Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Viện trưởng là ai?

Trong Hồng Viễn hoàng cung, hai thanh niên ăn mặc hoa lệ sóng vai tiến lên. Đều khoảng hai mươi tuổi, thực lực ở Quy Nhất cảnh.
- Ngũ ca, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi, tới vượt quan?
Một người tuổi nhỏ hơn cười nói.
- Lần này Lục muội đột phá, một hơi xông qua bốn quan, ta lớn tuổi hơn nàng, nếu như xông không qua, phụ hoàng khẳng định sẽ trách cứ, đường đường nam tử hán, làm sao cũng không thể thua Lục muội ah!
Thanh niên được gọi là ngũ ca kia mắt sáng lên. Chính là Ngũ hoàng tử của Hồng Viễn đế quốc Ngọc Hồng, mà thanh niên nhỏ tuổi hơn, là Bát hoàng tử Ngọc Chinh.
- Trong rất nhiều huynh đệ tỷ muội, tam ca thiên phú cao nhất, thời điểm ở Quy Nhất cảnh cũng chỉ xông đến cửa thứ ba, vậy mà Lục tỷ trực tiếp đến cửa thứ tư, quá lợi hại, ta cũng muốn thử xem, xem có cơ hội xông càng xa hay không!
Ngọc Chinh cũng nhẹ gật đầu.
- Thiên Chùy hồn đạo, có chỗ tốt cực lớn khi rèn luyện linh hồn, nhưng cũng rất khó, tâm thần hơi không kiên định, liền sẽ hôn mê, ngươi gần đây bị phái ra trấn thủ biên ải, hẳn không có thời gian tu luyện hồn phách a, không chịu được, liền sớm rời đi!
Ngọc Hồng nói.
- Yên tâm đi ngũ ca, mặc dù những ngày này ở biên ải, ta cũng không có nhàn rỗi, một mực quan tưởng tôi luyện, coi như xông không đến cửa thứ ba, cũng không sai biệt lắm...
Ngọc Chinh tràn đầy tự tin.
- Vậy là tốt rồi!
Ngọc Hồng không nói thêm lời, hai người tới thông đạo mà trước đó Trương Huyền đi qua.
- Bắt đầu đi!
Liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người ngưng trọng, nhấc chân đi vào trong, mới vừa đi vài bước, liền cảm thấy trong đó áp bách mạnh mẽ, thân thể hai vị hoàng tử kìm lòng không được lắc lư hai lần, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
- Kiên trì!
Liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cắn răng, tiếp tục đi về phía trước, nương theo đi càng sâu, lay động càng kịch liệt.
- Phốc!
Trước khi Ngọc Chinh không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân mềm nhũn, ngồi dưới đất:
- Ngũ ca, ta không chịu nổi, vẫn là cửa thứ hai, liền xem ngươi...
- Tốt!
Khuôn mặt Ngọc Hồng dữ tợn, răng cắn khanh khách rung động, tiếp tục đi về phía trước. Bức tường bốn phía, có pháp quyết tu luyện linh hồn, trong thông đạo, đối ứng cũng có lực lượng áp bách linh hồn, một cửa ải đại khái chừng năm mét, cả thông đạo tổng cộng chín quan, Quy Nhất cảnh có thể đi đến cửa thứ ba, coi như linh hồn tu luyện không tệ. Phốc! Lại đi vài bước, Ngọc Hồng cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng nhợt, xụi lơ trên mặt đất. Mặc dù trong khoảng thời gian này không ngừng tu luyện linh hồn, nhưng vẫn không có xông vào cửa thứ ba!
- Vẫn chưa được...
Hai vị hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, từng người lắc đầu, tràn đầy cười khổ. Vốn cho rằng Lục công chúa một hơi đột phá đến cửa thứ tư, bọn họ cũng có cơ hội, không nghĩ tới, ngay cả cửa thứ ba cũng chưa tới, lối đi này, thực sự quá khó khăn! Tại chỗ điều tức một hồi, cảm thấy đâm nhói trong đầu biến mất, lúc này hai người mới đứng dậy, cùng đi ra ngoài.
- Xem ra thực lực của chúng ta còn chưa đủ, hiện tại ghi chép mới nhất hẳn là Lục tỷ a!
Ngọc Chinh nói.
- Hẳn vậy, qua nhìn một chút liền biết...
Nhẹ gật đầu, Ngọc Hồng đi tới trước mặt một bức tường, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái. Tường ghi chép, có thể biểu hiện ghi chép của người vượt quan lưu lại. Ông! Một tiếng thanh minh, một hàng con số xuất hiện trước mắt, ghi chép: Cửa thứ nhất, hai tức!
- Hai tức? Lục tỷ quá lợi hại, cửa thứ nhất chỉ dùng hai tức liền qua?
Con mắt Ngọc Chinh trợn tròn, không thể tin được.
- Không thể nào... Coi như nàng có thể tới cửa thứ tư, nhưng cửa thứ nhất, cũng tuyệt không phải hai tức liền có thể thông qua, nhìn xem thành tích cửa thứ hai...
Ngọc Hồng sững sờ, nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước. Ông! Lại một nhóm chữ xuất hiện, ghi chép: Cửa thứ hai, hai tức!
- Vẫn là hai tức?
Hai người nhìn nhau, nhịn không được sững sờ, vội vàng nhấn một cái nữa. Ông! Cửa thứ ba, hai tức! Cửa thứ tư, hai tức! Cửa thứ năm, hai tức! Cửa thứ sáu, hai tức! ... trên tường ghi chép, từng dãy số cho thấy thành tích người vượt quan lưu lại, thẳng đến cửa thứ chín, đều chỉ dùng hai tức thời gian.
- Có người qua chín cửa... Hơn nữa mỗi một cửa đều dùng hai tức?
Hai vị hoàng tử không ngừng run rẩy, liếc mắt nhìn nhau, từng người từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra hoảng sợ nồng đậm. Thật hay giả? Bọn họ ngay cả cửa thứ ba cũng xông không qua, đến cùng là người nào, không chỉ xông chín cửa, còn mỗi một cửa, chỉ dùng hai tức, không nhiều không ít? Cái này chỉ sợ đã không phải vượt ải, mà là... tản bộ a!
- Người lưu lại ghi chép, không có viết tên...
Nhìn xong ghi chép, nhưng không nhìn thấy tên, hai người đều cứng đờ.
- Đi mời Bạch thúc đến, hắn phụ trách lối đi này, khẳng định biết là ai lưu!
Một lát sau, Ngọc Hồng nhịn không được nói.
- Tốt!
Hai người vội vã rời đi, không lâu sau, một trung niên theo ở phía sau đi tới. Nếu như Trương Huyền ở đây, khẳng định có thể nhận ra, chính là cường giả Thánh giả nhất trọng đỉnh phong ra tay với hắn lúc trước.
- Chuyện gì, gấp gáp như vậy?
Trung niên nhân Bạch thúc nhíu mày. Hắn đang truy xét đồ vật tương tự Vu Hồn trước đó, không có thời gian theo hai vị hoàng tử chơi đùa lung tung.
- Bạch thúc, hai ngày này có phải là ngươi cùng phụ hoàng, ai tới vượt quan hay không? Lưu lại kỷ lục này, chúng ta làm sao phá?
Ngọc Hồng cười khổ nói.
- Vượt ải? Không có a!
Bạch thúc lắc đầu.
Hiện tại hắn một mực nghiên cứu bia đá, nào có thời gian tới đây vượt ải. Hoàng đế bệ hạ tự nhiên càng không có khả năng.
- Cái kia... Không phải ngươi cùng phụ hoàng, đây là ai lưu lại?
Nghe hắn phủ nhận, Ngọc Hồng sững sờ, bàn tay khẽ vỗ tường ghi chép. Ông! Ghi chép trước đó từng hàng hiện lên.
- Hai, hai tức?
Thân thể Bạch thúc không tự chủ được lắc lư, thiếu chút nữa ngất đi:
- Ta cùng bệ hạ, thực lực bây giờ, cũng chỉ có thể xông đến cửa thứ tám, hơn nữa... sau cửa thứ sáu, mỗi đi một bước, đều cần rất lâu, một cửa ải thậm chí cần nửa canh giờ mới có thể thông qua, hai tức liền qua ải, cái này, cái này... Đến cùng là ai?
Hắn cũng bối rối.
Thiên Chùy hồn đạo, là Tiên Tổ Ngọc gia, vì tôi luyện linh hồn hậu bối chuyên môn sáng tạo, trong đó mang theo uy áp mãnh liệt, có thể dùng để rèn luyện hồn phách... Nguyên nhân chính là như thế, Ngọc gia bọn họ vô cùng am hiểu linh hồn, ở trong rất nhiều đế quốc nhất đẳng cũng nổi danh. Không biết bao nhiêu năm, Ngọc gia xuất hiện vô số hậu bối kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc, từ đầu đến cuối không có người có thể xông qua cửa thứ chín, đi vào đại điện... làm sao có ghi chép? Hơn nữa chỉ dùng hai tức? Hôm qua Ngọc Phi Nhi xuất quan, thời điểm vượt quan, kỷ lục này còn không có...
- Chẳng lẽ...
Con ngươi co rụt lại, đột nhiên nhớ tới, hôm nay gặp phải gia hỏa tương tự Vu Hồn kia.
- Đi đại điện nhìn xem...
Hắn nhịn không được nữa, vội vã vòng qua thông đạo, thẳng tắp đi đến đại điện. Với tư cách người quản lý Thiên Chùy hồn đạo, coi như không thông qua hồn đạo, cũng có năng lực đi vào đại điện. Đẩy cửa vào, giương mắt xem xét, da mặt Bạch thúc co giật. Trước đó trong đại điện linh khí hùng hậu, giờ phút này biến mất sạch sẽ, bốn bức tượng Tiên Tổ dùng để ma luyện linh hồn, cũng ảm đạm vô quang, bàn tay nhẹ nhàng đ-ng một cái, soạt… vỡ vụn đầy đất, biến thành phế tích!
- Đáng giận... Đến cùng là ai?
Bạch thúc sắp muốn điên rồi. Cái điện đường này, ẩn chứa uy áp của tiền bối, hắn cũng không vào được, đến cùng là ai, không chỉ đi vào, còn biến thành như vậy? Đây rốt cuộc là hồn lực mạnh cỡ nào, mới có thể làm đến?
- Không được, phải đi bẩm báo bệ hạ...
Hắn nhịn không được nữa, thân thể nhoáng một cái, thẳng tắp lao tới đại điện của Hoàng đế. Trong đại điện nguy nga nhất Hoàng cung. Ngọc Thần Thanh mới vừa phê chuẩn xong tấu chương, nhắm mắt dưỡng thần.
- Bẩm báo bệ hạ, Danh Sư học viện đưa tin, ba ngày sau cử hành đại lễ tân viện trưởng kế vị, mời bệ hạ đích thân tới dự lễ!
Lão thái giám đi tới nói.
- Ân, đã biết, nói cho bọn hắn, ta nhất định sẽ tới!
Ngọc Thần Thanh nhẹ gật đầu.
Mặc dù Danh Sư học viện ở Hồng Viễn đế quốc, nhưng nếu bàn về địa vị hay lực ảnh hưởng, hắn cũng không sánh nổi học viện viện trưởng. Có thể lên làm viện trưởng, có thể nói, đã là người thứ nhất trong phạm vi Hồng Viễn đế quốc, xem như hắn cũng không dám phản bác.
- Tuân chỉ!
Lão thái giám phân phó một tiếng, lập tức có người đi ra ngoài.
- Đúng rồi, tân viện trưởng là ai? Bọn họ có nói không?
Lúc này Ngọc Thần Thanh mới nhớ ra, nhịn không được nhìn qua.
- Đối phương không nói, chỉ nói do Mộc sư từ tổng bộ tới, tự mình chủ trì!
Lão thái giám suy nghĩ một chút nói.
- Mộc sư? Danh Sư thất tinh, Mộc Viên?
Ánh mắt Ngọc Thần Thanh sáng lên.
- Vâng!
Lão thái giám gật đầu.
- Có thể để cho hắn tự mình chủ trì, xem ra không phải Lục Phong, thì hẳn là Triệu Bính Tuất, như vậy đi, ngươi phái người đi hỏi kỹ càng một chút, sớm biết, chúng ta cũng dễ chuẩn bị lễ vật!
Ngọc Thần Thanh khoát tay áo.
Nếu như là Lục Phong, bọn họ liền chuẩn bị dược liệu quý báu, nếu là Triệu Bính Tuất, thì chuẩn bị khoáng thạch trân quý. Hai người chủ tu chức nghiệp phụ trợ khác biệt, yêu thích tự nhiên không giống. Thân là Hoàng đế, am hiểu sâu đạo này, phải chuẩn bị từ sớm, tranh chiếm được niệm vui của tân viện trưởng, như vậy hoàng quyền của Ngọc gia bọn họ, liền có thể vĩnh cố.
- Bọn họ đã không nói... thần sợ hỏi thăm cũng không ra...
Lão thái giám cau mày.
Đối phương đã không có ghi rõ tân viện trưởng là ai, liền chắc chắn sẽ không nói, lại hỏi cũng hỏi không ra!
- Liền nói ta tự mình hỏi thăm, chắc hẳn mấy vị trưởng lão kia, sẽ cho ta mặt mũi! Huống chi, sớm biết viện trưởng mà thôi, cũng không phải đại bí mật gì.
Ngọc Thần Thanh khoát tay áo.
Thân là người chấp chính cao nhất của Hồng Viễn đế quốc, coi như không bằng Danh Sư học viện viện trưởng, nhưng không kém thập đại trưởng lão bao nhiêu, thật muốn hỏi, đối phương không có khả năng không nói.
- Vâng!
Lão thái giám gật đầu.
- Đúng rồi, sinh nhật yến của Phi nhi bắt đầu chưa?
Đột nhiên nhớ tới sự tình yến hội, Ngọc Thần Thanh nhịn không được hỏi.
- A, bệ hạ chưa tới, sao có thể bắt đầu...
Lão thái giám gượng cười.
- Vậy thì tốt, ta đã đáp ứng nàng, hiện tại liền qua nhìn một chút...
Ngọc Thần Thanh đứng dậy:
- Đúng rồi, Trương Huyền Danh Sư có tới không?
- Bẩm báo bệ hạ, thầy Trương đến rồi!
Lão thái giám gật đầu.
- Có làm loạn không?
Ngọc Thần Thanh nhướng mày, không giận tự uy.
- Hắn vừa đến, liền ngồi không nhúc nhích, hẳn biết đây là hoàng cung, không dám tùy ý làm bậy...
Lão thái giám có con đường tình báo chuyên môn, sớm đã dò ra.
- Vậy là tốt rồi!
Ngọc Thần Thanh nhẹ gật đầu:
- Đi qua nhìn một chút!
Nói xong, đi đầu tới sảnh yến hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận