Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nguy rồi (2)

Các danh sư khác cũng đồng thời gật đầu. Mỗi một người hình như còn chưa từ trong khiếp sợ trước đó tỉnh táo lại, ngây ra như phỗng.
- Ngại quá ồn?
- Quát mắng chuông Tiên Hiền?
Chúc trưởng lão, Quan phó đường chủ và mọi người bên trong đại sảnh nghe được giải thích này, giống như các danh sư khác, thiếu chút nữa thì trực tiếp phun ra máu tươi.
Người khác sát hạch danh sư, nằm mơ cũng muốn tiếng chuông vang lên thêm vài cái. Người này tự nhiên ngại ầm ĩ...
- Được rồi. Nếu đã không thành vấn đề, thi xong cửa ải thứ tư, lại tiếp tục sát hạch cửa thứ năm! Ta cũng muốn khiến cho Danh Sư Đường chúng ta xuất hiện thêm một vị thiên tài!
Biết chuyện phát sinh trong biển công pháp không có bất kỳ vấn đề gì, Quan phó đường chủ cố nén khiếp sợ trong lòng, khoát tay căn dặn.
Phân bộ Danh Sư Đường bọn họ có thiên tài, đối với phó đường chủ hắn mà nói, cũng là một loại vinh quang.
- Vâng!
Ngô sư gật đầu, nhìn quanh một vòng, đột nhiên sửng sốt:
- Trương Huyền lão sư?
Vừa rồi đi ở phía trước, thế nào... trong nháy mắt không thấy người đâu?
- Đã tiến vào đường không sai!
Trong đám người không biết có ai đó nói một câu.
Trương Huyền vừa ra tới, nhìn thấy được bên này quá nhiều người, dù sao cũng phải sát hạch, bốn cửa ải trước không khác với lời của Lăng Tiêu Tiêu nói, hắn cũng không ngừng lại, đi thẳng vào.
- Tiến vào rồi?
Ngô sư sửng sốt. Quả nhiên hắn nhìn thấy cửa lớn của cửa ải thứ năm đã đóng lại. Hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đồng tử không nhịn được co lại, sắc mặt trắng bệch:
- Nguy rồi...
- Thế nào? Hắn không phải sát hạch xong cửa thứ tư, lại phải chuẩn bị tiến cửa thứ năm sao? Hiện tại hắn tiến vào trong, cũng không tính là gì cả?
Thấy hắn hoảng sợ biến sắc, Quan phó đường chủ nhướng mày.
Vốn là phải tiến vào trong, ngươi nhất thời kinh sợ như vậy làm gì?
- Hắn là muốn đi vào...
Vẻ mặt Ngô sư sốt ruột, trong ánh mắt có chút điên cuồng:
- Nhưng... ta còn chưa nói với hắn về quy định và những điều cần chú ý của đường không sai...
Mới ra, hắn đang muốn nói với Trương Huyền rất nhiều việc về cửa ải thứ năm, đã bị phó đường chủ gọi lại. Khi hắn kịp phản ứng, người đã tiến vào.
Chuyện hắn muốn căn dặn, toàn bộ cũng không kịp nói.
Nói cách khác... Đối phương đối với đường không sai cái gì cũng không biết, lại chui vào.
- Cho dù không căn dặn cũng không tính là cái gì. Chỉ cần là tới sát hạch danh sư, năm cửa ải này có người nào không biết? Khẳng định hắn đã sớm chuẩn bị, không cần lo lắng!
Còn tưởng rằng chuyện gì lớn. Nghe được được này, Quan phó đường chủ xua tay.
Chỉ cần tới sát hạch danh sư, có người nào không biết nội dung của năm cửa ải này?
Nếu biết, lại nhất định sớm làm ra sự chuẩn bị, sẽ không luống cuống tay chân, xảy ra vấn đề.
- Chuẩn bị trước? Ta thật ra muốn hắn có thể chuẩn bị một chút...
Nhớ tới biểu hiện của Trương Huyền này ở mấy cửa ải trước, Ngô sư thiếu chút nữa thì khóc lên.
Thực sự như vậy, hắn đã không nóng nảy.
Người này nhìn thế nào cũng giống như là một người mới cái gì cũng không hiểu.
Nếu như sớm biết trăm chuông đồng loạt kêu lên, là tán thưởng cao nhất, làm sao có thể quát mắng?
Nếu như biết mờ ám trong phòng tín nhiệm, làm sao có thể dẫn một đám học sinh có tuổi tác tương đương với mình qua?
Nếu như biết bản thân điện khôi lỗi có năng lực chữa trị, lại làm sao có thể sau khi thắng lợi, vẫn ở bên trong muốn tu sửa?
- Hắn... Chắc hẳn là cái gì cũng không biết. Sát hạch danh sư, có năm cửa ải, là ta vừa nói cho... Ngày hôm qua, thời điểm ta vừa gặp được hắn, ngay cả Danh Sư Đường chúng ta ở vị trí nào hắn cũng không biết!
Nghe được hai người nói chuyện, Lăng Tiêu Tiêu không nhịn được mở miệng.
Đám người Quan phó đường chủ, Chúc trưởng lão hình như cũng biết nàng, không tức giận vì nàng nói chen vào, trái lại đều nhìn qua.
Lăng Tiêu Tiêu liền nói ra một lượt tất cả chuyện mình gặp mắt Trương Huyền ngày hôm qua, cho tới chuyện gặp nhau hôm nay.
- Ngay cả danh sư sát hạch cái gì cũng không biết, lại tới đây sát hạch, còn làm ra thành tích lợi hại như vậy?
Những người khác nghe được lời của nàng, lại phát điên rồi.
Vốn tưởng rằng người này hiểu rất nhiều đối với quy tắc, đã sớm làm ra chuẩn bị, lúc này mới thi ra loại thành tích như vậy. Kết quả... Người ta không biết quy định là cái gì, lại tùy tiện thi!
Tùy tiện thi, lại thi ra loại thành tích như vậy...
Đây là phải có bao nhiêu nghịch thiên?
Thân thể Mạc Hoằng Nhất còn thoáng lảo đảo một cái, muốn nôn ra máu.
Hắn vì sát hạch danh sư nhất tinh, chuẩn bị không biết bao lâu, mới làm ra loại thành tích này. Kết quả, còn không bằng đối phương cái gì cũng không biết lại tới đây...
Nếu như vậy, còn chuẩn bị cái rắm!
- Hắn nếu quả thật cái gì cũng không biết, vậy khẳng định không biết đường không sai... thật ra phân thành hai cửa ải!
Nghe được Lăng Tiêu Tiêu giới thiệu, không chỉ Ngô sư khẩn trương, ngay cả sắc mặt Quan phó đường chủ cũng trầm xuống, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Vậy...
- Đúng vậy, chia ra làm hai cửa ải, hơn nữa còn là song song...
Những người khác cũng nghĩ tới điều gì, đồng tử tất cả đều co lại.
- Phân ra hai cửa ải là có ý tứ?
Nhìn thấy được mọi người khẩn trương như vậy, Hồng Vân đan sư có chút không rõ, không nhịn được mở miệng.
- Đường không sai, ngoài mặt có khôi lỗi biểu thị công pháp, võ kỹ, nghe có chút cùng loại với điện khôi lỗi, trên thực tế lại hoàn toàn khác! Điện khôi lỗi là khôi lỗi tranh đấu với nhau, thử thách chính là chỉ điểm. Mà đường không sai... không chỉ phải tìm ra chỗ thiếu hụt của khôi lỗi, còn kiểm nghiệm đối với tu vi của người sát hạch!
- Nói cách khác... Đường không sai, là phải tiến hành chiến đấu với khôi lỗi. Trong khoảng thời gian một nén hương, tìm ra chỗ thiếu hụt, cũng tiến hành lợi dụng, đánh bại, mới tính là thông qua. Không tìm được, khôi lỗi vô cùng có khả năng không ngừng công kích, thậm chí... còn có thể giết chết hắn!
- Giết chết?
Không ít học đồ cũng không biết đường không sai kinh khủng như vậy. Toàn bộ đều ngẩn ra tại chỗ.
- Chỉ cần sát hạch danh sư đều sẽ từng trải qua cái này, sẽ không có gì nguy hiểm...
Hồng Vân đan sư không nhịn được hỏi.
Nhiều người sát hạch danh sư như vậy, chưa từng nghe qua có ai bị giết chết. Nếu những người khác không nguy hiểm, hắn chắc hẳn cũng không có gì khác biệt lắm.
- Người khác không nguy hiểm, hắn lại khác...
Khóe miệng Ngô sư co giật:
- Sát hạch đường không sai của Thiên Vũ vương quốc, tổng cộng hai cửa ải. Cửa sát hạch thứ nhất là danh sư nhất tinh, cửa sát hạch thứ hai là nhị tinh. Đổi lại thành người khác, khẳng định sát hạch hết cửa thứ nhất lại đi ra. Ta vừa rồi chưa nói, hắn cái gì cũng không biết. Nếu chẳng may liều lĩnh trực tiếp xông đến cửa thứ hai... Đây chính là khôi lỗi Tông Sư cảnh!
- Khôi lỗi Tông Sư cảnh?
Mọi người đều giật nảy mình.
Sát hạch danh sư nhất tinh, cũng lại là thực lực Thông Huyền cảnh, đối mặt với khôi lỗi Thông Huyền cảnh, có thể chiến thắng.
Còn muốn đối mặt với Tông Sư cảnh... Hơn nữa còn là Tông Sư cảnh gần như không có chỗ thiếu hụt nào!
Cơ bản chẳng khác nào chịu chết.
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Đây chính là cục diện mười chết không có sống!
Thông Huyền cảnh và Tông Sư cảnh, hai khái niệm không thể so sánh nổi.
- Nhanh đi ngăn cản...
Quan phó đường chủ vội vàng kêu.
Thật vất vả xuất hiện một thiên tài, lại bởi vì không biết quy định ngã xuống, vậy Danh Sư Đường này của bọn họ, cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa.
Oong!
Còn chưa nói hết, chỉ thấy tường của cửa thứ năm đường không sai trước mắt lắc lư một hồi, một ánh sáng đột nhiên lập lòe phát ra.
- Hắn... hắn...
Nhìn thấy được màu sắc của ánh sáng, thân thể Ngô sư thoáng lắc lư một cái, trước mắt tối sầm.
- Đã không kịp nữa... Hắn… hắn không đi cửa thứ nhất, trực tiếp xông vào trong cửa thứ hai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận