Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thu Tưởng Phỉ Phỉ làm đệ tử

- Liên hệ tiền bối Vu Hồn sư?
Trương Huyền tràn đầy hồ đồ.
Tên này thật sự là hậu nhân của Tử Uyên Cổ Thánh, như vậy Thiên Cơ sư công hội khả năng cũng không phải phản bội, Danh Sư đường cũng như vậy, nhưng đường đường là cường giả Chư Tử bách gia, tại sao lại đi cùng Dị Linh tộc?
Mấu chốt còn có Cổ Thánh của Dị Linh tộc?
Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, lại hỏi thăm vài câu, phát hiện Tưởng Phương Du cũng không biết đối phương đang làm gì, chỉ dựa theo đối phương yêu cầu truyền tin tức, còn nội dung tin tức, không có tư cách quan sát, tự nhiên không biết.
- Tiên tổ vì nhân tộc bỏ ra lớn như thế, làm hậu nhân, làm sao có thể bôi nhọ anh linh của bọn họ, huống chi Tưởng gia ta xây dựng vài vạn năm, cường giả chết ở trong Địa quật nhiều vô kể, con cháu coi như bất tài, cũng không có khả năng làm ra sự tình quên nguồn quên gốc!
Thấy Trương Huyền nghi ngờ bọn họ phản bội nhân tộc, Tưởng Phương Du ôm quyền, nghiêm mặt nói.
- Thật xin lỗi, là ta lỗ mãng!
Trương Huyền vội vàng đứng dậy tạ lỗi.
Tiên tổ của đối phương vì nhân tộc bỏ ra nhiều như vậy, hắn lại nghi ngờ con cháu đời sau, đã là đại bất kính.
- Vu Hồn sư mang tiếng xấu, loại suy nghĩ này rất bình thường...
Tưởng Phương Du lắc đầu, lần nữa nhìn qua, nhớ tới cái gì, bừng tỉnh hiểu ra:
- Chẳng lẽ Trương sư cảm thấy chúng ta có khả năng đầu nhập vào Dị Linh tộc, mới chuyển không tàng bảo khố?
- Đúng vậy...
Trương Huyền hơi đỏ mặt.
- Đối phó Dị Linh tộc, quả thực không cần tuân thủ lễ nghi cùng quy tắc Danh Sư gì...
Tưởng Phương Du giờ mới hiểu được.
Tổ tiên bọn họ có thể lẻn vào Dị Linh tộc chịu nhục, chỉ bằng vào điểm ấy, liền biết cũng không coi trọng quy tắc.
Nếu thật gặp được thế lực lớn phản bội nhân tộc, trộm đi tất cả bảo vật của bọn họ, để bọn hắn không còn căn cơ, quả thực là lựa chọn tốt nhất.
- Lát nữa ta sẽ trả lại tất cả bảo vật...
Trương Huyền vội vàng nói.
Biết đối phương không những không có phản bội nhân tộc, còn là đại công thần, coi như da mặt của Trương Huyền dày, cũng không tiện chiếm bảo vật làm của riêng.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Tưởng Phương Du nở nụ cười.
Tuy Trương Huyền làm việc không coi trọng quy tắc, nhưng thường thường có thể tạo được kỳ hiệu, ngày hôm nay nếu như gia tộc bọn họ thật phản bội nhân tộc, như vậy đoán sẽ để cho bọn họ nhức đầu không thôi, triệt để loạn trận tuyến.
Mọi chuyện rõ ràng, còn lại liền đơn giản, Trương Huyền đồng ý tạm làm Tưởng gia tộc trưởng.
Trước khi Vu Hồn sư chưa lật lại bản án, tạm thời không thể móc nối với Tưởng gia, nếu không mới không làm cái tộc trưởng này, khẳng định nhường cho Lộ Xung.
Đệ tử của mình tìm được Vu Hồn tổ địa, cũng nhận được truyền thừa, về sau nhất định là nhân vật thủ lĩnh cao nhất của Vu Hồn sư nhất mạch.
Nói đến Vu Hồn tổ địa, hắn rốt cuộc cũng minh bạch.
Trước đó từng suy nghĩ, Vu Hồn sư bị nhổ tận gốc, làm sao tổ địa có thể may mắn thoát khỏi?
Hiện tại xem ra, chỉ sợ là Khổng sư vì lưu hương hỏa, cố ý che giấu, hoặc hạ thủ lưu tình.
Nếu không lấy năng lực của Danh Sư đường, thật muốn tiêu diệt, cái gì cũng rất khó còn lại.
Đại điển kế nhiệm kết thúc, đã đến đêm khuya, gọi Tưởng Phỉ Phỉ tới trước mặt, Trương Huyền đưa tới một quyển sách.
- Trong này có ta lý giải đối với linh hồn chân giải, dựa theo cái này học tập, hẳn có thể lĩnh ngộ rất nhanh, không cần lại đi quan sát ngọc bích của Tưởng gia.
Trả lại bảo tàng cho Tưởng gia, chỉ lưu lại một chút bảo vật có thể cung cấp linh khí, Trương Huyền đưa tới một bản bí tịch.
- Ngươi lý giải?
Tưởng Phỉ Phỉ nghi ngờ mở thư tịch ra, nhìn một lần, sau đó đôi mắt thanh tú trợn tròn, khó có thể tin.
Linh hồn hư vô mờ mịt, là khó tu nhất, dù thiên phú của nàng rất cao, nhưng muốn chân chính lĩnh ngộ chân giải, cũng không có bất kỳ tự tin, thậm chí cảm thấy cố gắng cả đời cũng làm không được.
Mà bây giờ, vị tộc trưởng mới nhận chức này cho bí tịch, linh hồn cụ thể hoá, tu luyện đơn giản hóa, từ nông tới sâu, nhắm thẳng vào áo nghĩa... Căn cứ lý giải, chỉ cần chăm chú học tập, trong một tháng liền có khả năng lĩnh ngộ chân giải.
Một tháng lĩnh ngộ, vô số tiên tổ cũng làm không được...
- Cái này, cái này... quá quý giá!
Thân thể mềm mại của Tưởng Phỉ Phỉ run rẩy, cắn môi một cái, sau một lúc lâu, giống như làm ra quyết định gì đó, xiết chặt nắm đấm:
- Ngươi tặng ta bí tịch quý giá như vậy, ta không có gì có thể báo đáp... Thực sự không được, liền đáp ứng thông gia...
Tuy không thích vị này, nhưng cũng biết hắn đối với Tưởng gia quá quan trọng, có thể thông gia lôi kéo mà nói, tất nhiên là tốt nhất.
Cùng lắm thì mình hi sinh chút, đối phương nói có người thích, thực sự không được liền làm thiếp. Tin tưởng lấy dung mạo cùng địa vị của nàng, hẳn là sẽ không cự tuyệt.
- Thông gia? Ngươi cả nghĩ quá rồi, bộ công pháp này của ta, tuy tu luyện đơn giản, nhưng nếu như không có ta chỉ điểm mà nói, đồng dạng có thể tẩu hỏa nhập ma, đi nhầm vào lạc lối...
Thấy nàng tự cho là đúng, Trương Huyền mỉm cười lắc đầu:
- Như vậy đi, ta thu ngươi làm đệ tử ký danh, chỉ điểm ngươi pháp quyết tu luyện.
- Đệ tử?
Tưởng Phỉ Phỉ ngẩn ngơ.
Còn tưởng rằng cho chỗ tốt lớn như vậy, là muốn nàng cảm động, lấy thân báo đáp, nằm mơ cũng không ngờ tới, là muốn nhận đệ tử... tên ngu ngốc này, làm thiếp không phải tốt sao, còn có thể làm ấm giường...
- Còn không mau dập đầu? Tộc trưởng tự mình truyền thụ, cho dù là đệ tử giảng bài, cũng đủ để dương danh thiên hạ!
Thấy nàng ngây người, Tưởng Phương Du nhịn không được quát.
Bọn họ vị tộc trưởng này không riêng gì Trương gia gia chủ, Lạc gia gia chủ, Thánh Tử điện điện chủ, mấy đệ tử càng là Chiến Sư đường chiến tử, Băng Nguyên cung cung chủ, Khải Linh sư công hội hội trưởng, Viên gia gia chủ... Mỗi một cái đều không đơn giản.
Nữ nhi có thể trở thành đệ tử, dù chỉ là ký danh, cũng sẽ được ích lợi vô cùng, vượt qua hắn ở trong tầm tay.
- Vâng!
Nghe được lời này của cha, Tưởng Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại.
Một mực coi đối phương là thiên tài Thánh Tử điện, lại không ý thức được, không đến một tháng thời gian, đối phương đã đứng ở đỉnh phong của đại lục, địa vị cùng nàng có cách nhau một trời một vực.
Không nói thân phận khác, chỉ nói sư huynh của Dương sư, thật muốn luận bối phận mà nói, hô một tiếng tổ gia gia cũng không quá đáng.
- Đồ nhi Tưởng Phỉ Phỉ gặp qua lão sư!
Tưởng Phỉ Phỉ quỳ rạp xuống đất.
- Đứng lên đi!
Trương Huyền mỉm cười.
Vừa rồi nữ hài quỳ xuống đất, trong đầu lần nữa nhiều ra một bản Thiên Đạo chi thư, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó liền biết thứ này uy lực vô tận, vốn cho rằng có thể đập chết Thánh Vực tam tứ trọng là tốt lắm rồi, không nghĩ tới Cổ Thánh cũng không chịu nổi.
Có vật này, thủ đoạn bảo mệnh tuyệt đối gia tăng thật lớn, coi như Cổ Thánh tới, cũng không tính là gì.
- Thực sự không được, lại thu mấy đệ tử... Ừm, đệ tử của Dương sư Phùng Tử Dật cũng không tệ, không bằng thương nghị với lão Dương một chút, chuyển nhượng cho ta?
Trương Huyền vịn cằm, trong lòng suy tính.
Lấy thân phận của hắn bây giờ, phải thu đệ tử tốt mới có thể phù hợp thân phận, nhưng đệ tử tốt đi nơi nào tìm?
Cũng không phải tất cả mọi người đều giống như hắn, ưu tú, hiền lành, ngay thẳng, vĩ đại... như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận