Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngô Chấn xui xẻo (1)

- Nếu tiếp tục đánh, ta sợ. . . Thương thế của ngươi càng nặng, hay là thôi đi! Ngươi muốn đánh cược thế nào thì cứ như thế đó, ta bồi ngươi là được...
Thấy trên cặp mông đầy đặn của nàng có hai cái dấu chân to rõ ràng, vẻ mặt Trương Huyền lúng túng nói.
Bình thường chiến đấu nhất định hắn sẽ thắng đối phương, chỉ là nếu tiếp tục mượn Thiên Đạo thư viện, ai biết một lát nữa sẽ còn xảy ra chuyện lúng túng gì nữa chứ?
Liên tục đạp hai cước vào mông, quả thật rất không tiện. Nếu tiếp tục đạp, coi như da mặt hắn rất dàythì cũng cảm thấy không thể hạ chân xuống được.
- Tốt!
Tức giận tới mức phát điên, hận không thể chụp chết kẻ trước mắt này tại chỗ. Thế nhưng Phi nhi công chúa cũng biết, nếu cứ tiếp tục đánh, người thua thiệt nhất định sẽ là nàng. Nàng đứng dậy, khẽ gật đầu.
Hai mắt đen nhánh, tràn ngập lửa giận, hận không thể nướng ăn đối phương.
- Chúng ta đã đều đi Hóa Thanh trì, như vậy lấy chỗ này làm điều kiện đánh cược đi!
Phi nhi công chúa nói.
- Có thể, thế nhưng đánh cược như thế nào?
Trương Huyền nhìn qua.
- Trì Nhãn của Hóa Thanh trì bởi vì linh khí dự trữ có hạn cho nên cái gọi là ba ngày chỉ là phạm vi đại khái. Trên thực tế, bọn họ sẽ cấp Thanh Thần hương cho người tu luyện đi vào trong đó!
Phi nhi công chúa tiếp tục nói:
-Thanh Thần hương, để vào bên trong Trì Nhãn có thể đo lường nồng độ linh khí. Căn cứ vào linh khí tiêu hao mà khống chế tốc độ thiêu đốt. Dựa theo tu luyện bình thường, một ngày một đêm, vừa vặn có thể cháy hết một cái. Cái gọi là thời gian tu luyện ba ngày, trên thực tế chính là thiêu đốt ba cây hương. Mặc kệ là Trì Nhãn của ai, một khi hương cháy hết, nhất định sẽ phải đi ra.
Tu luyện có người có tốc độ nhanh, cũng có người chậm, nhất định hiệu quả ba ngày cũng sẽ không giống nhau. Phải làm như thế nào mới có thể xác định linh khí trong Trì Nhãn đã bị hút sạch, không đến mức xuất hiện nguy hiểm cơ chứ? Khi đó sẽ phải dựa vào Thanh Thần hương này!
Thứ này cắm vào bên trong Hóa Thanh trì cũng có thể thiêu đốt, căn cứ vào tốc độ tiêu hao của linh khí nhanh chậm mà thay đổi tốc độ thiêu đốt. Một khi ba cây hương cháy hết thì nhất định phải đi ra, đây là quy định đã sớm được lập ra, ai cũng không thể phá vỡ.
Vừa rồi khi tiệc rượu cũng đã nói qua, cho nên Trương Huyền cũng biết.
- Cho nên. . . Đánh cược giữa chúng ta rất đơn giản, trưa mai chúng ta đồng thời đi vào Hóa Thanh trì, ai thiêu đốt ba cây Thanh Thần hương xong trước thì người đó sẽ chiến thắng!
Phi nhi công chúa nói.
- Ai hết hương xong trước thì sẽ chiến thắng sao?
Không nghĩ tới lại cá cược như thế này, Trương Huyền sững sờ.
Tốc độ thiêu đốt Thanh Thần hương và tốc độ hấp thu linh khí Trì Nhãn có quan hệ trực tiếp với nhau. Mà muốn hơn người khác thì nhất định phải nắm giữ linh hồn càng thêm cường đại.
Nói cách khác. . . Hồn lực càng mạnh thì tốc độ thiêu đốt của Thanh Thần hương cũng sẽ càng nhanh.
Đối phương là cường giả Kiều Thiên cảnh, linh hồn đã trải qua Hợp Linh cảnh tẩm bổ, đã đạt đến mức rất cường đại. Lại đánh cược với hắn, rất rõ ràng đối phương khinh thường bản thân hắn chỉ là Trọc Thanh cảnh, tương đối yếu kém ở trên phương diện linh hồn. . .
Chỉ là. . . Nàng ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, linh hồn của mình đâu có yếu, mà là quá mạnh a!
Tu luyện Vu hồn đã sớm khiến cho linh hồn của hắn có thể thoát khỏi thân thể hành động. Nếu như muốn so, đừng nói là nàng, chỉ sợ ngay cả cường giả Hóa Phàm bát trọng tới đây cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Ngươi xác định cá cược cái này sao?
Hắn dùng vẻ mặt đồng tình nhìn về phía nàng.
Không cần nghĩ, nếu như thực sự đánh cược như vậy thì nàng ta muốn không thua cũng khó khăn.
- Không sai! Làm sao vậy, mới vừa rồi còn dương dương đắc ý, hiện tại đã không dám rồi sao?
Vẻ mặt Phi nhi công chúa rất là tự tin.
- Cái này...
Trương Huyền vò đầu:
-Nói nội dung cá cược một chút đi!
- Cá cược rất đơn giản, nếu như ta thắng thì từ hôm nay trở đi ta sẽ không còn là tỳ nữ của ngươi nữa, cũng không nợ ngươi linh thạch! Mà nếu như ngươi thắng. . . Ta lại thua ngươi một vạn linh thạch, hoặc là. . . Lại làm tỳ nữ cho ngươi năm tháng, sao nào?
Phi nhi công chúa nói.
- Lại làm tỳ nữ của ta năm tháng? Thôi được rồi...
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền khẽ lắc đầu.
Thứ như tỳ nữ, có hay không đối với hắn cũng không đáng kể, lúc trước cũng chỉ là một câu nói đùa. So với hai chữ tỳ nữ này còn không có lợi ích thực tế bằng linh thạch tới.
- Không đồng ý sao? Chẳng lẽ còn muốn cho ta gả cho ngươi?
Nghe thấy hắn cự tuyệt, Phi nhi công chúa tức giận tới mức cắn răng.
- Gả cho ta?
Trương Huyền ngẩn ngơ:
-Ngươi nghĩ hay lắm!
- Ngươi...
Phi nhi công chúa bứt tóc.
Vô số Danh sư trong Danh sư học viện đều vây quanh nàng, muốn làm nàng vui lòng. Thế nhưng tên này thì lại tốt, nàng nói gả cho hắn, lại còn sửng sốt không quan tâm. . . Ngươi cho rằng ngươi là ai a?
- Ý của ta rất đơn giản, tỳ nữ thì thôi đi, vẫn thua ta một vạn linh thạch a!
Trương Huyền xua tay.
- Được, quyết định như vậy đi...
Cắn răng một cái, Phi nhi công chúa xoay người rời đi.
Thực sự nàng không nói chuyện được với tên này nữa, sợ nếu tiếp tục nói chuyện thì sẽ bị tức chết tại chỗ.
Tránh thoát tai mắt của mọi người, vừa đi tới chỗ ở thì đã thấy Lạc Thất Thất tiến lên đón, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Lạc Thất Thất không nhịn được ngơ ngẩn:
- Ngươi làm sao vậy?
Lúc này y phục của Phi nhi công chúa đã bị cắt rụng mấy khối, lộ ra da thịt tuyết trắng, trên tóc, mặt đều là bùn đất. Giống như mới từ trong bùn đất đứng dậy vậy, chật vật không nói nên lời.
- Không có việc gì. . . Ta bị chút thương tổn, bản thân không tiện bôi. Trở lại đắp một chút chữa thương cho ta a!
Phi nhi công chúa nói.
Đánh cược thua, chạy tới tìm người ta gây phiền phức, lại không nhịn được ra tay. . . Thành công thì cũng thôi đi, kết quả, còn bị điên cuồng cho đánh một trận, cái mông cũng bị đạp sưng lên. . .
Chuyện ám muội như thế, có đánh chết thì nàng cũng không nói nên lời!
- Ngươi bị thương sao?
Lạc Thất Thất nhướng mày:
-Ai ra tay?
- Ta mới nói không có việc gì, ngươi chỉ cần xoa thuốc trị thương cho ta là được...
Phi nhi công chúa hơi đỏ mặt nói.
- Được rồi!
Thấy nàng không tình nguyện nhiều lời, Lạc Thất Thất cũng không tiện hỏi thăm quá nhiều:
- Nếu như là ngoại thương thì ta vừa vặn có bình Tùng Huyết cao mà Hồ viện trưởng đan viện chuyên môn luyện chế cho ta. Có hiệu quả với tổn thương bên ngoài, nếu như hiện tại xoa vào, ắt hẳn sẽ không chậm trễ chuyện ngày mai đi vào Hóa Thanh trì!
- Không cần, Ngô Chấn vừa mới cho ta một bình thánh dược chữa thương, nghe nói mặc kệ bị thương nặng hay như thế nào. Chỉ cần rót vào đều có thể chữa khỏi trong mấy hơi thở. . . Ngươi chỉ cần bôi giúp ta là được!
Cổ tay Phi nhi công chúa khẽ đảo, lấy một cái hồ lô rượu ra ngoài.
Tổn thương ở trên mông, nàng không với tới cũng không nhìn thấy, mặc dù để cho đối phương bôi lên chỗ đó có chút xấu hổ, thế nhưng cũng còn tốt hơn mang theo cái mông đỏ bừng, khập khễnh đi lại.
- Thánh dược chữa thương?
Lạc Thất Thất sững sờ.
- Ừm, nghe nói là lễ gặp mặt mà mấy cái chư hầu đưa qua, bọn hắn đã thử qua tại chỗ, hiệu quả vô cùng tốt. Xem như ngay cả lỗ máu cũng có thể khôi phục trong nháy mắt!
Phi nhi công chúa nói:
- Hắn còn đảm bảo cho nên ta mới nhận. Lúc này lại cần, cho nên mới vừa vặn thử hiệu quả một chút!
- Còn có loại dược vật lợi hại này hay sao?
Lạc Thất Thất tán thưởng nói một tiếng, lại cùng với Phi nhi công chúa đi vào trong căn phòng.
Vừa đi vào không lâu thì đã nghe đến một tiếng kêu thảm như giết heo vang lên, ngay sau đó tiếng gầm thét của Phi nhi công chúa vang vọng toàn bộ sân nhỏ.
- Ah. . . Ngô Chấn, con mẹ ngươi!
Ngô Chấn từ trong phòng mình nhô đầu ra, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
- Ai gọi ta vậy?
. . .
Sau khi cáo từ Phi nhi công chúa, Trương Huyền trở lại căn phòng của mình.
Lấy Băng Vũ kiếm ra, để cho nó nhận chủ, lại thử nghiệm một cái. Hắn phát hiện ra thứ này mười phần thuận tay, lúc này mới thu hồi lại.
Liên tục phi hành hơn một tháng, lại cộng thêm chiến đấu hai trận, điều tức tại chỗ một hồi cũng khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi, đành phải đi ngủ một giấc thật say.
Khi mở mắt lần nữa trời đã sáng rõ. Lúc vừa mới ra khỏi phòng thì đã thấy hai người La Tuyền, Tất Giang Hải tiến lên đón, vẻ mặt kích động, tràn ngập cảm kích.
Đêm qua , sau khi trở về hai người đã phục dụng Hợp Linh đan, hiện tại đã đột phá đạt đến Hợp Linh cảnh trung kỳ.
Mặc dù chỉ tăng lên một cấp độ nhỏ, thế nhưng linh hồn lại càng trở nên mượt mà, chân khí cũng càng hùng hậu thêm.
Sở dĩ bọn họ có thể như thế chính là bởi vì vị thanh niên trước mắt này.
- Đi hoàng cung đi, Hóa Thanh trì sắp mở ra, nhất định chúng ta phải đi qua đó sớm một chút!
Ăn điểm tâm xong, Hồng sư đi tới trước mặt mấy người.
Lần phân phối danh ngạch này Hồng Phong đế quốc đại triển thần uy, ép cho ba nước chư hầu khác thở không nổi, khiến cho hắn rất là hưng phấn. Vì vậy làm chuyện gì cũng tinh thần mười phần.
Hoàng cung của Huyễn Vũ đế đô so với đông cung thái tử còn rộng rãi hùng vĩ, vàng son lộng lẫy hơn nhiều. Trong trang trí mang theo uy nghiêm của long bàng hổ cứ, khiến cho người ta tiến vào bên trong, vẻ mặt đã trở nên ngưng trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Dưới sự dẫn dắt của hai tên thái giám, bọn họ đi vào đại điện hoàng cung, chỉ thấy đám người La Chiêu, Phùng Vũ đã đi tới.
Trải qua một đêm trị liệu, bộ dáng của mọi người đã tốt hơn nhiều. Chỉ có điều, nếu như xem xét tỉ mỉ, vẫn còn có thể nhìn thấy trên mặt có vết máu ứ đọng và vết thương loáng thoáng.
Nương theo tu vi càng cao, thân thể càng ngày càng cường đại, sau khi bị thương, tốc độ khôi phục cũng sẽ trở nên chậm hơn không ít.
Mặc dù bọn hắn đều có dược vật chữa thương cực kỳ trân quý, thế nhưng so với chân khí có thể tùy thời khôi phục thương thế của Trương Huyền vẫn còn kém nhiều lắm.
- Ừm? Tên kia bị sao vậy?
Thấy những người này vẻ mặt bầm dập, hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Chỉ có điều, vừa nhấc mắt nhìn qua thì đã nhìn thấy một người khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn đang ở bên ngoài.
Đêm qua, Ngô Chấn ngồi bên người thái tử, được mọi người tặng quà, không biết tại sao mà cũng đã biến thành mắt thâm cuồng, mặc dù trên mặt nhưng đã tan vết sưng. Thế nhưng có thể loáng thoáng nhìn thấy được dấu vết bị người ta đánh cho một trận.
Đường đường là cao sinh từ Danh sư học viện, nhân vật khiến cho Hoàng đế Diệp Vấn Thiên, thái tử Diệp Tiền cũng phải kính trọng, ai dám động thủ với hắn, hơn nữa lại còn đánh thành như vậy chứ?
Không chỉ hắn thấy kỳ quái, ngay cả những người khác cũng nhìn thấy, mỗi người đều cảm thấy rất là kỳ quái.
- Trương sư. . . Ta có việc hỏi ngươi!
Đang hiếu kỳ thì đã thấy Ngô Chấn tức tối đi tới.
- Bái kiến Ngô sư!
Trương Huyền ôm quyền.
- Đừng có nói những lời vô dụng này, rượu thuốc này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ tay khẽ đảo, trong lòng bàn tay Ngô Chấn xuất hiện một cái hồ lô rượu, trên mặt mang theo lửa giận.
Mặc dù hôm qua tên này luôn miệng nói là Hồng sư đưa, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra một chút, biết tất nhiên sẽ có quan hệ với vị Trương sư này.
- Cái rượu thuốc này sao?
Trương Huyền sững sờ, lập tức giật mình:
- Ngươi dùng rồi à?
Đây đâu phải là rượu thuốc cơ chứ, trên thực tế chính là rượu đế, trước đó có thể chữa thương là bởi vì chân khí của hắn ẩn giấu trong đó, nương theo thời gian trôi qua, chân khí sẽ dần dần tiêu tán, tự nhiên sẽ không dùng được nữa.
Xem ra nhất định cái tên này đã dùng, chỉ là đã không có hiệu quả gì nữa.
- Không phải ta. .. Chỉ là, không có chút tác dụng nào cả!
Ngô Chấn càng nghĩ càng giận.
Đêm qua nghe thấy Lục công chúa gọi hắn, hắn cao hứng hấp tấp chạy tới, kết quả lại bị đánh đấm cho một trận túi bụi, đánh tới mức gần chết mới biết được. Là bởi vì rượu thuốc này vô dụng, cho nên hắn càng nghĩ càng giận, khi thấy đối phương vừa xuất hiện hắn đã tìm tới.
- Làm sao có thể vô dụng được chứ? Vừa vặn trên mặt ngươi có tổn thương, ta sẽ thử cho ngươi xem một chút!
Thấy hắn quả nhiên bởi vì thứ này mà tức giận, Trương Huyền sao có thể thừa nhận được. Hắn tiếp nhận hồ lô rượu, lắc hai lần, rót một đạo chân khí vào trong đó.
- Thử một chút?
Vốn cho rằng đối phương sẽ sợ hãi, thế nhưng không nghĩ tới lại thản nhiên như thế, Ngô Chấn nhíu mày một cái.
- Ừm, tới đây...
Tiện tay đưa hồ lô rượu tới, Trương Huyền nói:
- Không tin thì ngươi uống một ngụm đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận