Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tàng thư khố của Thiên Vũ vương quốc

Thiên Vũ học viện, phòng học. Trương Huyền
Hắn giao phó xong Mộc Tuyết Tình, bắt đầu đi học.
Nắm giữ mắt Minh Lý, lý giải đối với tu vi, có biến hóa.
Trước đó, hắn chỉ điểm cho đám người Mạnh Đào, cần phải mượn năng lực của Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có khả năng kiểm tra chỗ thiếu hụt, chỉ điểm tu vi.
Mà bây giờ, chỉ cần tiêu hao một tia mức độ tâm cảnh, là có thể biết vấn đề xuất hiện trong tu luyện của đối phương, cho phán đoán chính xác nhất.
- Đây mới thực sự là thực lực danh sư...
Hai mắt Trương Huyền tỏa sáng.
Trước đây, đối với danh sư, ở hình thức di động. Tuy rằng làm lão sư, nhưng trong lòng không có khái niệm. rõ ràng
Lần này giác ngộ, tâm cảnh nhận được sự thăng hoa. Toàn thân giơ tay nhấc chân đều có phong độ của sư giả, lại không cảm giác có chút không hòa hợp giống như trước đó.
Hơn nữa, có mắt Minh Lý, cho dù không cần Đồ Thư Quán, hắn cũng có thể dễ dàng nắm được bản chất của sự vật. Không giống như trước đây, làm một chuyện gì đều phải đập cho người ta hôn mê trước, hoặc thi triển võ kỹ.
Tuy rằng so với Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ có thể nhìn ra chút da lông. Nếu tu vi cao hơn so với hắn, hắn cũng không nhìn ra được, lại chẳng khác nào có khởi điểm tốt. Dựa theo thực lực sau này tăng lên, lượng tri thức dự trữ càng nhiều, khẳng định còn có thể tiến bước.
Chí ít so với giả vờ giả vịt như trước đây, đã có phong độ danh sư, càng lúc càng muốn gần với danh sư thật sự.
Rất nhanh, hết buổi học, tất cả học sinh như mê như say, cảm giác tu vi lại nhảy lên, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá.
Trước đây đi học, bọn họ đều ép buộc mình học tập tri thức. Lâu ngày, trong lòng không ít người đều sinh ra sự chán ghét.
Mà sau khi vị Liễu lão sư này đi tới, tất cả mọi người khát vọng đi học, mỗi khi lên lớp, đều giống như uống tiên nhưỡng. Lỗ chân lông trên toàn thân mở rộng ra.
Không sự thay đổi một cách vô tri vô giác, mức độ tín nhiệm đối với hắn đều chậm rãi nâng cao, chậm rãi tăng lên.
- Lão sư, Mạc Vũ công chúa cầu kiến!
Buổi học vừa kết thúc, Mạnh Đào đã đi tới.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng, đi ra ngoài.
Mạc Vũ tiến lên nghênh đón, mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở:
- Liễu lão sư lần trước không phải nói muốn đi tàng thư khố của vương quốc đọc sách sao? Phụ vương bảo ta qua mời...
Trước đó, thời điểm Trương Huyền trị liệu thần thú trấn quốc, từng nói muốn đi tàng thư khố của vương quốc nhìn. Ngay sau đó hai học sinh của hắn so đấu, liên tiếp gây ra chuyện, hắn lại chưa kịp qua.
Hiện tại vừa vặn không có chuyện gì, nàng đặc biệt tới mời.
Thứ nhất, đại biểu vương thất lấy lòng hắn. Thứ hai, cũng biểu thị xin lỗi đối với được giấu giếm Triệu Nhã, Mộc Tuyết Tình so đấu.
- Được!
Trương Huyền đáp ứng.
Lộ Trùng không biết chạy tới chỗ nào báo thù. Triệu Nhã hiện tại khẳng định đang kích hoạt thể chất thuần âm, qua cũng không giúp được chuyện gì.
Hắn hẹn với Mạc Hoằng Nhất, ngày hôm sau kết thúc danh sư sát hạch. Nghĩ tới nghĩ lui, ngày hôm nay hắn cũng không có chuyện gì khác. Vừa lúc hắn đi tàng thư khố của vương quốc xem sách, thu thập chút tri thức.
Có công chúa dẫn đường, hơn nữa đã tới một lần, quen việc dễ làm, rất nhanh hắn đã đi tới trước tàng thư khố.
- Đây chính là tàng thư khố của vương quốc chúng ta. Bên trong có sách do Thiên Vũ vương quốc thu thập hơn nghìn năm. Muốn xem loại nào, đều có thể tìm kiếm ở bên trong!
Mạc Vũ giới thiệu.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng.
Nếu là Thiên Vũ vương quốc thu thập hơn nghìn năm, khẳng định số lượng khổng lồ. Đối với hắn mà nói, không cần xem loại gì, chỉ cần số lượng đủ là được.
Đọc sách... Hắn thật sự không chọn.
Cho người khác biết hắn có ý nghĩ này, tuyệt đối sẽ lập tức phun máu.
Lại là danh sư lợi hại, cho dù đã gặp qua là không quên được, một ngày có thể nhớ kỹ nội dung của hơn vạn bộ sách, bị tinh lực ảnh hưởng, cũng chỉ có thể đọc sách mang tính lựa chọn.
Không chỉ bởi vì không có nhiều thời gian như vậy, quan trọng hơn chính là, sách là do người đời trước lưu lại, tư tưởng của mỗi một người khác nhau, kiến thức khác nhau, nội dung tất nhiên cũng hoàn toàn khác nhau.
Rất nhiều cách nhìn mâu thuẫn, thật hay giả khiến người ta khó có thể phân biệt được. Nhìn quá nhiều, tương đương với dung hợp tư tưởng của vô số người, ngược lại dễ dàng khiến cho ý chí của người ta hỗn loạn, cuối cùng không phân rõ phương hướng.
Cho nên, sách không phải xem càng nhiều càng tốt, phải xem có lựa chọn, mới có thể làm cho tri thức của người ta càng tích lũy càng nhiều, ý nghĩ càng rõ ràng.
Không lựa chọn, sách gì cũng xem, làm không tốt sẽ khiến cho người ta rơi vào sự hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Trương Huyền lại khác. Chỉ cần sách ghi vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể tự động phân rõ sự sai lầm, chỗ thiếu hụt, chuyện khiến người ta không biết xử trí thế nào, đối với hắn mà nói, lại không đáng kể chút nào.
Đi vào tàng thư khố, hắn giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy vô số giá sách đứng sừng sững ở bên trong, tàng thư vô số, cộng lại sợ rằng phải hơn ngàn vạn quyển.
- Ngươi muốn xem loại sách gì, ta dẫn ngươi qua...
Mạc Vũ công chúa cười nhìn qua.
Nàng mặc dù bị người ta xem là thiên tài, chủ yếu nhất chính là đọc sách nhiều.
Từ khi bắt đầu sáu tuổi biết chữ, gần như mỗi ngày nàng đều muốn đi qua xem sách một canh giờ, trong cùng tuổi, nàng tuyệt đối là học vấn phong phú nhất. Đối với tàng thư khố này, nàng cũng hiểu rõ nhất!
Loại sách gì, đặt ở chỗ nào, chỉ cần nói ra, nàng đều có thể rất nhanh tìm được.
- Nàng đi làm việc của nàng đi. Cần phải xem cái gì, ta tự mình tìm là được, không cần phiền tới công chúa! Hơn nữa, thời điểm ta xem sách thích yên tĩnh, cho nên...
Trương Huyền khoát tay, vẻ mặt áy náy.
Hắn đọc sách thật sự quá mức kinh thế hãi tục, một đường chạy như điên là có thể thu thập nội dung trong sách tới trong đầu.
Để cho người khác nhìn thấy được, nhất định sẽ bị xem trở thành quái vật. Hắn vẫn giấu mình một chút thì tốt hơn.
- Vậy ta đi ra ngoài trước!
Thấy đối phương không cần nàng hỗ trợ, Mạc Vũ có chút mất mát đi ra ngoài.
Ở trước mặt người thanh niên này, nàng thật sự cảm thấy sắc đẹp của mình, không có một chút tác dụng nào.
Khác khác phái cùng tuổi khác, chỉ cần gặp được, đều sẽ bị dung mạo của nàng thu hút, đủ loại biểu hiện, khoe khoang. Người trước mắt này, căn bản không quan tâm, xem nàng như trở thành không khí.
Có đôi khi suy nghĩ một chút, nàng thật sự cảm thấy phiền muộn.
Lẽ nào hắn không có hứng thú đối với nữ nhân? Là một... người không có năng lực lực?
Khụ khụ!
Khuôn mặt Mạc Vũ công chúa đỏ lên.
Đối phương y thuật cao minh như vậy, cho dù có tất nhiên cũng có thể chữa trị được. Không có khả năng... Có thể là mị lực của nàng còn không có đạt được đến mức độ thu hút đối phương!
Cũng đúng.
Đối phương loại thiên tài này ngay cả Mạc Hoằng Nhất cũng kém hơn, ánh mắt khẳng định cao hơn rất nhiều. Cho dù nàng không tệ, cũng chỉ dừng lại ở trong vương quốc nhất đẳng. Ánh mắt của đối phương khẳng định càng cao hơn xa hơn, chướng mắt nàng cũng xem như là bình thường.
Hiểu rõ những điều này, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn người thanh niên đứng ở trước kệ sách, cúi đầu trầm tư, thoáng hiện ra vẻ tiếc nuối, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thiên Tuyết bệ hạ bảo nàng nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với một trong hai người Trương Huyền và Liễu hội trưởng. Tốt nhất có thể trở thành tình lữ. Hiện tại xem ra... không thể nào!
Nếu như để cho Trương Huyền biết suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ trực tiếp lắc đầu.
Không phải hắn không thích đối với mỹ nữ, chỉ là không thấy người nào khiến cho hắn động tâm.
Mạc Vũ tuy rằng xinh đẹp, còn có thể xinh đẹp hơn Triệu Nhã sao?
Người sau cũng chỉ là học sinh mà thôi.
Hơn nữa, kiếp trước sinh sống ở trong thời đại tin tức bùng nổ, mỹ nữ thế nào mà chưa thấy qua? Đối với những điều này, hắn sớm có năng lực miễn dịch.
Mấu chốt nhất chính là, vừa tới một hoàn cảnh xa lạ, còn không có hoàn toàn dung hợp, hơn nữa bản thân trúng kịch độc, trước ba mươi tuổi không đạt được danh sư cửu tinh sẽ chết. Sinh tử ép buộc, hắn cũng không có tâm tình suy nghĩ những điều này.
- Bắt đầu đi!
Thấy nàng rời khỏi, tàng thư khố lại không có một người nào, Trương Huyền thở hắt ra một hơi, đi tới giá sách hàng thứ nhất, ngón tay đưa tới, bàn chân nhất thời vung lên, chạy về phía trước.
Ào ào ào ào!
Từng hàng sách, ở dưới ngón tay hắn chạm đến, tiến vào trong đầu, thu thập, tàng trữ tiến vào Đồ Thư Quán.
Tu vi đạt được Tông Sư cảnh đỉnh phong, linh hồn càng cường đại hơn, tốc độ thu nhận cũng càng nhanh hơn.
...
Vù!
Một ngõ nhỏ yên tĩnh, Lộ Trùng ngừng lại, miệng mở to thở hổn hển.
Rời khỏi Phỉ Thúy các, hắn lại đổi xong y phục đã sớm chuẩn bị, thay đổi hình dạng, che giấu khí tức. Hắn vốn tưởng rằng tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, thế nào cũng không nghĩ tới, phía sau còn có người đuổi qua.
Liên tục tránh né mấy lần, đổi vài bộ quần áo, lại vẫn bị theo không dừng.
- Tiến vào Phỉ Thúy các, ta vẫn tận lực ẩn nấp, không khiến người ta nhìn thấy được diện mạo thật sự. Sau khi trốn ra, lại chú ý bí mật, làm sao có thể vẫn bị đuổi theo?
Lông mày hắn rướn lên, đầy nghi ngờ.
Tuổi không lớn lắm, trải qua sinh tử, hắn biết làm thế nào để có khả năng chạy trốn sự truy sát. Tuy rằng dưới sự chỉ điểm của Liễu lão sư, thực lực của hắn tăng không ít, đạt được Tông Sư trung kỳ, thực lực tăng mạnh, nhưng hắn vẫn không hề lỗ mãng!
Lần này ám sát, hắn chuẩn bị hồi lâu, từ khi bắt đầu lẩn vào Phỉ Thúy các, hắn vẫn ẩn nấp, không khiến cho người ta nhìn thấy được diện mạo thật sự. Hắn trốn lâu như vậy, tại sao vẫn có người theo dõi phía sau?
- Tiếp tục bị đuổi như vậy, không phải là biện pháp...
Sắc mặt hắn khó coi.
Dựa vào thực lực và sự nhạy bén, hắn liên tục tránh né được vài lần đuổi bắt, nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.
Nhìn bộ dạng đối phương miệt mài không buông tha, sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị bắt.
- Thiên Vũ học viện không thể đi. Như vậy sẽ liên lụy lão sư và bạn học. Ngoài thành càng không thể đi, mênh mông vô bờ, trống trải vô biên, rất dễ dàng bị phát hiện! Biện pháp tốt nhất chính là ở lại trong vương thành ẩn nấp...
Trong lòng hắn sốt ruột, nhưng không có bối rối.
Nếu như lúc này đi Thiên Vũ học viện, nhất định sẽ bị người ta nhận ra hắn là học sinh của Liễu lão sư. Đến lúc đó, tất nhiên nhất định sẽ mang đến tai họa cho lão sư.
Lão sư đối với hắn ơn nặng như núi, hắn quyết không thể làm như vậy!
Về phần chạy đi.
Ngoài thành trống trải, một khi mất đi dòng người yểm hộ, hắn dễ dàng bị bắt hơn.
Lâm gia địa vị cao như vậy, hoàn toàn có thể điều động đội quân của vương quốc bao vây.
Nếu thật sự bị ngăn cản ở nơi hoang vắng trống trải, thật sự lại lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
Đường ra duy nhất, chính là ở lại vương thành, kiến trúc rất nhiều, khắp nơi đều là dòng người chật chội, dễ dàng ẩn nấp hơn.
- Đi nơi nào ẩn nấp mới có thể khiến cho Lâm gia không lục tìm ra được?
Xác định đối sách, trong đầu Lộ Trùng nhanh chóng suy nghĩ tìm hiểu.
Liên tục tránh né thật nhiều lần, đối phương còn có thể đuổi theo, nói rõ khẳng định có loại phương pháp đặc biệt nào đó, không nấp ở một địa phương tốt, rất dễ dàng bị phát hiện. Chỉ cần bị ngăn chặn, khẳng định hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Đúng rồi, Thiên Vũ vương cung!
Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, đột nhiên nghĩ đến một chỗ.
Trước đây, gia tộc bọn họ bị diệt, chuyện huyên náo lớn như vậy, lại một chút tin tức cũng chưa từng truyền ra. Danh Sư Đường không người biết. Nếu như nói không vương thất Thiên Vũ ra tay, hắn tuyệt đối không tin!
Nếu bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, không bằng hắn trực tiếp nấp ở vương cung.
Lâm gia cho dù lợi hại hơn nữa, dù sao cũng không khả năng quang minh chính đại lục soát vương cung!
Có tính toán, bàn chân hắn dịch chuyển, bay thẳng về phía phương hướng vương cung.
Tu luyện độc thể thành công, thực lực của hắn hiện nay, từ lâu đạt được Tông Sư trung kỳ. Loại tu vi này ở Thiên Vũ vương quốc tuy rằng không tính là cao cấp nhất, nhưng cũng không kém bao xa. Các loại hộ vệ bình thường, căn bản không phát hiện ra được.
Thời gian không lâu, hắn đã tiến vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận