Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Dao động (1)

Mặc dù không biết có phải thật sự gặp quỷ hay không, thế nhưng hắn lại biết phán đoán của Trương sư không có sai lầm chút nào, làm cho hắn phục sát đất.
Trước kia, hắn được gọi là thiên tài đứng đầu trong Vạn Quốc thành, luôn đắc chí, cảm thấy anh hùng thiên hạ không có người nào mạnh hơn hắn. Khi nhìn thấy người thanh niên trước mắt này hắn mới hiểu ra, so với thiên tài chân chính. . . Hắn còn kém xa lắm.
Một lần nữa trở lại trước mặt, thái độ hắn trở nên cung kính, ôm quyền nói:
- Trương sư, tiếp đó nên làm cái gì?
- Ăn cơm!
Trương Huyền vẫy tay.
Nhược Hoan công tử ngẩn ngơ.
Ngươi bảo ta hắt canh thịt, lại khiêu khích, ta còn tưởng rằng sẽ có biện pháp gì tốt, nhưng mà. . . Chỉ ăn cơm đơn giản thôi sao?
- Tranh tài sắp bắt đầu, ăn no rồi mới có khí lực, nếu không, làm sao có thể thắng được chứ? Trương Huyền liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tổng cộng cũng chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi, hiện tại cũng sắp kết thúc rồi. Nếu như không mau ăn, như vậy tranh tài sẽ lập tức bắt đầu.
- Được rồi!
Biết không có biện pháp nào khác, đành phải làm theo lời đối phương nói, hắn cắn răng ngồi xuống, ăn như gió cuốn.
Không thể không nói bữa tối mà Minh phủ chủ chuẩn bị quả thực rất phong phú, rất nhanh cả đám đã ăn uống no nê. Mà lúc này tranh tài cũng gần bắt đầu.
- Học thuộc nội dung phía trên, khi tỷ thí bắt đầu, cứ dựa theo phía trên đọc là được!
Đang nghĩ ngợi nên đối phó với Tần Lỗi như thế nào. Chỉ thấy Trương sư đã đưa qua một tấm giấy trắng, phía trên viết đầy chữ viết lít nha lít nhít, hiển nhiên vừa rồi trong lúc hắn ăn cơm đối phương đã viết xuống.
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu quét qua trang giấy, vừa nhìn qua, con mắt hắn trợn tròn:
- Trương sư, thật sự nói.. . Cái này sao?
- Ừm! Trương Huyền gật đầu.
Trước mắt tối sầm lại, Nhược Hoan công tử sắp phát khóc tới nơi.
Đại ca, ngươi là đang ngại vừa rồi đối phương không có đánh chết ta hay sao!
Nếu như thực sự nói theo tờ giấy này, đoán chừng tên kia sẽ tình nguyện không tham gia thi đấu Danh sư cũng phải bóp chết bản thân hắn a.
- Đừng nói nhảm nữa, nhanh nhớ một chút, sau khi lên đài không thể sửa đổi một chữ, nếu không, ta không bảo đảm ngươi có thể thắng lợi được đâu!
Ngay khi hắn đang buồn bực, chỉ thấy Trương sư ở phía đối diện nhướng mày.
Hai mắt Nhược Hoan công tử rưng rưng.
Sớm biết như vậy hắn đã không tìm đối phương thỉnh giáo, làm sao hắn lại có cảm giác lên phải thuyền giặc vậy chứ? Lần này thì tốt rồi, việc đã đến nước này, không làm như vậy cũng không có biện pháp nào khác.
- Được rồi!
Cắn răng, ghi nhớ nội dung bên trên trang giấy, vừa mới ghi vào trong đầu thì đã thấy tiếng chiêng đồng gõ lên, thanh âm rộng lớn của Hồng sư lần nữa vang lên:
- Tiếp tục tranh tài, Danh sư đi vào lôi đài!
Mọi người ứng tiếng.
Đi tới sân khấu, hít sâu một hơi, Nhược Hoan công tử nhanh chân đi tới lôi đài chữ Giáp.
Rất có phong phạm anh dũng hy sinh.
Hiện tại muốn nghĩ những biện pháp khác cũng đã chậm, chỉ có thể kiên trì nghe theo sự phân phó của Trương sư, chết thì chết a!
- A!
Tần Lỗi cũng vừa đến lôi đài, nhớ tới vừa rồi tên này đã khiêu khích mình, hắn vẫn còn lên cơn giận dữ, cả người như sắp nổ tung.
- Tranh tài bắt đầu, hiện tại tự mình thương nghị nội dung cần khảo hạch!
Thấy người tham gia tỷ thí đã đi tới trên đài, Hồng sư nhìn quanh một vòng rồi nói.
- Lần trước thi đấu Bạch Dương tông có thứ tự khá cao, cho nên sẽ do ta chọn nội dung!
Hừ lạnh một tiếng, Tần Lỗi nhìn về phía thanh niên trước mắt rồi nói:
- Ta chọn. . . Lý giải về tu vi!
- Sao?
Nghe thấy đúng như dự đoán, quả nhiên tên này lại lựa chọn cái này, Nhược Hoan công tử sững sờ.
- Làm sao? Không dám sao? Hai mắt Tần Lỗi sáng lên.
- Có gì mà không dám, so thì so, nói quy tắc đi! Nhược Hoan công tử vội nói.
- Coi như ngươi thức thời!
Hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới lại sảng khoái như vậy, Tần Lỗi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Rất đơn giản, ngươi và ta thi triển võ kỹ, đều chỉ điểm cho đối phương. Ai nói sơ hở nhiều hơn thì sẽ chiến thắng.
- Ừm! Nhược Hoan công tử gật đầu.
. . .
- Đúng như ngươi đoán!
Nhìn một màn này vào trong mắt, đám người Khang đường chủ nhìn về phía Triệu Phi Vũ.
Nữ tử này không phải là Danh sư, thế nhưng lại đoán một điểm không sai về nội dung thi đấu, phần trí tuệ này làm cho người ta khâm phục.
- Ừm, kế tiếp dành phải xem tài liệu Trương sư cho hắn có hữu dụng hay không!
Triệu Phi Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nàng cũng chỉ có thể suy đoán ra nội dung tỷ thí là gì mà thôi, còn có thể chiến thắng hay không. Còn phải nhìn vào đồ vật mà vừa rồi Trương sư để cho Nhược Hoan công tử ghi nhớ là cái gì.
- Ừm! Mọi người gật đầu.
Khi mấy người nói chuyện, hai người trên đài đều tự mình thi triển võ kỹ.
Nhìn chiêu số mà Tần Lỗi đánh ra, Nhược Hoan công tử không hiểu ra sao.
Quyền pháp của đối phương hắn chưa bao giờ thấy qua, thậm chí nghe cũng không có nghe qua. . . Làm sao chỉ ra chỗ thiếu hụt đây?
- Dựa theo quy định, ta sẽ bắt đầu trước!
Thấy đối phương vẻ mặt mê mang, Tần Lỗi cười lạnh một tiếng:
- Vừa rồi quyền pháp mà Nhược Hoan công tử đánh ra, nếu như ta không nhìn lầm, hẳn là võ kỹ Linh cấp trung phẩm, Thất Tuyệt quyền, đây là chiêu số rất lợi hại. Đáng tiếc, ngươi tu luyện không đúng chỗ. . . Thiếu sót có bốn!
- Thứ nhất, chân khí vừa mới tăng lên tới Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, lực lượng còn chưa đủ tinh thuần. Khi đánh ra chiêu số, mặc dù thoạt nhìn đúng chỗ, thế nhưng trên thực tế lại chỉ tốt ở bề ngoài...
- Thứ hai, Thất Tuyệt quyền coi trọng tuyệt tâm, tuyệt tình, tuyệt ý, tuyệt ân, tuyệt duyên, tuyệt niệm, tuyệt si, mà ngươi thì hoàn toàn làm không được, chiêu không thể hợp với tình, tình không thể hợp với ý. Cho dù có thi triển thì cũng chỉ là một cái thùng rỗng!
- Thứ ba...
- Thứ tư...
Rất nhanh, Tần Lỗi đã nói một lần về tình huống của bản thân Nhược Hoan công tử, mỗi một câu đều bắn thẳng vào chỗ yếu hại. Nếu nghe nhiều, rất dễ dàng đánh mất đi lòng tin.
- Lợi hại!
- Chỉ liếc mắt nhìn đã nói ra bốn chỗ thiếu hụt lớn, không hổ là nhân vật có tư cách cạnh tranh quán quân, đáng sợ!
- Đúng vậy a, vừa rồi chiêu số của Nhược Hoan công tử ta cũng đã nhìn qua, ngay cả một vấn đề cũng không có nhìn ra...
. . .
Nghe thấy lời nói của Tần Lỗi, dưới đài xôn xao một hồi.
Tất cả mọi người đều là Danh sư, cũng có nhãn lực, chiêu số vừa rồi của Nhược Hoan công tử, viên mãn như ý. Khiến cho người ta có một loại cảm giác mượt mà, vừa nhìn đã biết chí ít đã đắm chìm mấy năm. . .
Dù vậy, có thể thuận miệng nói ra bốn điểm thiếu hụt, nhãn lực mạnh mẽ, thậm chí so với một ít nửa bước Danh sư ngũ tinh cũng không hề yếu hơn.
- Xem ra cửa này, Nhược Hoan công tử muốn thắng rất khó!
- Ừm, dù sao chí ít vừa rồi võ kỹ mà Tần Lỗi thi triển ra là cái gì, ta cũng không nhìn ra!
- Ta cũng nhìn không hiểu...
Mọi người hạ giọng nói thầm, tất cả đều nhìn về phía lôi đài, muốn nhìn một chút, nhìn xem Nhược Hoan công tử ứng đối ra sao.
Ngay cả Tần Lỗi cũng cười lạnh một tiếng, nhìn qua.
Võ kỹ vừa rồi của hắn đến từ một chỗ di tích, không biết đã thất truyền bao nhiêu năm. Ngay cả Hồng sư cũng chưa hẳn có thể nhận ra, huống chi là kẻ trước mắt này.
Bởi vậy, hắn có tự tin tuyệt đối thắng được ván này.
- Nói đi, đến phiên ngươi, nếu như không nói ra, thì thôi nhận thua đi!
Thấy Nhược Hoan công tử ở trước mắt vẻ mặt xoắn xuýt, khuôn mặt vì kìm nén mà đỏ ửng, không có nói chuyện, Tần Lỗi khẽ nói.
- Cái này...
Dường như Nhược Hoan công tử đã làm ra quyết định gì đó, hắn cắn răng:
- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi. . . Đầu óc ngươi có vấn đề!
- Ự...c?
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Không phải giải thích võ kỹ hay sao? Làm sao trực tiếp đổi thành mắng chửi người như vậy chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như thế, Tần Lỗi thiếu chút nữa đã không nhịn được, nổ tung tại chỗ.
- Linh hồn ngươi còn chưa có tẩm bổ tốt thì đã cưỡng ép xung kích Hợp Linh cảnh, tùy ý để cho chân khí chạy vào thức hải, linh hồn đã bị hao tổn. Não bị tổn thương, có việc này hay không?
Nhược Hoan công tử nói.
- Cái này...
Tần Lỗi nhướng mày.
Sau khi Bạch Khải Chi tông chủ, cũng chính là lão sư hắn bị chém giết, hắn có chút nóng nảy, đánh sâu vào Hợp Linh cảnh một lần.
Muốn tiến vào Hợp Linh cảnh, chân khí phải đi vào thức hải, va chạm với Hợp Linh huyệt. Chỉ có giải huyệt đạo giải này thì mới có thể thuận lợi đột phá. . . Thực lực của hắn còn chưa đủ, cưỡng ép xung kích, quả thực đã khiến cho linh hồn nhận lấy tổn thương nhất định. Cứ đến đêm khuya là cảm thấy đau đầu.
Chỉ là, chuyện này hắn cũng chưa nói qua với ai, ngay cả trưởng lão bản tông cũng chưa hề nói, làm thế nào đối phương lại nhìn ra được?
- Không chỉ có như thế, toàn thân cao thấp của ngươi đều tồn tại tai hoạ ngầm trên việc tu luyện. Vì có thể một tiếng hót lên làm kinh người trong lần thi đấu này mà n gươi cố ý tu luyện một bộ võ kỹ không biết tên. . . Nếu ta không nhìn lầm, muốn luyện thành nó, ít nhất phải làm cho ba mươi hai chỗ huyệt đạo trên toàn thân cộng minh a!
- Ba mươi hai huyệt đạo cộng minh, rất nhiều võ kỹ cũng có thể làm được. Nhưng võ kỹ này, hết lần này tới lần khác lại kết nối bách hội với dũng tuyền, một cái hấp thu thanh khí trên bầu trời, một cái hấp thu khí tức vẩn đục ở dưới mặt đất, cả hai giao hòa, giống như tạo thành một cái lồng giam. Cứ như vậy đã đưa linh hồn của ngươi khóa kín vào bên trong thân thể!
- Nói cách khác, không có cơ hội đặc thù, ngươi muốn xung kích Hợp Linh cảnh, gần như không có khả năng! Nếu như ngươi không tin, ngươi có thể dùng chân khí thử huyệt bích hải một chút. Nếu như huyệt đạo tê dại, điều đó nói rõ linh hồn đã bắt đầu suy yếu. Ngươi cũng có thể thử cần chân huyệt một chút, huyệt đạo ngứa ngày cũng nói rõ thân thể cứng rắn, không có gì khác biệt với một cái lồng giam...
- Người khác tu luyện là vì tăng lên, ngươi tu luyện lại tạo ra gông xiềng cho mình, không có cách nào tiếp tục tiến bộ. . . Không phải là đầu óc có vấn đề thì là cái gì?
Dường như đã mở đầu cho nên Nhược Hoan công tử cũng không do dự nữa, hắn cắn răng một mạch nói ra nội dung mà Trương sư bảo hắn đọc thuộc lòng.
Dù sao chết thì chết, không nói thì võ kỹ của đối phương, hắn cũng nhìn không hiểu, nhất định cũng phải thua trận tranh tài này.
Nói xong một đoạn lớn, vốn cho rằng đối phương sẽ trực tiếp xông lại giết mình. Cho dù kém cỏi nhất cũng phải mắng cho xối máu chó, thế nhưng hắn lại thấy đối phương không nhúc nhích, giống như gặp chuyện bất khả tư nghị gì đó mà bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch.
- Chẳng lẽ. . . Đã nói đúng?
Trong lòng hắn giật thót.
Vừa rồi khi nhìn thấy những nội dung này, hắn đã cảm thấy nhất định là bịa đặt, tin đồn nhảm, không thể nào là thật. Một khi đọc lên, đối phương không giết bản thân là tốt lắm rồi. Chỉ là không nghĩ tới. . . Đối phương lại có bộ dáng này, không phải gia hỏa vừa giơ tay ra thì Trương sư đã nhìn ra trên người hắn tồn tại vấn đề và chỗ thiếu hụt đó chứ?
- Đương nhiên, nếu như ngươi còn chưa tin. . . Có thể tiếp tục xung kích Hợp Linh cảnh một lần. Khi đó ngươi sẽ cảm thấy, càng không có lực lượng hơn, thậm chí chân khí cũng không thể đi vào thức hải. Sẽ bị một cỗ lực lượng đặc thù áp chế lại.
Ánh mắt sáng lên, Nhược Hoan công tử tăng thêm lòng tin, mặc kệ đối phương có vẻ mặt như thế nào, miệng vẫn tiếp tục nói:
- Thân là Danh sư tứ tinh đỉnh phong, không có làm rõ bản chất của võ kỹ mà đã mù quáng tu luyện, còn không biết xấu hổ so tài với ta. . . Ai cho ngươi lá gan như vậy chứ?
Thân thể Tần Lỗi nhoáng một cái.
Những bệnh trạng mà đối phương nói, hắn mới vừa thử, không ngờ tất cả đều có, chẳng lẽ. . . Thật sự hắn đã tu luyện sai, nhầm đường lạc lối?
Thân là Danh sư, bản thân tu luyện lung ta lung tung, sao có thể chỉ điểm người khác chứ? Có thể nói, không cần tỷ thí, chẳng khác nào hắn đã thất bại.
- Được rồi, ta đã nói nhiều như vậy, chỉ là. . . Mới vừa phạm phải sai lầm, còn có thể giải quyết, một khi thời gian dài, nếu muốn khôi phục cũng đã muộn...
Nhược Hoan công tử khoát tay chặn lại:
- Như vậy đi, ta đại nhân đại lượng, chỉ cần ngươi chắp tay nhận thua thì ta sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận