Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta là đại phiền toái?

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Đối phương chỉ nói đại phiền toái, đến bây giờ còn không có nói phiền toái là
ai.
Coi như là hắn, cũng không biết tính danh của đối phương, chỉ biết là một tồn
tại thực lực mạnh mẽ, đồng cấp vô địch.
Tu luyện Thiên Đạo công pháp, tuy Trương Huyền cảm thấy đồng cấp hầu như không
người có thể thắng được, nhưng cũng không cảm thấy chính thức vô địch thiên
hạ, dù sao ngay cả phân thân cũng đánh không lại, đồng cấp mạnh hơn hắn, khẳng
định cũng có a.
Nguyên nhân chính là như thế, từ đầu đến cuối, cũng không có nghĩ tới đại
phiền toái trong miệng đối phương là mình.
Dù sao, hắn vừa đến Thanh Nguyên đế quốc liền ra ngoài, cùng người Chiến Sư
Đường thấy cũng chưa thấy qua, làm sao có thể trở thành phiền toái của đối
phương?
Hơn nữa nghe khẩu khí của Hình Đường chủ, phiền toái còn không nhỏ, Chiến Sư
Đường rất khó ứng phó...
Hắn là người trung thực, điệu thấp không thể lại điệu thấp, tính tình lại phúc
hậu, vừa tới Thanh Nguyên đế quốc, liền đi Khải Linh Sư Công Hội, không đến
mức khiến cường giả Xuất Khiếu Cảnh sầu muộn như vậy a!
Nguyên nhân chính là như thế, tiềm thức không nghĩ tới sẽ là mình, cũng không
thể nào là mình.
Hô một câu, Trương Huyền muốn từ trong miệng Hình Đường chủ nghe ra, vị cao
thủ kia rút cuộc là ai, chỉ thấy vị Xuất Khiếu Cảnh kia liên tục run rẩy, cả
người lung lay, tùy thời có thể ngã sấp xuống.
Nói thật, hiện tại tâm Hình Đường chủ muốn chết cũng đã có.
Nghìn phòng vạn phòng, một mực lo lắng Huyền Huyền Hội ảnh hưởng toàn bộ Chiến
Sư Đường, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương đã đánh vào trận doanh của
bọn họ, hơn nữa hầu như hết thảy Chiến Sư, đã thành học sinh của hắn...
Còn muốn tìm một cường giả khiêu chiến Trương Huyền, để đối phương biết khó mà
lui, hóa giải khốn cảnh của Chiến Sư Đường...
Hiện tại tốt rồi, tất cả nội tình đều giao ra mới phát hiện, vị cường giả này
chính là Trương Huyền...
Khốn cảnh không có hóa giải, ngược lại đã thành đại hoạ...
Một ngụm máu ngậm ở trong miệng, tùy thời có thể phun ra, Hình Đường chủ quay
đầu nhìn Tề lão, thấy hắn cũng khóc không ra nước mắt, vẻ mặt mộng bức.
Lúc trước là gia hỏa này chính miệng nói với mình, vị này chính là ân nhân cứu
mạng của hắn, có thể cam đoan không phải là Trương Huyền...
Mà bây giờ, nhìn bộ dáng, đối phương cũng không có hiểu rõ đến cùng xảy ra
chuyện gì... Ngươi không có hiểu rõ, thì đừng cam đoan a!
Sẽ hại chết người đó ngươi biết không!
Biết sớm như vậy, liền mang bức họa của Trác Đỉnh Phong đến nhìn, sẽ không trở
thành sự tình ô long như vậy a.
Đám người Phùng Huân, Giang Nguyên, hai ngày này vừa vặn bế quan, nói muốn
bằng sức chiến đấu mạnh nhất nghênh đón trao đổi, không có cơ hội nhìn thấy,
tự nhiên không biết vị Tôn sư này chính là Trương Huyền.
Che ngực, Hình Đường chủ cảm thấy hô hấp khó khăn, tùy thời thở không ra
hơi...
Một mực đề phòng Huyền Huyền Hội, kết quả, Hội trưởng của người ta đã đánh vào
nội bộ bọn hắn rồi...
Quá con mẹ nó hố người a!
- Ngươi là... Trương Huyền Trương viện trưởng? Tại sao nói mình là Tôn Cường?
Hắn nhịn không được nữa hỏi.
- Ta là người không thích gây chuyện, cũng không thích làm náo động, cực kỳ
điệu thấp, tới Khải Linh Khải Linh Sư Công Hội, sợ làm cho người ta nhìn chăm
chú, gây nên phiền toái không cần thiết, vì vậy tùy tiện dùng tên giả, ý tứ
rất đơn giản, không muốn để người khác biết được mà thôi!
Không nghĩ tới, đối phương không nói muốn mình đánh ai, lại hỏi lời này,
Trương Huyền thở dài một tiếng, một bộ cao nhân coi công danh lợi lộc như mây
bay.
Quá ưu tú, dùng tên giả cũng che giấu không được...
Đây có lẽ là địa phương hắn bất đắc dĩ nhất a.
- Phốc!
Không nghe lời này, không nhìn hình dạng này của hắn còn may, chứng kiến bộ
dạng này của đối phương, nghe nói như thế, Hình Đường chủ không nhịn được nữa,
phun ra một ngụm máu, hô hấp khó khăn.
Ngươi không thích gây chuyện? Không thích làm náo động?
Cực kỳ điệu thấp...
Điệu thấp muội muội ngươi a!
Từ khi ngươi tới Chiến Sư Đường chúng ta, chỉ ba ngày, gà bay chó chạy, hết
thảy Chiến Sư hạch tâm ở trong thập điện, hầu như đã thành đệ tử của ngươi
rồi...
Nếu không phải mấy ngày nay ngươi một mực xông cửa, đoán chừng mọi người đã
sớm xông lại, đi cũng đi không được...
Mỗi một lần xông cửa, đều phá ghi chép chết đi sống lại, chơi đùa khiến người
ta tuyệt vọng... Đây cũng gọi là điệu thấp?
Chỉ sợ sẽ không còn ai cao điệu a!
- Hình Đường chủ? Ngươi làm sao vậy?
Thấy vị cường giả Xuất Khiếu Cảnh này còn chưa nói hai câu, liền phun ra máu
tươi, Trương Huyền nhịn không được đi vào trước mặt, muốn hỗ trợ bắt mạch.
- Ngươi...
Nhìn hắn như người vô tội, tuy Hình Đường chủ cảm thấy nghẹn sắp bạo tạc nổ
tung, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Kỳ thật nói ra, cũng không trách vị Trương viện trưởng này.
Là mình chạy tới tìm người ta Khải Linh... Người ta không biết mình, báo cái
tên giả, không coi vào đâu.
Mấu chốt nhất là, đối phương đáp ứng giúp đỡ mình giải quyết đại phiền toái,
cũng là hảo ý...
Chỉ tiếc, trời đưa đất đẩy, mới làm ra cục diện này.
- Không có việc gì, chỉ là hơi khó thở mà thôi...
Khoát tay áo, cự tuyệt Trương Huyền xem xét, Hình Đường chủ vẫn còn có chút
chưa từ bỏ ý định:
- Ngươi thật là Trương Huyền?
- Đúng! Thật sự ngại ngùng, tại hạ cũng không phải là tận lực giấu giếm...
Chẳng qua cảm thấy chúng ta còn muốn trao đổi, nếu như sớm nói ra thân phận,
có thể sẽ tạo thành phức tạp rất lớn!
Trương Huyền cười nói.
Nói mình thành Tôn Cường, đúng là sợ phiền toái, về sau không nói ra tính
danh, là bởi vì song phương muốn trao đổi, sớm nói ra, khó tránh khỏi có chút
ngại ngùng.
- Được rồi...
Nghẹn sắc mặt đỏ lên, hô hấp của Hình Đường chủ càng thêm khó khăn.
Thấy sắc mặt của hắn không thích hợp, Trương Huyền nhíu mày:
- Hình Đường chủ, ngươi đến cùng làm sao vậy? Vừa rồi không phải thật tốt
sao? Chẳng lẽ... đại phiền toái mà ngươi nói kia đã xuất thủ?
Đối phương xuất thủ, mình ở trước mặt cũng không có phát hiện, thủ đoạn mạnh
quả thực nghe rợn cả người!
- Khục khục, Trương sư, Đường chủ nói đại phiền toái kia... Chỉ chính là
Trương sư ngươi!
Liêu Điện Chủ ở một bên cũng nhìn không được nữa, hắn sợ nếu không nói, Đường
chủ của mình sẽ tươi sống tức chết.
- Ta?
Trương Huyền sững sờ:
- Ta là đại phiền toái?
- Đúng vậy!
Thấy hắn hoàn toàn không biết gì cả, Liêu Điện Chủ cười khổ gật đầu.
- Ở trước lúc các ngươi nói ra phiền toái, ta không có tới Chiến Sư Đường,
cũng chưa từng thấy qua các ngươi a?
Trương Huyền không hiểu ra sao.
- Ai... Cái này phải hỏi bọn họ một chút!
Liêu Điện Chủ chỉ đám người Vương Dĩnh.
Trương Huyền nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hai đệ tử của mình, tràn đầy
không vui:
- Các ngươi làm ra chuyện gì? Lại khiến Chiến Sư Đường tức giận như thế?
- Chúng ta...
Thấy lão sư quát lớn, khuôn mặt của Vương Dĩnh đỏ lên:
- Một ít Chiến Sư của Chiến Sư Đường không tuân thủ quy định, sớm chạy tới
tìm chúng ta tỷ thí, kết quả bị người Huyền Huyền Hội đánh một trận, sau đó...
muốn gia nhập chúng ta, học tập Võ Kỹ cùng kỹ xảo chiến đấu ngươi dạy...
- Là sự tình này? Mục đích chúng ta tới đúng là trao đổi, học tập... Cái này
không coi vào đâu a?
Trương Huyền nhíu mày.
Chỉ là lẫn nhau trao đổi, lẫn nhau học tập mà thôi, cũng không phải đại sự gì,
còn lấy “đại phiền toái” tới mệnh danh mình sao? Mấu chốt nhất là, khiến vị
Đường chủ này, cùng nhiều Điện chủ kiêng kỵ như vậy?
- Khục khục, không riêng gì Chiến Sư bình thường... Còn có năm vị Điện chủ,
cũng cảm thấy lão sư giảng giải tri thức rất tốt, gia nhập Huyền Huyền Hội...
Thấy lão sư không rõ, Lưu Dương nói tiếp.
- Điện chủ cũng gia nhập?
Khóe miệng của Trương Huyền co lại.
Đây không phải vấn đề gia nhập hay không gia nhập, mà quan hệ lấy danh tiếng
của Chiến Sư Đường.
Khó trách đối phương như lâm đại địch... Không nghĩ tới mình đi ra ba ngày,
bọn nhóc con này lại làm ra sự tình khác người như vậy!
Thật sự là tức điên người!
- Các ngươi... Thật sự là không biết trời cao đất rộng! Chiến Sư Đường có ý
tốt trao đổi với chúng ta, các ngươi lại hợp nhất bọn hắn... Làm như vậy không
phụ lòng các bằng hữu Chiến Sư Đường sao? Chúng ta bất kể có phải Danh Sư hay
không, cũng phải làm được đoan, làm được công chính, không kiêu ngạo không
siểm nịnh! Vô duyên vô cớ, mặc kệ Đường chủ có nguyện ý hay không, liền lôi
kéo Chiến Sư vào Huyền Huyền Hội, quả thực trái với ta dạy bảo, hủy diệt hình
tượng anh hùng của ta, để cho ta về sau làm sao đối mặt đám người Hình Đường
chủ.
Nhìn về phía Vương Dĩnh, đám người Huyền Huyền Hội, Trương Huyền chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép, tức giận hét lớn.
Lời còn chưa kết thúc, sau lưng Hình Đường chủ, vô số Chiến Sư đã đi tới.
Mấy ngày nay Trương Huyền một mực xông cửa, những Chiến Sư này có vô số vấn đề
muốn hỏi thăm, lại không có biện pháp mở miệng, giờ phút này thấy hắn xuất
quan, đứng ở chỗ này, rút cuộc kìm nén không được, tất cả đều hưng phấn đồng
loạt quỳ trên mặt đất.
- Bái kiến lão sư!
- ...
Vương Dĩnh.
- ...
Trịnh Dương.
- ...
Đám người Huyền Huyền Hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận