toàn chính xác nên quản lý lại rồi!
Coi như nhãn lực không bằng mình, không cách nào nhìn ra công pháp trong cơ thể Tống Chân có vấn đề, nhưng những năm này Tôn Tấn đã nhận được không ít khoáng thạch, thân là Hội trưởng, có lẽ có nghe thấy!
Loại tình huống này, bất kể có phát hiện hay không, hay cố ý bao dung, chính là không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, có thể trực tiếp xử lý.
– Ngươi vẫn là trước bảo trụ bản thân rồi nói sau!
Thấy gia hỏa này, chẳng những không sợ hãi, còn nói ra khoác lác, Chung hội trưởng tức giận đến râu ria dựng lên, đạp mạnh về phía trước, khí tức như rồng, chân khí rơi vãi.
Ầm ầm!
Lực lượng cuồng bạo ở trên không trung ngưng tụ thành một đạo kiếm quang, thẳng tắp đâm tới.
– Cẩn thận!
Chứng kiến uy lực của kiếm quang, tùy thời có thể đâm rách thiên địa, Thánh Vực nhị trọng cũng khó ngăn cản, Tống Chân sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, lớn tiếng la lên.
Đối phương là vì hắn đi tới nơi này, thật muốn bị giết, cho dù hắn chết, cũng cảm thấy tràn đầy áy náy.
Tiếng la kết thúc, đang muốn tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy thanh niên cách đó không xa nhấc mí mắt, bưng nước trà trên bàn, nhẹ nhàng giội một cái.
Ô…Ô…n…g!
Chân khí trường kiếm mãnh liệt mênh mông, lập tức ngoặt lên, cải biến phương hướng, vọt tới vị trí mới…
Ầm ầm!
Một kiếm đâm vào nóc phòng, bụi mù bay loạn.
– Một chén nước liền chơi đùa xong? Cái này…
Tống Chân hoảng sợ, dùng sức dụi mắt.
Tử Nguyệt Tam Tinh Trận có thể hoàn mỹ phát huy lực lượng của ba người, uy lực vô cùng, đồng cấp bậc hầu như không người có thể chống lại… Gia hỏa này, tùy tiện giội ra một chén nước trà, khiến cho ba người hội tụ công kích mạnh nhất tan biến… Làm sao làm được?
Không chỉ hắn kỳ quái, đám người Chung hội trưởng cũng bối rối.
Không có xuất thủ, tùy tiện một chén nước trà, liền cải biến lực lượng trận pháp, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
– Gia hỏa này quỷ dị, dùng tuyệt chiêu mạnh nhất…
Chung hội trưởng điên cuồng hét lên, ba vị lão giả đồng thời lấy ra trường kiếm, hàn mang chói mắt, hóa thành ba đạo hàn lưu, lần nữa đâm tới Trương Huyền.
– Cái này nguy rồi…
Chứng kiến đối phương dùng thực kiếm, thay thế chân khí vừa rồi, rõ ràng cho thấy cực kỳ giận giữ, sắc mặt Tống Chân trắng bệch, đang suy nghĩ thanh niên trước mắt đối phó như thế nào, chỉ thấy hắn nhướng mày, vẻ mặt tức giận:
– Còn chưa tỉnh ngộ?
Nói xong, nhấc ghế lên, đi nhanh nghênh đón tiếp lấy.
– Ghế…
Chứng kiến động tác của hắn, chỉ cảm thấy thân thể nhoáng một cái, Tống Chân thiếu chút nữa thổ huyết.
Người ta hai người cầm Linh Khí tuyệt phẩm, một cái trong đó cầm Bán Thánh khí, ngươi thì ngược lại… Cầm cái ghế tiến lên, ngươi cho rằng là đầu đường đánh lộn sao!
Cái này… Đánh như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận