Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thanh Nha mạch

Xuất hiện ở trước mắt chính là một thế giới bát ngát, trời cao mây nhạt, cỏ mọc én bay, vô số cây cối trồng ở trong ruộng, một mảnh xanh biếc, linh khí dập dờn giống như thực chất, thậm chí nồng đậm hơn một ít Thánh địa.
- Đây là địa phương nào?
Ngụy Như Yên nhíu mày, tràn đầy nghi ngờ đi lên phía trước, chân khí trong cơ thể vận chuyển, sợ xuất hiện nguy hiểm.
- Hẳn là một cổ địa hoặc di tích!
Trịnh Dương đi theo nói.
Trương Huyền không có trả lời, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, dọc theo bờ ruộng chậm rãi đi về phía trước, chỉ chốc lát đi tới trước cây cối, đưa tay từ dưới đất rút ra, nghiên cứu phút chốc, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Các ngươi có phát hiện gì không?
- Phát hiện gì?
Hai học sinh liếc mắt nhìn nhau, không hiểu.
Thấy trong mắt lão sư mang theo hỏi thăm, dừng lại một chút, Trịnh Dương nói:
- Cây lúa mì này, hình như tráng kiện hơn ở Danh Sư đại lục, năng lực hấp thu linh khí cũng càng mạnh!
- Là mạnh hơn một chút...
Ngụy Như Yên cũng gật đầu, hơi nghi hoặc, vì sao lão sư không đi quan tâm đây là địa phương nào, suy tính một chút, đằng sau nên làm cái gì, ngược lại để tâm một cây lúa mì.
Tu vi đạt tới cảnh giới như bọn họ, không ăn cơm cũng sẽ không đói, cách những cây nông nghiệp này, sớm đã cực kỳ xa xôi.
- Đây là một cây Thanh Nha mạch, ẩn chứa linh lực cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường dùng lâu dài, có thể cải thiện thể chất, tăng cường huyết mạch, giống như Tiên Thiên độc thể của ngươi, nếu vừa ra đời liền có thứ này dùng, sẽ không bị khổ nhiều như vậy, mà ung dung kích hoạt...
Ngụy Như Yên bởi vì Tiên Thiên độc thể quá mức mạnh mẽ, mà không cách nào kích hoạt, dẫn đến từ nhỏ người yếu, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, nếu không phải phụ thân Ngụy Trường Phong phí hết tâm huyết, tìm kiếm bảo vật, khả năng kiên trì không được đến lúc Trương Huyền thu đồ.
Nếu như vừa ra đời liền dùng loại Thanh Nha mạch này, thể chất sẽ tăng cường mấy bậc thang, có lẽ... Không cần nhận nhiều đau khổ như vậy, Ngụy Trường Phong cũng sẽ không bởi vì một gốc dược liệu mà chết.
- Lợi hại như thế... Mang về Danh Sư đại lục, không phải tạo phúc thiên hạ sao?
Mắt Trịnh Dương sáng rực lên.
Thân là Chiến Sư đường đường chủ, nghĩ so với người khác nhiều hơn rất nhiều.
Có thể cải thiện thể chất, tăng cường huyết mạch, phổ cập ra, chẳng phải toàn bộ đại lục đều người người như rồng?
Nhân tộc cùng Dị Linh tộc đối chiến, dù là vô số Danh Sư, tốn hết tâm huyết, Danh Sư đường cũng rất khó hoàn toàn chiếm thượng phong, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là Dị Linh tộc quá mạnh.
Vừa ra đời liền đạt đến Hóa Phàm cảnh... Huyết mạch càng mạnh càng lợi hại, nhân loại tới tỷ thí, căn bản không ở cùng một cấp độ.
Có thể kiên trì ở dưới công kích của đối phương, mà không bị chiếm đóng, có thể nói đã hết toàn lực.
- Danh Sư đại lục không trồng được!
Biết hắn nghĩ cái gì, Trương Huyền lắc đầu.
Loại cây cối này, không thấy ghi chép ở Danh Sư đường, mà là hắn ở trong Thư Sơn nhìn thấy, là cây cối trong lý tưởng của Khổng sư, cũng không phải tồn tại thực tế, hắn cũng cẩn thận xác nhận rất lâu.
- Vì sao?
Trịnh Dương không hiểu.
Nơi này nhiều nhất linh khí đầy đủ một ít, dựa vào thực lực của bọn hắn, sắp đặt ra loại địa phương này không khó, vì sao không cách nào gieo trồng?
- Danh Sư đại lục cùng Dị Linh tộc chiến đấu, bốn phía đều có khí tức Dị Linh tộc, mà loại Thanh Nha mạch này, sợ nhất chính là sát lục chi khí, một khi tiếp xúc, sẽ bị hạ độc chết!
Trương Huyền giải thích một câu, đầu ngón tay bắn ra một đạo chân khí, ẩn chứa sát ý, nhẹ nhàng dính vào ruộng.
Phần phật!
Tựa như thuốc màu nhỏ vào nước sạch, thời gian nháy mắt, lấy ngón tay hắn làm trung tâm, nhanh chóng lan ra phía ngoài, trong nháy mắt mấy chục mẫu Thanh Nha mạch ở xung quanh chết héo, trở nên vàng như nến, như bị thiêu đốt.
- Cái này...
Đám người Trịnh Dương ngạc nhiên, ngay cả Trương Huyền cũng không nhịn được sững sờ.
Mặc dù biết thứ này cực kỳ mẫn cảm với sát lục chi khí, rất dễ dàng bị giết chết, không nghĩ tới hiệu quả mạnh như vậy.
Vừa rồi chân khí của hắn, khống chế vô cùng nhỏ yếu, vậy mà cũng có loại uy lực này, có thể đoán được, Danh Sư đại lục, chỉ cần tồn tại một chút xíu, cũng có thể ủ thành tai hoạ to lớn, dẫn đến không thu hoạch được một hạt nào.
Một khi không còn lương thực, cái gì cải thiện thể chất, cái gì tăng cường tu vi, đều là lời nói suông.
- Danh Sư đại lục, ẩn núp không ít Dị Linh tộc, trong không khí di tán loại khí tức này, mặc dù không nồng đậm, người bình thường không bị xâm hại, nhưng đối với Thanh Nha mạch mà nói, chính là tai hoạ ngập đầu...
Cảm xúc một câu, đám người Trịnh Dương đồng thời gật đầu, nói không ra lời.
Sở dĩ Danh Sư đại lục để Danh Sư đường trấn thủ bát phương, làm cho nhân loại càng thêm cường đại là một nguyên nhân, mặt khác là không hi vọng Dị Linh tộc có cơ hội ngóc đầu.
- Thiên Huyền vương quốc... Không có sát lục chi khí, có thể gieo trồng loại vật này hay không?
Ngụy Như Yên hỏi.
Đi vào Thiên Huyền vương quốc nàng liền phát hiện, loại cổ địa này, dường như có bình phong thiên nhiên, có thể tự động ngăn cách sát lục chi khí di tán ở trên không trung.
Nói cách khác, trong cổ địa này, là không có sát lục chi khí.
- Không có sát lục chi khí, nhưng linh khí thiếu thốn, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không phát hiện ư? Nơi này không có lực lượng đặc thù để cho Danh Sư tấn cấp?
Trương Huyền nói.
- Cái này...
Ngụy Như Yên nói không ra lời.
Nàng là độc sư, nên không chú ý khí tức đặc thù để Danh Sư tiến bộ, nhưng lão sư nhắc nhở, quả nhiên phát hiện, thật đúng là loại tình huống này.
Thiên Huyền vương quốc không có sát lục chi khí, nhưng lực lượng đặc thù để Danh Sư tiến bộ cũng không có.
Muốn trở thành Danh Sư, chỉ có thể rời nơi này, đi địa phương khác.
Giống như Lục Tầm lão sư, trở thành Danh Sư nhị tinh, cũng là bởi vì đi vương quốc khác, không phải lưu ở nơi đây.
- Cổ địa, không chứa được khí tức đặc thù, cũng không có linh khí, mặc dù không có sát lục chi khí, nhưng không thích hợp gieo trồng Thanh Nha mạch, bởi vì coi như có thể sống, cũng sẽ không sinh trưởng!
Trương Huyền than thở.
Trước đó đối với cổ địa hiểu còn chưa đủ nhiều, sau khi từ bỏ lực lượng đặc thù của Thiên Nhận Danh Sư, nhìn sự tình so với trước kia càng thêm rõ ràng, liếc mắt liền nhìn ra mấu chốt.
Mặc dù không biết cổ địa tại sao lại như vậy, nhưng hiểu được, coi như mang thứ này ra ngoài, cũng không cách nào sinh trưởng.
Nếu không, Khổng sư khẳng định sớm đã biến cổ địa thành địa phương hạch tâm nhất của Danh Sư đại lục.
- Cổ địa không lớn, nhưng nơi này lớn như vậy, đến cùng là địa phương nào?
Trịnh Dương tràn đầy tò mò.
Đồ vật ở bất kỳ địa phương nào cũng không sống nổi, lại sống nơi này, chẳng lẽ nơi này có gì đặc thù?
- Đoán không sai, đây chính là vị trí của Chư Tử bách gia... Đã không giống với di tích cùng không gian gấp, mà được mở thành một thế giới mới!
Trương Huyền nói.
- Chư Tử bách gia?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình chấn động.
Ô ô ô!
Đang muốn hỏi thăm, vì sao lão sư có thể trực tiếp xác nhận, liền nghe nơi xa vang lên tiếng kèn, ngay sau đó nhìn thấy một đám người đồng loạt vọt tới bên này, từng cái mang theo tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận