Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Về Thanh Nguyên thành

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Trương Huyền mắt sáng rực lên.
Hòn đảo lớn như thế, Thiên Đạo chi thư cũng có thể chứa, không hổ là sản phẩm của thư viện, chất lượng không thể chê.
Thu hồi thư tịch, Trương Huyền bay về.
Lần này tới đầm lầy Tề Bắc, mặc dù vô cùng mạo hiểm, nhưng thu hoạch cũng cực kỳ phong phú, không nói trước sau khi Ngoan Nhân dung hợp, tất nhiên thực lực tăng nhiều, chỉ nói hơn trăm khôi lỗi Xuất Khiếu cảnh trung kỳ, liền tuyệt đối có thể trở thành một đại chiến lực.
Triệt để thuần phục mà nói, một khi thả ra, Thánh Vực lục trọng sơ kỳ gặp gỡ, chỉ sợ cũng bị quần ẩu một hồi, không cách nào phản kháng.
Mấu chốt nhất là, những khôi lỗi này khác biệt khôi lỗi Dị Linh tộc lần trước thu phục, thuộc về vật phẩm Thiên Công, không mang theo bất luận khí tức Dị Linh tộc gì, cho dù ở Danh Sư đường cũng có thể tùy ý sử dụng, không cần lo lắng cái gì.
- Trương sư... hòn đảo kia đâu?
Trở lại trước mặt mọi người, đám người Ngô sư cực kỳ nghi ngờ nhìn qua.
- Chuyện này dính dáng quá lớn, các ngươi không nên hỏi nhiều...
Trương Huyền lắc đầu.
Lừa gạt đối phương, nói dối, chung quy có ngày vạch trần, đã như thế, còn không bằng không nói.
- Vâng!
Mọi người nhẹ gật đầu.
Dù tò mò, nhưng nghĩ đến đối phương là Thiên Nhận Danh Sư, tất cả đều nhịn xuống.
- Trương sư, chuyện lần này, có bẩm báo Tổng bộ Danh Sư đường hay không?
Mọi người vừa bay đi, Ngô sư nhịn không được nhìn qua.
Chơi đùa không biết bao lâu, trời đã sáng, một đêm kinh hồn, may mắn tất cả mọi người đều không tổn thất.
- Thôi được rồi...
Trương Huyền lắc đầu.
Dính dáng tới Ngoan Nhân, nhất định sẽ liên lụy Thiên Đạo chi thư, giải thích vô cùng phiền phức.
- Cái này...
Ngô sư dừng lại một chút:
- Nếu như không bẩm báo, Cẩu đường chủ, Điền Thanh phó đường chủ tử vong liền không có cách nào giải thích, chỉ sợ càng thêm phiền phức...
Danh Sư đường của Thanh Nguyên đế quốc, chết hai vị đường chủ, nhiều Danh Sư thất tinh như vậy, nếu đầu hổ đuôi rắn kết thúc mà nói, tổng bộ tất nhiên phái người điều tra, đến lúc đó càng thêm phiền phức.
- Là như vậy ah...
Trương Huyền xoa xoa mi tâm.
Dựa theo ý nghĩ của hắn, khiêm tốn lấy đi chỗ tốt, tất cả mọi người giả vờ không biết...
Bất quá, xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn điệu thấp cũng khó khăn.
- Chủ động bẩm báo mà nói, chúng ta có thể quyết định giấu diếm cái gì, có thể miễn đi không ít phiền phức...
Ngô sư biết hắn lo lắng, nói.
Vị Trương sư trước mắt này, mặc dù tuổi trẻ, tính cách lại hết sức trầm ổn, có thể giấu diếm sự tình Thiên Nhận Danh Sư đến bây giờ, hành động điệu thấp, có thể nói tấm gương.
Người điệu thấp như vậy, tự nhiên không muốn huyên náo dư luận xôn xao!
Bất quá, chuyện quá lớn, không bẩm báo không được, nói trước thời hạn, có thể loại bỏ tin tức bất lợi, đối với bọn hắn đều có chỗ tốt.
- Ừm!
Suy tư một chút, Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, hai bộ thi thể xuất hiện ở trước mắt:
- Đây là thi thể của Thanh Điền Hoàng, ngươi báo lên tổng bộ, nói tất cả đều là hắn làm ra, hiện tại đã đền tội!
- Thi thể của Thanh Điền Hoàng?
Ngô sư cực kỳ kinh ngạc.
Không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện một cái? Thấy hắn không hiểu, Trương Huyền cẩn thận giải thích tình huống một chút, Ngô sư giờ mới hiểu được, khiếp sợ tột đỉnh.
Không hổ là Hoàng giả sống không biết bao nhiêu năm, phân thân một cái tiếp một cái, như con gián đánh không chết!
Nếu như không phải vị trước mắt này, bọn họ gặp gỡ, chỉ sợ đã sớm bị giết, chết không biết bao nhiêu lần.
- Chém giết Hoàng giả của Thanh Điền nhất mạch, cùng thập đại Vương giả, công lao cực lớn, hiện tại ta liền báo tổng bộ, chờ bọn họ phán quyết...
Rõ ràng xảy ra chuyện gì, Ngô sư biết vị trước mắt này lo lắng, lại không nói chuyện hòn đảo biến thành đầu người.
- Ừm!
Thấy hắn rõ ràng ý tứ của mình, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Chỉ cần không nói sự tình Ngoan Nhân là được.
Thanh Điền Hoàng mà thôi, chết thì chết, không tính là việc lớn gì.
Vừa vặn có thể mượn nhờ thi thể này, giải thích Thanh Nguyên đế quốc phát sinh rất nhiều quái sự.
- Chuyện này tới Danh Sư đường chúng ta thông bẩm đi, có thể gửi hình ảnh, tin tức chuẩn xác hơn một chút, cũng càng trực quan một chút!
Quý Thiên Hùng nói xen vào.
- Như vậy tốt nhất!
Ánh mắt Ngô sư sáng lên, ngay sau đó quay đầu, nhìn về phía Trương Huyền, muốn nghe theo ý kiến của hắn.
Danh Sư đường, nắm giữ vật phẩm có thể trực tiếp truyền hình ảnh cho tổng bộ, thi thể Thanh Điền Hoàng dính dáng lớn như thế, tự nhiên phải truyền đến phía trên mới được.
- Như vậy đi, Ngô sư, các ngươi đi chỗ Quý sư, giải thích với tổng bộ, ta còn có việc, liền về Thanh Nguyên thành trước!
Chần chờ một chút, Trương Huyền nói.
Mặc dù Ngoan Nhân nói lấy Lưu Dương áp chế, hắn giả bộ rất bình tĩnh, trên thực tế đã sớm muốn trở về nhìn một chút, đến cùng như thế nào.
Dù trong tính cách Lưu Dương không có đặc thù, thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng dù sao cũng là học sinh hắn mang từ Thiên Huyền vương quốc đi ra, từng bước một đi đến ngày hôm nay, tiếp cận một năm thời gian, sớm đã có cảm tình sâu đậm.
- Như vậy... cũng tốt!
Biết hắn lo lắng cái gì, Ngô sư nhẹ gật đầu.
Thương nghị xong xuôi, không nói thêm lời, đến buổi trưa, mọi người rốt cục đi ra đầm lầy, ngồi Thánh thú phi hành đi tới trên không Tề Bắc thành, đám người Ngô sư bay xuống, Trương Huyền thì tiếp tục bay về phía Thanh Nguyên thành.
Mọi người rời khỏi, Trương Huyền không chần chờ chút nào, thân thể nhoáng một cái, đi vào Thiên Nghĩ Phong sào.
- Ta muốn giết ngươi...
Vừa mới tiến vào liền nghe một tiếng gào thét tức giận.
Bành bành bành bành!
Ngay sau đó là thanh âm đánh người, đi tới trước mặt, chỉ thấy phân thân không ngừng cuồng đánh Vu Hồn của Thanh Điền Hoàng bị hút lên tế đàn, căn bản không cho đối phương cơ hội khôi phục.
Lúc này Thanh Điền Hoàng mỏng manh bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ, nhưng mà trên mặt vẫn cực kỳ dữ tợn, hận không thể phanh thây xé xác một người một phân thân.
- Được rồi, chớ ồn ào, ngoan ngoãn đừng động, để cho ta sưu hồn...
An ủi một câu, bàn tay của Trương Huyền đặt lên đầu của đối phương, tinh thần khẽ động, hồn thể từ trong mi tâm bay ra.
Xì xì xì xì...
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của Thanh Điền Hoàng, một dây nhỏ lan tràn đi vào thức hải của đối phương.
Một canh giờ sau, Vu Hồn của Trương Huyền quay về, xoa xoa mi tâm, phun ra một ngụm trọc khí.
Lúc này ý thức của Thanh Điền Hoàng đã sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.
- Ngoan Nhân đã ngủ, ngươi luyện hóa thôn phệ tên này đi...
Nhìn phân thân khoát tay áo.
Còn không có rời khỏi đầm lầy, ý niệm của Ngoan Nhân liền lâm vào ngủ say, làm hại hắn muốn hỏi thăm cái gì cũng không kịp.
Đối phương ngủ say, giữ lại Nguyên Thần của Thanh Điền Hoàng cũng vô dụng, không bằng cho phân thân nuốt, có lẽ sẽ tăng thêm rất lớn.
- Được!
Phân thân hưng phấn, kéo lấy Thanh Điền Hoàng đi về phòng, thời gian không dài, liền truyền đến thanh âm thảm thiết.
Lắc đầu, không để ý đối phương, Trương Huyền vuốt vuốt ký ức vừa mới sưu hồn ở trong đầu.
Sự tình liên quan tới Ngoan Nhân, cùng gần như hoàn thiện.
Sở dĩ Thanh Điền Hoàng hiệu trung với Ngoan Nhân, quả thực là vì đạt được truyền thừa của hắn, trở nên càng thêm cường đại, Ngoan Nhân muốn thu hắn làm đệ tử, là muốn mượn lực lượng của đối phương, tìm kiếm những bộ phận khác, khôi phục nguyên khí.
Dù sao mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
- Ngoan Nhân chỉ truyền cho hắn công pháp tu luyện Vu Hồn trước ngũ trọng...
Thông qua sưu hồn, tìm được công pháp Vu Hồn mà Ngoan Nhân truyền cho Thanh Điền Hoàng, có điều chỉ từ Thánh Vực nhất trọng đến ngũ trọng.
- Vu Hồn, chuyển hóa thành Nguyên Thần, quả thực không dễ dàng như vậy
Trương Huyền nghiên cứu công pháp một lần, than thở.
Nguyên Thần, là linh hồn hội tụ nguyên thai, hình thành thai hậu, dần dần tăng trưởng thành, do chân khí cùng linh hồn tạo thành, bởi vậy, ly thể có thể sống sót, cũng có lực lượng của chân khí.
Vu Hồn khác biệt, là tu luyện linh hồn đơn thuần, trải qua đủ loại bí pháp rèn luyện, để nó nắm giữ sức chiến đấu có thể so với thân thể.
Cái trước bởi vì có chân khí truyền vào, mang theo hương vị quang minh chính đại, mà người sau, vô cùng âm lãnh, sợ hãi ánh sáng mặt trời cùng lôi đình, trên bản chất là không tương đồng.
Bởi vì là linh hồn đơn thuần, giống như cơ bắp không có khung xương, muốn chuyển hóa thành Nguyên Thần, độ khó bao lớn có thể tưởng tượng được.
Xuất Khiếu kiếp, là cửa ải khó lớn nhất.
Bởi vậy chức nghiệp Vu Hồn sư, cho dù có rất nhiều chỗ tốt, nhưng mà đạt tới Xuất Khiếu kiếp, không ít người chẳng khác nào đến đỉnh phong, khó có thể tinh tiến.
Một vạn người, có thể thông qua lôi đình không tới một người.
Vị Thanh Điền Hoàng này, lại tu luyện tới Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.
- Bất quá, ta tu luyện là Thiên Đạo Vu Hồn, bản thân chính là thuộc tính Dương, dung hợp thai hậu càng thêm cường đại, cũng không dính dáng vấn đề này!
Trương Huyền từ mới đầu, liền tu luyện Thiên Đạo Vu Hồn, không có thuộc tính âm hàn, càng dùng lôi đình rèn luyện qua, mặc dù chỉ là Thai Anh cảnh, lại tương tự như Nguyên Thần.
Vấn đề Vu Hồn sư thường gặp phải này, đối với hắn mà nói, vấn đề không lớn.
- Dung hợp bí tịch liên quan tới tu luyện linh hồn của Kinh Hồng sư, Khải Linh sư, công pháp Thiên Đạo Vu Hồn, từ Thánh Vực nhất trọng đến tứ trọng đều có, hai tầng đầu có thể trực tiếp tu luyện, hai tầng sau chỉ có thể tiếp tục tìm Tinh Nguyên thượng phẩm!
Công pháp ngũ trọng này, dung hợp rất nhiều thư tịch học tập được ở Thanh Nguyên đế quốc, rất nhanh hội tụ ra pháp quyết Thiên Đạo Vu Hồn trước Thánh Vực tứ trọng.
Hai tầng đầu, Linh Thạch thượng phẩm bình thường liền có thể tu luyện, không đến hai canh giờ, cũng đã tu luyện hoàn thành!
Nhưng mà hai tầng sau, thì cần Tinh Nguyên thượng phẩm, hiện tại trong tay hắn một viên cũng không có, chỉ có thể về Thanh Nguyên đế quốc lại nói.
Chuyến này làm trễ nải hơn mười ngày, chắc hẳn Chiến Sư đường ban thưởng cũng nên tới.
Xử lý xong Nguyên Thần của Thanh Điền Hoàng, Trương Huyền phóng ra các khôi lỗi lấy được.
Để Tâm Ma rời khỏi, sau đó mượn nhờ Sư Ngôn Thiên Thụ thuần phục, không đến ba ngày, đám người kia liền hiệu trung với mình, thành thuộc hạ trung thành.
Cách Thanh Nguyên thành còn có một đoạn thời gian, Trương Huyền cũng không vội vã, cẩn thận nghiên cứu không gian giới chỉ của Thanh Điền Hoàng một chút.
Bảo vật là không ít, có điều không có Tinh Nguyên thượng phẩm.
Xem ra tên này là cường giả Xuất Khiếu cảnh, cho dù có, khẳng định cũng đã dùng.
Lắc đầu, mặt mũi bất đắc dĩ, Trương Huyền đành phải mượn nhờ thời gian còn lại đọc thư tịch, tu luyện, không lãng phí một phút một giây...
Bên này Trương Huyền đi đường, trở lại Thanh Nguyên đế quốc, bên kia mấy người Ngô sư đã đến Danh Sư đường của Tề Bắc thành, tiến hành một loạt nghi thức, bàn tay của Quý Thiên Hùng nhẹ nhàng điểm một cái, một cỗ khí tức hùng hồn bỗng nhiên kích động, hư ảnh một lão giả chậm rãi xuất hiện ở trước mắt.
Danh Sư đường đường chủ của liên minh đế quốc, Danh Sư bát tinh, Hà Hiên!
- Xảy ra chuyện gì, lại phải dùng hình ảnh đưa tin tới ta?
Thanh âm vang lên, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận