Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Có muốn trút giận hay không? (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Giống như kiếp trước, võ lực cá nhân không đáng giá nhắc tới, mà ở đây, tùy tiện nói tiết khóa cho con gà, liền có thể để nó vô địch thế giới.
Nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, điện thoại, internet bao phủ, chỉ từ tin tức giao lưu, so với Danh Sư đại lục thuận tiện không biết gấp bao nhiêu lần.
Thuật nghiệp hữu chuyên công.
Danh Sư đại lục, Khổng sư mở ra vô số chức nghiệp, phát triển vài vạn năm, sớm đã trưởng thành, hiển nhiên Thượng Thương ở phương diện này còn xa xa không bằng.
- Cái này...
Thiện Hiểu Thiên còn tràn đầy không hiểu, đang muốn hỏi thăm, liền nghe sau lưng vang lên thanh âm rộn rộn ràng ràng, ngay sau đó một đám người từ bên ngoài đi vào.
- Đây là ai, thần khí như vậy?
Một trung niên nhướng mày.
- Xuỵt... Nói nhỏ chút, đây là cường giả Lăng Vân Kiếm Các lần này tới thu nhận đệ tử tạp dịch, nghe nói đối với luyện đan có nghiên cứu rất sâu...
Một người biết chuyện vội vàng hạ giọng.
- Cường giả Lăng Vân Kiếm Các?
Vẻ mặt trung niên nói chuyện biến đổi, thân thể run rẩy, vội vàng đi ra ngoài, tránh ra vị trí.
Lăng Vân Kiếm Các ở Huyền Giang thành có uy tín cực cao, không người dám khiêu chiến uy nghiêm.
Trương Huyền quay đầu nhìn lại.
Là thanh niên khuôn mặt lạnh lùng, quần áo màu xám, bộ dạng hai mươi bốn tuổi, bên hông buộc lấy trường kiếm, hai mắt lóe ra một tia hàn mang, cho người ta một loại cảm giác sát phạt quả quyết.
Tuổi tác tuy không lớn, nhưng tu vi vô cùng thâm hậu, giống như hắn thời kỳ toàn thịnh, cũng đạt tới Cổ Thánh tầng thứ tư phá toái hư không.
Toàn bộ Danh Sư đại lục, trước đó một vị cường giả loại này cũng không có, ở đây tùy tiện nhìn thấy... Không hổ là Thượng Thương, quả nhiên đáng sợ.
- Nàng...
Đang cảm xúc, chỉ thấy Thiện Hiểu Thiên siết chặt nắm đấm, tròng mắt đỏ hoe, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, lúc này mới phát hiện, Tiết Cầm trước đó tới từ hôn, bất ngờ đứng ở trong đám người, theo sát sau lưng thanh niên áo xám.
Dáng người mỹ lệ chăm chú bọc ở trong váy dài màu tím, cái cổ như thiên nga trắng tinh, đầu hơi nâng lên, mơ hồ mang theo tự hào cùng ngạo khí.
Có thể đi theo sau lưng cường giả Lăng Vân Kiếm Các, chứng minh đã xác định thân phận, ở Huyền Giang thành, cũng coi như triệt để trở nên nổi bật.
- Loại vấn đề này cũng có thể làm khó các ngươi lâu như vậy?
Dừng bước, con mắt thanh niên áo xám nhìn lướt qua vách tường, hừ một tiếng:
- Đi viết đáp án, Chước Hỏa Thảo đổi thành Linh Mẫu thảo là được!
- Được!
Phía sau hắn, một thanh niên khác lập tức đi ra, vội vàng đi tới bên tường.
Không nghĩ tới tên này cũng nhìn ra vấn đề, hơn nữa giống như lão sư nói, Thiện Hiểu Thiên lại không để ý tới tức giận, vẻ mặt lo lắng:
- Là chúng ta tìm được đáp án trước...
Mới vừa rồi còn đang hoài nghi lão sư nói đúng hay không, giờ phút này người Lăng Vân Kiếm Các tới cũng nói như vậy, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì, có điều một khi cho đối phương viết đáp án, Thông Thần ngọc phù chẳng khác nào rơi vào trong tay đối phương, bọn họ không còn cách nào được.
- Không còn kịp rồi...
Đang muốn xông tới, liền cảm thấy cổ tay xiết chặt, bị lão sư kéo.
Thiện Hiểu Thiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, thanh niên vừa rồi đã viết xong nội dung, bàn tay ở trên tường nhẹ nhàng nhấn một cái.
Ông!
Một đạo ánh sáng màu đỏ lóng lánh phát sáng lên.
- Đáp đúng?
- Không hổ là cường giả Lăng Vân Kiếm Các tới, liếc mắt liền nhìn ra vấn đề!
- Sớm nghe nói cường giả kiếm các đều là nhân vật đứng ở trong mây, tận mắt nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền...
- Kiếm các mỗi lần chiêu người đều cực ít, không biết lần này Huyền Giang thành có thể có mấy người đi qua! Trở thành đệ tử tạp dịch, trở thành ngoại môn, sau đó là nội môn, thân truyền...
- Hẳn là sẽ không vượt qua ba cái! Trước kia đều là như vậy...
...
Tất cả mọi người đồng thời xôn xao.
Nan đề làm khó Huyền Giang thành mười mấy năm, vậy mà bị đối phương tuỳ tiện giải quyết.
Không hổ là cường giả Lăng Vân Kiếm Các, không phải tầm thường.
- Chúc mừng vị đại nhân này, giải quyết nan đề cuối cùng của Hồng Nhạn thương hội, đây là ban thưởng...
Rất nhanh, trong thương hội, một trung niên cười khanh khách đi ra, hai tay dâng một cái hộp gỗ, phía trên đặt một ngọc bài lớn chừng bàn tay.
Phía trên đủ loại phù lục vây quanh, tản mát ra linh khí nồng nặc.
- Đây là Thông Thần ngọc phù?
- Tùy tiện một viên, liền muốn mấy chục vạn Thông Thần tệ?
- Đời ta đoán chừng cũng mua không nổi...
...
Mặc dù là tu luyện giả sinh trưởng ở Thượng Thương, nhưng thứ này chỉ lưu truyền ở mtrong tay cường giả, toàn bộ Huyền Giang thành không có mấy cái, không ít người chưa bao giờ thấy qua.
Thanh niên áo xám mặt không hề cảm xúc, hai ngón tay cầm lấy ngọc bài, đầu ngón tay vận chuyển chân khí, trượt một chút, xác định là thật, lúc này mới thoả mãn gật đầu, ngón tay búng một cái, rơi vào lòng bàn tay Tiết Cầm:
- Cho ngươi...
Tiết Cầm hơi đỏ mặt, hô hấp lập tức tràn đầy gấp rút.
Đối phương đưa tặng đồ vật, không chỉ trân quý, quan trọng hơn là chứng minh địa vị cùng thân phận.
Có thể đi qua khảo hạch, trở thành đệ tử tạp dịch, đã có thể quang tông diệu tổ, còn đưa tặng đồ vật... Phần vinh dự này, tuyệt đối sẽ để vô số người hâm mộ.
Xiết chặt Thông Thần ngọc phù, Tiết Cầm vội vàng khom người:
- Đa tạ sư huynh!
Cảm ơn xong, đang muốn nói mấy câu, đột nhiên thấy được Thiện Hiểu Thiên trong đám người, đôi mắt thanh tú chợt lóe, mấy bước đi tới trước mặt, ánh mắt lộ ra chế nhạo, thấp giọng:
- Thế nào, ngươi cũng muốn Thông Thần ngọc phù? Đáng tiếc... Đây đã là của ta! Người phải tự biết mình, đồ vật không xứng được, đừng vọng tưởng, như vậy sẽ chỉ làm ngươi càng thêm mất mác!
Muốn nói trước đó, còn lo lắng từ hôn sẽ ảnh hưởng danh dự của nàng, hiện tại sư huynh của Lăng Vân Kiếm Các chăm sóc như vậy, nghiễm nhiên đạt đến một cấp độ khác, kẻ trước mắt này, lại đuổi theo thế nào cũng không đạt tới!
Đã là người của hai thế giới, còn có cái gì có thể lo lắng do dự?
Đương nhiên, nơi này hầu như đều là người của phủ thành chủ, cũng không ai dám truyền tin tức đi.
Những tán tu tới tìm vận may kia, chỉ cần cảnh giác đôi câu, tuyệt đối giữ mồm giữ miệng, không dám nói nhiều, huống chi, thanh âm của nàng không lớn, coi như nhìn thấy, cũng không biết nói thứ gì.
- Ngươi...
Thân thể Thiện Hiểu Thiên cứng nhắc.
Lần nữa bị nhục nhã.
- Hắn là ai?
Thanh âm của thanh niên áo xám vang lên.
- Một người bạn bình thường trước đó...
Tiết Cầm lui trở về, khom người đến cùng, thái độ so với Thiện Hiểu Thiên hoàn toàn khác biệt.
- Đi thôi!
Thanh niên áo xám hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, Tiết Cầm theo sát.
- Lão sư, thật xin lỗi...
Thân thể run rẩy, sau một lúc lâu, Thiện Hiểu Thiên xoay người lại, nhìn về phía lão sư, vẻ mặt áy náy.
Lão sư nói phương pháp chính xác, nếu không phải vì giải đáp hắn tò mò, viên ngọc phù này, khẳng định đã tới tay.
- Tiện tay tặng người vật trân quý như vậy, còn để nàng ngoan ngoãn nghe lời... vị vị hôn thê này của ngươi, cái gọi là đệ tử tạp dịch, hình như có được, không có hào quang như vậy a...
Rõ ràng cái gì, Trương Huyền mỉm cười, nhìn về phía học sinh:
- Có muốn trút giận hay không?
- Trút giận?
Thiện Hiểu Thiên sững sờ.
Đối phương nhiều người như vậy, chỉ bằng bọn họ, làm sao trút giận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận