Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hóa linh hí, thi họa tán thành

- Linh tính kích động?
Trần trưởng lão, Lộc trưởng lão nhìn nhau, đồng thời cứng đờ:
- Điều này... sao có thể như vậy được?
- Tiếng chuông thất bại rất nặng nặng nề, trong âm thanh mang theo sự thâm trầm. Cái này, sắc bén chói tai, vang vọng nội tâm... Chỉ có linh tính kích động trong truyền thuyết, mới có thể làm cho người từ ở sâu trong nội tâm, sinh ra cảm giác sung sướng...
Tái các chủ nói.
- Cái này...
Hai người thoáng lảo đảo một cái.
Âm thanh mới vừa rồi vang vọng trong lòng, khiến người ta cảm giác kích động. Cẩn thận hồi tưởng, quả thật không phải tiếng chuông thất bại có thể có.
Chẳng lẽ thực sự... là linh tính kích động?
Sao có thể như vậy?
Chỉ cảm thấy da mặt bị đánh loạn, môi Trần trưởng lão trắng bệch.
Vừa rồi dùng ngôn từ chính nghĩa nói người ta ngay cả bảo vật cũng không nhận ra được, kết quả người ta không chỉ nhận ra, còn làm cho một linh tính kích động...
Có cần nghịch thiên như thế hay không?
- Bảo vật tán thành, linh tính kích động! Đây là... linh binh lợi hại, tự chủ phát sinh tiếng kêu hưng phấn?
- Cái này, này...
Nghe được Tái các chủ nói, mọi người trước đó đồng tình Tôn Cường, mỗi một đều trợn mắt há hốc mồm, giống như là trong miệng bị nhét vào một con rùa, lại không khép lại được.
Vừa rồi cảm thấy người này khẳng định bị thua, nội khố cũng không còn lại. Kết quả là tập kích ngược...
May mà vừa rồi không ngu ngốc không lỗ mãng cùng hắn đánh cược. Nếu không, không còn quần lót chính là đám người mình!
Trên lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bọn họ đồng thời nhìn lại về phía Trần trưởng lão, chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh, trên trán đầy vạch đen, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.
Ba nghìn linh thạch, cho dù hắn là giám bảo sư tứ tinh, chắc hẳn cũng thua đến nghi ngờ nhân sinh.
- Vì sao gọi là linh tính kích động?
Thấy bộ dáng này của mọi người, Tôn Cường không tim không phổi, vẻ mặt không hiểu nguyên nhân, nhìn qua.
- Phụt!
Trần trưởng lão không thể tiếp tục kìm chế được, một ngụm máu tươi phun ra.
Linh tính của bảo vật kích động, chỉ cần là giám bảo sư, không người nào không biết. Thậm chí ngay cả học đồ cũng đều biết rõ ràng.
Người này cái gì cũng không biết...
Bại bởi giám bảo sư ngũ tinh, cường giả siêu cấp hắn cũng nhận. Tự nhiên bại bởi một hạ nhân ngay cả học đồ cũng không bằng...
Thế nào vừa rồi lại ngu như vậy, đáp ứng đánh cược?
Thấy vẻ mặt người béo mập ày mờ mịt, hình như còn muốn đi hỏi, Trần trưởng lão có chút phát điên. Lưu Xương cũng nhìn không được nữa, vội vàng đi tới.
- Bảo vật chia ra làm năm cấp bậc thần, thánh, linh, quỷ, phàm, điều này ngươi hẳn đã biết!
- Ừ!
Tôn Cường gật đầu.
Phân loại đẳng cấp này, ở Thiên Huyền vương quốc cũng không tính là bí mật gì, người người đều biết. Hắn mặc dù là một thương nhân, cũng là người tu luyện, biết chẳng có gì là lạ.
- Binh khí đạt được linh cấp, sẽ nắm giữ linh tính. Giống như tác phẩm hóa linh trong thi họa, tuy rằng không có khả năng giống như người bình thường, có trí khôn, nhưng sẽ tiến hành tán thành, công nhận đối với người tu luyện. Về điểm ấy, có chút cùng loại với man thú nhận chủ.
Lưu Xương nói tiếp:
- Binh khí tán thành người tu luyện, sẽ phát ra loại âm thanh kích động này, cũng chính là cái gọi là linh tính kích động. Một khi xuất hiện, người tu luyện có thể trực tiếp lấy máu nhận chủ, luyện hóa thành đồ của mình...
- Luyện hóa?
Tôn Cường trợn tròn mắt.
- Đúng vậy... binh khí trên Lưu Thương Khúc Thủy, là bảo vật mấy nghìn năm qua, vô số giám bảo sư đều không giám định được. Hắn mới tiến vào trong một hồi, linh tính lại kích động, chẳng lẽ... hắn không chỉ nhận ra, còn nói kỹ càng tỉ mỉ ra ưu, khuyết điểm của bảo vật?
Vẻ mặt Lưu Xương không thể tin được.
- Ưu khuyết điểm?
- Binh khí, bảo vật, đều theo phương pháp tốt nhất đi rèn, nhưng chịu hạn chế bởi nguyên liệu, trình độ luyện khí sư... Bảo vật lợi hại hơn nữa, phía trên cũng sẽ có chỗ thiếu hụt như vậy. Chỉ cần bổ sung nó, là có thể khiến cho phẩm cấp của nó thăng cấp.
- Linh tính của binh khí, biết vấn đề của bản thân, đáng tiếc không thể cùng người khai thông, cũng lại không có cách nào tu bổ. Một ít cường giả lợi hại có thể dễ dàng nhìn ra mấy vấn đề này. Một khi tìm đúng, là có thể dễ dàng được linh tính tán thành. Chỉ có điều, đây là năng lực luyện khí sư cao giai mới có. Thế nào... Dùng đến trên người giám bảo sư?
Giải thích vài câu, vẻ mặt Lưu Xương mờ mịt.
Giám bảo sư chỉ cần giám định bảo vật, biết là vật gì, lai lịch gì là được. Đối với ưu khuyết điểm của bảo vật, là không nhìn ra.
Chỉ có những luyện khí sư lợi hại này, đối với binh khí, bảo bối, cảnh giới lý giải sâu sắc, mới có thể làm được.
Chẳng lẽ... Người này không phải là giám bảo sư, mà là... luyện khí sư rất lợi hại? Lúc này mới có thể chính xác nhận ra bảo vật là gì, lại phân tích ra ưu khuyết điểm?
- Nếu như là luyện khí sư, trùng hợp cái thứ nhất qua chính là binh khí, có thể nhận ra, cũng rất bình thường. Chỉ có điều, giám bảo sư không chỉ có thể giám định binh khí, thi họa, đồ cổ, thiên tài địa bảo thậm chí công pháp, võ kỹ... Không gì không giỏi. Lưu Thương Khúc Thủy có mười món bảo vật, bao hàm rất nhiều chức nghiệp. Chỉ là luyện khí sư, chắc hẳn cũng chỉ có thể nhận ra một thứ...
Lộc trưởng lão cũng kịp phản ứng, nhìn về phía lão hữu bên cạnh, nói.
Luyện khí sư, đối với binh khí quen thuộc đến tận trong xương cốt, có thể rất nhanh nhận ra, cũng tìm ra ưu khuyết điểm, thu được tán thành, chẳng có gì là lạ.
Đáng tiếc, Lưu Thương Khúc Thủy sát hạch chính là giám bảo sư, mà không phải là luyện khí.
Mười món bảo vật trong đó không chỉ là binh khí, còn có những vật khác. Cho dù luyện khí sư có thể quen thuộc với rất nhiều binh khí, nhận ra một cái cũng coi như kết thúc. Phía sau nhất định sẽ kết thúc thất bại.
Lộc trưởng lão vốn muốn an ủi lão hữu. Hắn còn chưa nói dứt lời, liền nghe được tiếng người béo mập ở bên cạnh lẩm bẩm vang lên:
- Đúng rồi, vừa rồi có phải Tái các chủ đã nói, chỉ cần nhận ra một bảo vật, xem như thông qua hay không?
Trần trưởng lão vừa thả lỏng một chút, sắc mặt lại tái xanh, trong lòng nhỏ máu.
Lưu Thương Khúc Thủy, nhiều năm như vậy, không ai thành công qua đồng loạt. Bởi vậy, chỉ cần trong mười món vật phẩm, nhận ra một cái, xem như thông qua... Nói cách khác, không quan tâm phía sau vị Trương Huyền này nhận ra được hay không, ba nghìn linh thạch của mình, đều tính là... nhất định phải thua!
...
Bên ngoài chấn động kinh ngạc không hiểu, Trương Huyền nhìn búa sắt dáng vẻ cổ quái trước mắt, bất đắc dĩ một hồi.
- Kêu loạn cái gì, làm ta sợ nhảy cả lên!
Vừa ghi chép một đoạn bên trong Đồ Thư Quán có liên quan tới thứ này, thứ này lại phát ra một tiếng nổ lớn, hắn khiếp sợ đến mức ngay cả bút lông cũng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Thứ gì chứ?
Một cái chùy hỏng, cũng không phải chuông, kêu la các loại, kêu to cái rắm à!
Có hiểu lễ phép hay không? Như vậy sẽ dọa người, sẽ hù chết người đấy.
- Thôi đi. Viết ra tên là được. Phía sau có thể không viết nữa...
Suy nghĩ bị cắt ngang, cũng lại ngừng lại.
Miêu tả chỗ thiếu hụt trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán liên quan tới chùy đồng xanh này, chừng bảy mươi hai chỗ. Toàn bộ chép xuống, tuyệt đối sẽ mệt chết. Nếu đã xác định tên và lai lịch, cùng với hai ba chỗ thiếu hụt, chắc hẳn là gần như có thể thông qua!
Buông bút lông, Trương Huyền không lại đi nhìn chùy đồng xanh trên lá cây nữa, đang định chờ bảo vật phía sau tới, lại thấy vụn sắt nặng nề này "vù" một cái từ trong suối nước, bay ra, rơi vào trước mặt.
- Đây là tình huống gì?
Trương Huyền chớp mắt.
Ngươi là cái chùy lớn, không ngoan ngoãn nằm ở trên lá cây, nhảy ta trước mặt làm gì?
Ta cũng không phải là chùy mẹ!
- Thôi đi...
Nghi ngờ nửa ngày, cũng nghĩ không ra được rốt cuộc có tình huống gì, đã thấy lá cây chảy đi, bảo vật thứ hai chậm rãi chảy xuôi đến. Trương Huyền lắc đầu, không để ý tới nữa.
Trên lá cây thứ hai đặt một bức tranh cuộn tròn, trôi lơ lửng ở trên mặt nước, tản ra vầng sáng mỏng manh.
Linh khí xung quanh không tự chủ được bị bức ảnh thu hút. Từng con chim không ngừng bay lượn, giống như đang sống.
- Ít nhất là bức tranh ngũ cảnh!
Hắn làm thi họa sư tam tinh, đối với thi họa vẫn còn có chút hiểu rõ. Tác phẩm mặc dù cách rất xa, lại nhìn ra được nó không tầm thường, tuyệt đối không thua kém ngũ cảnh.
Mắt Minh Lý vận chuyển.
Đáng tiếc, giống như chùy đồng xanh vừa rồi, cũng không nhìn ra nguyên nhân. Nói cách khác, mức độ trân quý của bức tranh này đã vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể dễ dàng nhìn trộm.
Rất nhanh, lá cây đi tới trước mặt. Hắn cũng thấy rõ hình huống phía trên.
Bức tranh rõ ràng, chỉ có điều phía trên không có lạc khoản và tên gọi, khiến người ta không nhận ra, rốt cuộc là tác phẩm do ai lưu lại.
Con chim phía trên thoạt nhìn cũng rất lạ mặt, tư liệu man thú hắn học được trong thuần thú, cũng không có một con nào có thể tương ứng.
Nói cách khác, tranh vẽ không những không có tên, ngay cả chim vẽ ra cũng không có cách nào xác định rốt cuộc là loài vật.
Thảo nào nhiều giám bảo sư như vậy, cũng không phân biệt được.
- Chỗ thiếu hụt!
Bàn tay vừa chạm vào bức tranh, Trương Huyền lại múa bút thành văn.
...
- Lão sư, linh tính của bảo vật kích động qua đi, sợ rằng sẽ tự động nhận chủ. Làm không tốt, Giám Bảo các chúng ta không chỉ phải trả 5000 linh thạch, món bảo vật này cũng...
Nghĩ tới điều gì, Lưu Xương không để ý tới việc giải thích cùng Tôn Cường, đi tới trước mặt Tái các chủ.
Bảo bối có linh tính, có thể tự do lựa chọn chủ nhân. Nói cách khác, vị Trương Huyền này không chỉ xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, kiếm lấy năm nghìn linh thạch, đánh cược thắng Trần trưởng lão, sợ rằng ngay cả... món binh khí này cũng sẽ bị lừa đi.
Cái này gọi là chuyện gì!
Người ta tốn một trăm linh thạch xông qua ải, cơ bản phải bù tiền. Người này không chỉ kiếm tiền, còn đánh cược kèm theo lừa gạt...
Giám Bảo các lần này xem như là tổn thất quá lớn.
- Bảo vật có linh, có thể tự chủ lựa chọn chủ nhân. Tuy rằng vật phẩm này ở lại Giám Bảo các chúng ta nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có người nào nhận ra. Hiện tại có người nói ra lai lịch, tự nhiên hưng phấn khác thường, muốn nhận chủ, cũng không có cách nào ngăn cản. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên!
Tái các chủ cũng nghĩ đến điểm này, không nhịn được lắc đầu.
Mỗi một món bảo vật của Giám Bảo các đều vô cùng trân quý. Hắn cũng không muốn lưu lạc ra ngoài. Nhưng đối phương nhận được linh tính tán thành, muốn phủ nhận, cũng không có cách nào.
- Vậy... Nếu như bảo vật phía sau lại xuất hiện loại tình huống này, vậy làm sao bây giờ?
Thấy lão sư cũng không có cách nào, Lưu Xương thoáng hiện ra vẻ lo lắng nhìn qua.
- Ha hả, yên tâm đi. Cái thứ nhất là binh khí, giám bảo sư hoặc người trời sinh có thiện cảm đối với binh khí, có thể dễ dàng được tán thành. Nhưng phía sau lại không giống. Bảo vật phía sau, đủ loại. Có đồ cổ, thi họa, các loại thiên tài địa bảo... Loại này không phải giám bảo sư lợi hại không có cách nào nhận ra. Lại nói, cho dù nhận ra, muốn có được linh tính trong đó tán thành, khó khăn làm sao, có thể nói gần như không có khả năng!
Tái các chủ mỉm cười:
- Không cần buồn lo vô cớ, tự tìm phiền não.
- Cái này... Thật ra cũng đúng!
Lưu Xương thoáng sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được, gật đầu đang muốn tiếp tục nói cái gì đó. Đột nhiên linh khí trước mắt chấn động kịch liệt một hồi, trực tiếp tập trung về phía bên trong cánh cửa.
Ngay sau đó trước mắt mọi người hoa lên một cái, liền thấy linh khí hội tụ thành vô số con chim không biết tên, đều bay lượn, cùng kêu lên ngân dài.
- Hóa linh hí, thi họa tán thành? Đây là loại chí bảo thi họa tán thành chủ nhân?
Mắt Tái các chủ tối sầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận