Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Nhai nhượng hiền

- Tộc trưởng... Không phải là đối thủ!
Không biết qua bao lâu, sắc mặt của Lạc Càn Trinh đắng chát.
- Đúng vậy, Trương Huyền rất rõ ràng là cho gia chủ mặt mũi, nếu không, trong hai mươi chiêu đã thua!
Lạc Khinh Trần gật đầu.
- Ta nhận thua...
Bên này vừa dứt lời, trên đài Lạc Thiên Nhai thở hồng hộc, khắp khuôn mặt là chán nản.
Dường như kết quả này hắn cũng không tin.
- Lạc huynh không cần để ý, thực lực hai ta thật ra thì không kém nhiều...
Trương Huyền đi tới trước mặt, cũng không có vui sướng khi chiến thắng, ngược lại vẻ mặt chân thành:
- Ngày hôm nay xem như ngang tay được không?
- Thua thì thua, nếu như Lạc Thiên Nhai ta ngay cả cái này cũng không nhận, không bằng sửa họ Trương đi...
Lạc Thiên Nhai lắc đầu:
- Bất quá ta thua, cũng không phải không gian phong cấm chân giải của Lạc gia ta không bằng Trương gia các ngươi, mà là năng lực cá nhân ta!
- Lạc huynh khách khí!
Trương Huyền nghiêm mặt:
- Thời gian, không gian chân giải ngang hàng, không có phân chia mạnh yếu, ta cũng không có chút coi thường Lạc gia, trái lại còn hết sức kính trọng, sở dĩ có thể may mắn giành được một chiêu nửa thức, chủ yếu nhất là dùng phong cấm chân giải của Lạc gia, hơn nữa lý giải vượt qua Lạc huynh!
- Có ý tứ gì?
Lạc Thiên Nhai nghi ngờ ngẩng đầu.
- Chắc hẳn vừa rồi Lạc huynh cũng nhìn ra, ta thi triển giống như ngươi, đều là không gian phong cấm chân giải!
Trương Huyền giải thích.
- Cái này...
Lạc Thiên Nhai sửng sốt, dường như lúc này mới phản ứng lại, nhíu mày:
- Đúng vậy, ngươi làm sao biết phong cấm chân giải của Lạc gia?
- Phong cấm chân giải, mặc dù là tiên tổ Lạc gia lĩnh ngộ, nhưng thật ra thì truyền thừa sớm nhất ở Khâu Ngô Cổ Thánh! Ta được Cổ Thánh truyền thừa, có thể thi triển ra phong cấm chân giải cũng không có gì!
Trương Huyền nói.
- Khâu Ngô Cổ Thánh?
Lạc Thiên Nhai khó tin.
- Đây là Cổ Thánh lưu lại di tích!
Cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, trước Lạc Thiên Nhai xuất hiện một thủy tinh cầu không lớn, trong đó khí tức mờ ảo, cho người ta một loại cảm giác giống như không gian gấp.
Bàn tay Lạc Thiên Nhai vuốt ve, một lát sau toàn thân chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ:
- Thật sự là Khâu Ngô Cổ Thánh lưu lại... số mệnh của Trương huynh thật sự là nghịch thiên!
- Ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới được, sở dĩ Lạc gia các ngươi có rất ít người lý giải không gian chân giải, cũng không phải tộc nhân thiên tư không được, mà là lấy được truyền thừa không hoàn chỉnh.
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Khâu Ngô cung này, ẩn chứa Diễn Không thiên thư mà Cổ Thánh lưu lại đầy đủ, ngày hôm nay liền đưa cho Lạc huynh, tin tưởng đặt ở trong tay ngươi, đặt ở Lạc gia, so với ở trong tay của ta, sẽ phát huy ra tác dụng càng lớn!
Nhìn thủy tinh cầu trong lòng bàn tay, Lạc Thiên Nhai tràn đầy khiếp sợ, vội vàng lắc đầu:
- Cái này sao được...
Cổ Thánh truyền thừa, đại lục ai không muốn?
Tiện tay liền cho hắn, ân tình lớn khó mà đánh giá.
Đám người Lạc Càn Trinh giấu ở một bên cũng hai mặt nhìn nhau.
Lạc gia truyền thừa xác thực đến từ Khâu Ngô Cổ Thánh, nếu quả thật có thể được Diễn Không thiên thư đầy đủ, tộc nhân quả thực sẽ có tiến bộ nhanh chóng, coi như lĩnh ngộ không được phong cấm chân giải, cũng từng cái thực lực tăng nhiều.
Chỉ là hai nhà có thù, lần này bọn họ tới đánh mặt, đối phương không so đo, ngược lại cho lễ vật quý giá như vậy...
Trong nháy mắt, mọi người có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
- Trước không vội chối từ, Lạc huynh nghe ta nói hết lời!
Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc:
- Không gian chung quanh Khổng miếu rung chuyển, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thế, chắc hẳn Lạc huynh đã biết!
- Ừm!
Lạc Thiên Nhai gật đầu.
- Chư Tử bách gia xuất hiện khiêu chiến hai nhà chúng ta, mục đích rất rõ ràng, là muốn đoạt đi truyền thế thiên phù, lần này không thành công, nhưng dính dáng bảo tàng của Khổng sư, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện dừng tay, khẳng định sẽ còn trở về lần nữa. Hơn nữa, căn cứ mấy ngày nay quan sát, Dị Linh tộc đã có cường giả đi tới đại lục, thậm chí vị Dị Linh Hoàng kia cũng lặng lẽ lẻn vào!
Trương Huyền nhướng mày nói:
- Đại lục đã đến thời khắc nguy cấp tồn vong, một khi chiến tranh toàn diện bạo phát, đừng nói hai đại gia tộc chúng ta, xem như nhân loại của cả đại lục, chỉ sợ cũng phải đối mặt kiếp nạn to lớn... Lúc này chúng ta không nên đối chiến, mà nên cùng nhau trông coi, cùng qua cửa ải khó! Nếu không, tùy ý người ngoài xâm nhập, sẽ chỉ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng!
Lạc Thiên Nhai im lặng.
- Tam đại gia tộc, có thể đứng sừng sững đại lục vài vạn năm không ngã, bằng chính là trợ giúp lẫn nhau, cùng chung đối địch! Lần trước sự tình từ hôn, là Trương Huyền ta làm không đúng, nhưng ta cũng không phải cố ý, tình cảm, không phải cưỡng ép là có thể hạnh phúc.
- Ta và Nhược Hi, sớm có thề non hẹn biển, tùy tiện đồng ý tiểu công chúa, chẳng phải bội ước, không để ý thành tín? Ta thật sự là người như vậy, coi như cưới Thất Thất, cũng sẽ để nàng đau lòng, ngược lại càng có lỗi với Lạc gia. Những ngày này vừa nghĩ đến sự tình kia, ta liền ngủ bất an, nội tâm lo lắng... Khâu Ngô cung này, cùng Diễn Không thiên thư truyền thừa, xem như ta xin lỗi, mong Lạc huynh chớ nên chối từ, nếu không ta thật sự không đất dung thân...
Trương Huyền nói.
- Trương huynh đại nghĩa, đã như vậy, ta liền không làm bộ làm tịch!
Lạc Thiên Nhai dừng lại một chút, nhận lấy thủy tinh cầu, thu vào nhẫn.
- Hắn không phải cố ý...
- Cũng đúng, nếu như lúc ấy thật cưới tiểu công chúa, người này ngược lại thành bạc tình bạc nghĩa!
- Xem ra hắn không phải có ý định tổn hại mặt mũi Lạc gia ta!
- Chúng ta chỉ nghĩ mặt mũi, mà hắn nghĩ tới chính là nhân tộc, lòng dạ tuyệt không phải chúng ta có thể so sánh!
Đám người Lạc gia ẩn thân, lần nữa lặng im, vẻ mặt đỏ bừng.
Bọn họ một mực cân nhắc Lạc gia, trên thực tế không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì đối phương suy nghĩ, nếu là thật bội ước, coi như cưới tiểu công chúa, lại có thể cho nàng hạnh phúc sao?
Chưa hẳn!
- Đa tạ Lạc huynh!
Trương Huyền khom người.
- Trương huynh một phen tâm ý, ta trở về nhất định hỗ trợ giải thích!
Vẻ mặt Lạc Thiên Nhai nghiêm túc, trầm ngâm phút chốc, giống như làm ra quyết định gì đó, cắn răng nói:
- Trương huynh, thật ra ta còn có sự tình muốn nhờ!
- Lạc huynh mời nói!
Trương Huyền sửng sốt một chút, nhìn qua:
- Phàm là có thể làm được, tất không chối từ!
- Ta có một đại sự chưa giải quyết, lần này rời khỏi, vô cùng có khả năng khó trở về, tuy ta trở thành Lạc gia tộc trưởng thời gian không dài, nhưng cũng không muốn gia tộc này suy thoái...
Thần sắc Lạc Thiên Nhai ảm đạm nói.
- Lại khó trở về? Lạc huynh là muốn đi nơi nào, hay muốn đi báo thù? Nếu như cần Trương mỗ hỗ trợ, cứ nói một tiếng...
Trương Huyền sửng sốt, vội vàng ôm quyền.
- Ý tốt của Trương huynh, tại hạ tâm lĩnh, đây là chuyện riêng của ta, không tiện người ngoài nhúng tay, hơn nữa sớm đã mang ý chí hẳn phải chết, dù bỏ mình cũng cam tâm tình nguyện!
Lạc Thiên Nhai lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, lần nữa nhìn tới:
- Ta yêu cầu Trương huynh cũng không phải việc này!
Trương Huyền nghi ngờ.
Lạc Thiên Nhai hít sâu một hơi, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện một lệnh bài, yên tĩnh lơ lửng giữa không trung, chính là gia chủ lệnh của Lạc gia.
- Ta hi vọng... Trương huynh có thể thay ta làm Lạc gia gia chủ, như vậy, cho dù chết cũng an tâm!
- Làm gia chủ?
Thân thể Trương Huyền chấn động, liên tục xua tay:
- Cái này sao có thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận