Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Sự tình ba hay năm phút

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Ngọc
–Tại hạ không biết đại nhân đang chỉ điểm cho tại hạ, tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, mong đại nhân thứ tội!
Khi Lăng Thiên Vũ vào phòng nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi đó thì lập tức kinh sợ.
Hôm qua, thái độ của hắn ta đối với vị danh sư này tệ như vậy, lại còn hoài nghi ngài ấy nữa, bây giờ được phép vào cửa thì cũng tốt lắm rồi!
–Cũng không có gì to tát đâu! Cần gì thứ tội hay không chứ!
Trương Huyền khoát khoát tay:
–Ta cũng không có nhỏ mọn như vậy đâu!
Tôn Cường đứng ở một bên trợn tròn mắt.
Ngài mặc kệ người ta đứng ở ngoài hứng sương cả đêm rồi buổi sáng lại chậm rãi dùng cơm xong mới cho người vào, đây mà là không hẹp hòi sao?
–Đúng, đúng vậy ạ!
Mặt Lăng Thiên Vũ hơi đỏ, hắn ta đang muốn nói tiếp nhưng lại nhìn thấy Trương Huyền xòe bàn tay ra, dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn ta:
–Biết vì sao ta để ngươi đứng ở ngoài một đêm không?
–Tại hạ…
Lăng Thiên Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không là ngài còn giận việc ta đắc tội ngài nên mới muốn ra oai phủ đầu sao?
Hiện tại ta đã biết sai rồi còn không được sao?
–Có phải ngươi đang cảm thấy ta đang cố ý làm khó dễ ngươi không?
Trương Huyền nhìn hắn ta.
–Không. . . Không có đâu ạ!
Lăng Thiên Vũ liền vội vàng phủ nhận.
–Không cần phủ nhận, ngươi nghĩ như thế cũng là bình thường thôi!
Trương Huyền làm bộ dáng rộng lượng, trong giọng nói mang theo sự thần bí:
–Nói thật với ngươi là ta để ngươi đứng ở ngoài đó một đêm là vì muốn tốt cho ngươi đó!
–Tốt cho tại hạ sao ạ?
Lần này không chỉ có Lăng Thiên Vũ nghi hoặc mà Tôn Cường đứng kế bên cũung hoang mang theo.
Bắt người ta đừng chơi cả đêm ở ngoài cửa là vì tốt cho người đó sao?
Đây là cái lý do gì vậy?
–Nếu như ta không nhìn lầm thì thê tử của ngươi đang bị bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tử vong, mà mục đích khiến ngươi tìm đến ta không phải là muốn ta ra tay cứu nàng một mạng hay sao?
Trương Huyền nhìn thẳng Lăng Thiên Vũ.
–Đúng vậy!
Nghe đối phương một hơi nói ra mục đích của mình, thân thể Lăng Thiên vũ chấn động.
–Muốn ta cứu người thì ngươi cũng phải mang người đến đây mới được, nhưng đến hôm qua ngươi vẫn còn tiếp xúc với Đề Nam Huyết Ngọc, trong thân thể ngươi vẫn còn có khí tức thôn phệ tinh khí thần. Nếu ta có đáp ứng, thì khi ngươi quay về tiếp xúc thêm lần nữa thì sợ là chưa kịp tới đây thì đã…
Trương Huyền cảm thán một tiếng, tiếp tục nói:
–Cho nên ta để ngươi đứng bên ngoài một đêm là để khí tức thôn phệ đó hoàn toàn thoát ra ngoài; thứ hai là cũng để ngươi không cần phải gấp gáp về nhà, tránh cho phát sinh thêm nguy hiểm. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn đợi mà quay người rời đi thì thê tử ngươi rất có khả năng không qua khỏi. Hôm nay có lẽ ngươi cũng sẽ không quay lại đây, dù sao thì có là danh sư cấp nào đi chăng nữa cũng không có khả năng khải tử hồi sinh đâu!
Nghe Trương Huyền nói như thế, Lăng Thiên Vũ lập tức biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nói thật thì khi đối phương để hắn ta đứng bên ngoài suốt cả đêm thì trong lòng hắn ta vẫn có chút bực bội, mặc dù ngoài miệng không dám nói nhưng đáy lòng vẫn có chút không phục.
Danh sư không chỉ có tài năng chỉ điểm, có năng lực mạnh, mà người đó càng phải có phong độ, không nên vì vài chuyện nhỏ nhặt mà luôn nhỏ nhen hoặc tính toán so đo từng li từng tí.
Mà vị danh sư này…theo hắn ta thấy nãy giờ thì rõ ràng là cố ý chỉnh hắn ta, làm hắn ta mất mặt.
Nhưng sau khi nghe xong thì mới biết…đây là hắn ta hiểu lầm. Ngài ấy là dụng tâm lương khổ để giúp hắn ta.
Hắn ta đối xử với ngài ấy như vậy mà ngài ấy còn suy nghĩ cho hắn ta như vậy
Đúng là phong độ của danh sư! Thật sự là rất khiến người tin phục!
Nếu so sánh với hắn ta thì hắn ta đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lăng Thiên Vũ vừa cảm kích vừa cảm thấy bản thân mình rất may mắn.
Nếu đêm qua hắn ta không kiên trì chịu đựng mà quay về thì hắn ta có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Tôn Cường đứng kế bên cũng ngơ ngác.
Lão gia đúng là lão gia! Thật không hổ là danh sư, từng câu từng hành động đều có thâm ý.
Lúc đầu ông ta cũng tưởng rằng lão gia đang cố ý chỉnh Lăng Thiên Vũ, bây giờ mới ngộ ra một điều là: một nhân vật nhỏ nhoi như ông ta đúng là không bao giờ hiểu được suy nghĩ to lớn của lão gia
–Đa tạ đại nhân!
Lăng Thiên Vũ lập tức cúi người tạ lễ.
–Mang người tới đây để ta xem thử! Nếu bệnh tình quá nặng thì ta cũng không thể hứa trước được đâu!
Trương Huyền khoát tay.
–Đa tạ đại nhân!
Lăng Thiên vũ kích động đến đỏ con mắt, vội vàng mang theo đại sư Trình Viễn lui ra ngoài.
Sau khi hai người kia kui ra ngoài, Trương Huuyền nhìn Tôn CưỜng đang đứng bên cạnh.
–Tiểu Cường, ta đã đáp ứng giúp ngươi tấn cấp võ giả tầng bốn thì cũng sẽ không nuốt lời đâu! Ra đây đánh một bộ quyền cho ta xem trạng thái của ngươi một chút!
–Tuân lệnh, lão gia!
Nghe thấy lão gia nói muốn giúp ông ta tấn cấp, Tôn Cường hưng phấn liên tục gật đầu.
Trong chốc lát đã đánh xong một bộ quyền, Tôn Cường chẳng không còn chút hưng phấn nào, mà còn lộ ra vẻ xấu hổ:
–Lão gia, hôm qua tiểu nhân bị thương. . . nên thực lực đã giảm nhiều, nếu muốn đột phá Bì Cốt Cảnh trong hôm nay chỉ sợ là không thể…
Nếu muốn đột phá mọt cảnh giới thì cần phải điều chỉnh trạng thái đạt tới đỉnh phong mới có thể xông qua. Hôm qua ông ta vừa mới bị đánh, trên người còn vết thương, tinh lực tất nhiên là không đủ, dù cho lão gia chỉ điểm có hiệu quả cỡ nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể thành công.
Không đánh quyền thì ông ta còn chưa biết, vừa động thủ thì lập tức cảm thấy thương thế trên thân thể đau đớn, ngay cả vận chuyển chân khí cũng không trôi chảy.
–Không cần lo lắng!
Trương Huyền cắt ngang lời ông ta, mỉm cười nhìn qua:
–Ngươi mất nhiều năm như vậy mà vẫn bị kẹt ở Chân Khí cảnh là bởi vì ngươi bị tắc nghẽn chân khí, không có cách nào đả thông kinh mạch để bồi bổ cho thân thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thì chân khí sẽ bị hao mòn, chậm tiến bộ là chuyện nhỏ, thực lực bị hạ xuống mới là nguy hiểm nhất!
–Đúng vậy ạ!
Tôn Cường gật đầu.
Hai năm gần đây, chính bản thân ông ta cũng cảm thấy thể lực của mình đang bắt đầu suy giảm, thực lực thì lại chậm tiến, nếu không phải ông ta liều mạng tu luyện để kiềm lại chỉ sợ hiện tại sẽ bị rớt xuống Chân Khí Cảnh sơ kỳ.
–Võ giả tầng bốn Bì Cốt cảnh, chân khí phải đả thông toàn thân để tăng độ rắn chắc cho cơ bắp cùng xương cốt. Dựa theo đạo lý này, sự tắc nghẽn sẽ khiến chân khí khó có thể chạy khắp toàn thân ngươi, nhưng hôm nay thì tình hình lại khác. Hôm qua ngươi mới bị đánh khiến thân thể bị hao tổn, chân khí bị nghẽn lại cũng đã được khai thông, các kinh mạch cũng được thông thoáng hơn một chút…
–Hôm qua… là lão gia cố ý… để tiểu nhân bị đánh sao ạ?
Trương Huyền cò chưa kịp nói hết thì toàn thân Tôn Cường chấn động, cảm động đến độ nước mắt chảy ròng.
Trước đó, lão gia cố ý bắt Lăng Thiên Vũ đợi ở ngoài cửa là vì muốn tốt cho hắn ta. Bây giờ ông ta mới nhận ra lão gia để ông ta bị đánh cũng là vì tốt cho ông ta.
Ông ta thật đáng trách! Ông ta thế mà lại hiểu lầm lão gia!
–Ách?
Thấy vị quản gia mập ú này cảm động tới mức lệ nóng doanh tròng thì Trương Huyền có chút khó hiểu.
Ta chỉ là muốn nói là vết thương của ngươi không có ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, sao có thể nghĩ nhiều đến như vậy chứ? Não ngươi vận hành quá tốt rồi đó!
Bất quá ngươi nghĩ nhiều cũng tốt, như thế sẽ có thễ giúp ta tạo được thanh danh. .
–Khụ khụ!
Lúc này, Trương Huyền ho khan một tiếng:
–Không sai, ngươi có thể lĩnh ngộ thì cũng không uổng công ta suy nghĩ vì ngươi. Được rồi! Không cần phải nói những thứ này nữa, nếu như ta đoán không sai thì Lăng Thiên vũ đã đưa đan dược chữa thương cho ngươi rồi phải không?
–Tiểu nhân. . .
Tôn Cường hơi đỏ mặt.
Lão gia không tiếc bị hiểu lầm để giúp ông ta mà ông ta còn lén nhận đan dược của người khác. . .
Người với người thật sự quá khác biệt. . .
–Không có gì đâu! Chỉ cần ngươi trung tâm làm việc cho ta, nhận lấy vài thứ cũng không sao!
Đoán được suy nghĩ của Tôn Cường, Trương Huyền lập tức cắt ngang:
–Lấy đan dược ra rồi chuẩn bị một chút đi! Bây giờ ngươi sẽ đột phá võ giả tầng bốn!
–Đột phá ngay bây giờ luôn ạ?
Không ngờ nhanh đến như vậy, Tôn Cường có chút không thích ứng:
–Lão gia, chẳng lẽ tiểu nhân không cần tìm tĩnh thất* hay sao ạ ? Ở trong này đột phá luôn thì tiểu nhân sợ không có thành công mà gây phiền cho ngài nữa, dù sao Lăng đại nhân cũng sắp tới rồi…
–Không cần đâu! Chắc ba, năm phút đồng hồ gì đó là có thể xong rồi còn cần gì đi tìm tĩnh thất nữa!
*tĩnh thất: mật thất yên tĩnh
Trương Huyền khoát tay.
–Ba hoặc năm phút đồng hồ nữa là có thể. . . đột phá sao ạ?
Tôn Cường giật mình, hai mắt trợn tròn, không thể tin mà nhìn lão gia của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận