Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Huyễn Vũ Đế đô

Từ khi bắt đầu kế thừa vị trí minh chủ, hắn vẫn cố gắng, muốn khai cương liệt thổ. Khiến cho liên minh càng thêm cường đại, nhưng hắn cũng biết, nội tình của Vạn Quốc liên minh thực sự quá yếu.
Khả năng thành công cực kỳ bé nhỏ, thậm chí có thể nói, hoàn toàn không có khả năng.
Ngay cả loại tình huống không có khả năng này cũng bị một bài giảng của Trương sư đánh vỡ!
Hơn triệu người nghe chương trình học, về sau đó chính là nhân tài trụ cột của quốc gia, muốn không quật khởi cũng khó khăn!
- Trương sư, cám ơn...
Hốc mắt đỏ lên, Triệu minh chủ xiết chặt nắm đấm.
Là người thanh niên này mang đến cho Vạn Quốc liên minh hi vọng quật khởi!
. . .
- Trương sư đang dùng ngôn ngữ thâm ảo để dẫn động linh khí trong thiên địa, tẩy kinh phạt tủy cho người khác, hắn. . . Nói thật sự là kiến thức căn bản hay sao?
- Vốn ta cho rằng, kiến thức căn bản, nghiên cứu thấu triệt đến mấy thì cũng vô dụng, hiện tại xem ra, sai, quá sai, không hợp lẽ thường.
- Kiến thức căn bản là căn cơ tu luyện, giống như xây lầu vậy, chỉ có đánh sâu, lĩnh ngộ sâu thì mới có thể đi càng xa...
- Bài giảng này thật sự đã giúp chúng ta nhận được ích lợi không nhỏ, từ hôm nay trở đi, chúng ta đều có tình nghĩa nửa sư đồ với Trương sư. Về sau nếu có người nào muốn động vào Vạn Quốc liên minh, sợ rằng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn...
. . .
Rất nhiều cường giả nghe giảng bài, trong lòng cũng đồng thời cảm khái.
Nghe Trương sư giảng bài chẳng khác nào đã trở thành nửa học sinh của hắn, về sau có việc, không được thờ ơ lãnh đạm như trước.
- . . . Bão thủ nguyên nhất, tâm về tự nhiên, đây là cơ sở! được rồi, bài học hôm nay kết thúc ở đây.
Nương theo một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, cổ tay thanh niên trên đài khẽ đảo, một cái bút lông xuất hiện. Hắn lăng không vẽ tranh, trong nháy mắt, một bức Phượng Hoàng to lớn đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, thanh niên lăng không bay lên, ngồi ở trên lưng Phượng Hoàng, bay lượn rời đi.
Sử sách ghi chép.
Vạn Quốc liên minh, mùa đông năm thứ ba ngàn ba trăm bảy mươi.
Trương sư giảng bài Vạn Quốc thành, trăm vạn tu sĩ tụ họp, nói tụ linh khí, mười dặm chân không.
Giảng giải xong, đạp tranh mà đi.
Trăm vạn tu sĩ quỳ gối, miệng hô lão sư.
. . .
Bầu trời xanh thẳm, vô số đám mây trắng trôi nổi, có vài đầu linh thú to lớn phi hành bay ngang qua, dọa cho rất nhiều man thú, chim chóc bay loạn.
Bên trên sống lưng của linh thú, Trương Huyền đang ngồi xếp bằng mở mắt ra.
Ngày đó sau khi giảng bài xong, hắn trực tiếp cùng với đám người Hồng sư rời đi, đến bây giờ đã gần một tháng.
Thời gian dài như vậy, hầu như mỗi ngày hắn đều ở trên trời đi tới, cả người cũng đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bởi vì thời gian đi tương đối dài, cho nên mỗi một Danh sư đều mang theo người nhà, người hầu các loại. Mà mười đầu linh thú phi hành mà Hồng sư mang tới cũng đã chật kín người.
Nhiều linh thú như vậy, không có một đầu nào thấp hơn Hóa Phàm tứ trọng, đi đến bất kỳ nơi nào cũng gây a một hồi oanh động, có rất nhiều người vì đó mà sợ hãi.
Trong khoảng thời gian đi đường, Trương Huyền một mặt đọc sách một mặt tu luyện, chẳng những đã hoàn toàn củng cố tu vi Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong mà còn khiến cho hồn lực một lần đột phá Hóa Phàm ngũ trọng, đạt đến đỉnh phong.
Hồn lực Hóa Phàm ngũ trọng, lực lượng đạt tới 320 vạn đỉnh, lại thêm chân khí 200 vạn đỉnh, nói cách khác, cả người hắn trong nháy mắt có thể bộc phát ra lực lượng520 vạn đỉnh. So với Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh trung kỳ cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn.
Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh sơ kỳ có lực lượng 400 vạn, trung kỳ 480 vạn, hậu kỳ 560 vạn, đỉnh phong 620 vạn đỉnh!
520 vạn đỉnh đã gần tới hậu kỳ, chỉ sợ nếu như thực sự chiến đấu, Hồng sư muốn vượt qua hắn cũng không quá dễ dàng.
Danh sư tứ tinh, tu vi cấp bậc là Hóa Phàm nhị trọng đến tứ trọng.
Ngũ trọng và Hợp Linh cảnh được coi là nửa bước ngũ tinh.
Chỉ có đạt tới Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh thì mới có tư cách tấn cấp Danh sư ngũ tinh.
Hồng sư vừa mới tấn cấp Danh sư ngũ tinh không lâu, nói cách khác, thực lực chân thật đang ở chừng Kiều Thiên cảnh sơ kỳ. Nếu như không mượn cảnh giới, chỉ bằng vào lực lượng, chỉ sợ ngay cả một quyền của Trương Huyền hắn cũng không tiếp nổi.
Mới trở thành Danh sư tứ tinh được hai tháng hắn đã nắm giữ thực lực có thể so sánh với Danh sư ngũ tinh sơ kỳ. Chỉ sợ cũng chỉ có tên biến thái như hắn mới có loại năng lực này.
Thời gian một tháng, không chỉ thực lực của hắn có bay vọt to lớn, mà ngay cả mấy người Trịnh Dương, Vương Dĩnh cũng có tiến bộ rất lớn.
Triệu Nhã và Lộ Xung rời đi khiến cho bọn hắn càng thêm quý trọng thời gian ở chung với Trương sư, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện. Dưới một lượng lớn linh thạch cung cấp, thực lực mỗi ngày đều có biến hóa kinh người.
Bốn người lần lượt đột phá Hóa Phàm cảnh, đã vững chắc ở nhị trọng Nguyên Khí cảnh.
Không chỉ có như thế, Trương Huyền lần nữa sửa sang lại Thiên Đạo võ kỹ, truyền cho mọi người khiến cho sức chiến đấu của bọn họ cũng gia tăng rất lớn.
Nếu nói người tiến bộ chậm nhất, chỉ sợ phải kể tới quản gia Tôn Cường.
Tên này đối với tu luyện không có chút hứng thú nào, một khi không chú ý sẽ bắt đầu lười biếng, nếu không phải có Vương Dĩnh chuyên môn giám sát. Muốn hắn tiến bộ, gần như không có khả năng.
Chỉ là, một tháng ngồi ở trên lưng linh thú, không có cách nào rời đi, cho nên hắn chỉ có thể không ngừng tu luyện. Trong thời gian một tháng này, hắn cũng từ Hóa Phàm nhất trọng Tăng Thọ cảnh sơ kỳ đạt đến nhị trọng Nguyên Khí cảnh đỉnh phong.
So với Vương Dĩnh tu vi cao nhất, thậm chí còn lợi hại hơn một chút.
Có thể tiến bộ nhanh như vậy cũng không phải là vì tốc độ tu luyện của hắn nhanh, thiên phú vượt xa mọi người. Mà là hắn thôn phệ một bộ phận linh hồn của Mặc Hồn Sinh. Lĩnh ngộ về tu vi của Mặc Hồn Sinh tự nhiên chuyển dời lên trên người hắn. Có nhiều kinh nghiệm như vậy, lại thêm Trương Huyền chỉ điểm và đầy đủ linh thạch cung cấp, chỉ đề thăng một cấp bậc cũng đã xem như rất chậm.
Tu vi mọi người tiến bộ, thật đáng mừng. Thế nhưng lúc này Trương Huyền lại không cao hứng nổi.
Bởi vì. . . Hơn sáu trăm viên linh thạch trung phẩm mà hắn cướp đoạt từ Lưu Vân tông và rất nhiều tông môn đã tiêu hao hầu như không còn, tiêu hao sạch sẽ.
Đám người Trịnh Dương, Tôn Cường dùng cũng không nhiều, chủ yếu là hắn tiêu phí mà thôi.
Lúc trước hắn thúc dục Cửu Thiên Liên Thai đã tiêu hao không dưới hai, 300 viên. Khi Lộ Xung rời đi lại cho một bộ phận, lại thêm hồn lực đột phá Hợp Linh cảnh, tiêu hao cũng gia tăng gấp bội. . .
Hơn sáu trăm viên linh thạch kiên tì đến bây giờ đã coi như là không tệ lắm rồi.
- Về sau muốn tiếp tục tấn cấp, chỉ sợ chỉ có thể vận dụng viên linh thạch thượng phẩm kia...
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền trầm tư.
Thi đấu Danh sư quán quân được ban thưởng linh thạch thượng phẩm. Thứ này hắn còn không có cam lòng dùng, thậm chí ngay cả cầm đều cũng không có lấy ra. Bây giờ linh thạch trung phẩm trên người đã bị sử dụng hầu như không còn, cũng nên lấy thứ này ra sử dụng.
- Trương sư, sắp đến Huyễn Vũ Đế đô của Huyễn Vũ đế quốc rồi!
Khi hắn đang muốn mang linh thạch ra nhìn xem thì đã thấy Hồng sư đi tới.
Hồng sư không đi cùng những người khác, mà lựa chọn cưỡi một đầu linh thú với hắn. Trên đường đi Trương Huyền cũng giúp hắn giải quyết một ít nan đề trên việc tu luyện, xem như báo đáp và bồi thường việc lúc trước đã phá hoại bảo vật của hắn.
Còn vì sao mà hắn hiểu nhiều như vậy, đương nhiên là lão sư chỉ điểm.
Dù sao đối phương đối với “Lão sư” của hắn tin tưởng không nghi ngờ, mượn cái thân phận này dùng nhiều một chút cũng không quan trọng.
Có hắn chỉ điểm, quả thực Hồng sư có tiến bộ rất lớn, trong lòng cũng âm thầm may mắn. Đồng thời cũng càng thêm tôn trọng đối vị Danh sư có thực lực thấp hơn so với hắn này.
- Đế đô?
Trương Huyền đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, quả nhiên đã thấy có một thành thị khổng lồ xuất hiện ở trước mắt.
Tường thành đen như mực khảm nạm ở trên mặt đất, giống như là một cái áo giáp hùng hồn. Rất nhiều kiến trúc xinh đẹp cao ngất đứng sừng sững ở phía chân trời xa xôi, từ xa nhìn lại giống như từng dãy núi non uốn lượn chập chùng, ghi chép lịch sử tuyên cổ và tang thương.
- Huyễn Vũ đế quốc đã có hơn một vạn năm lịch sử, quốc chủ đời thứ nhất gọi là Diệp Huyễn Vũ. Người này dẫn theo bốn huynh đệ, chinh chiến nam bắc, lúc này mới tạo ra giang sơn lớn như vậy!
Hồng sư cũng nhìn xuống dưới, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng và bội phục:
- Phía đông Đế đô gần Thanh Tắc sơn, phía tây tiếp Long Lân hà, từ xa nhìn lại gióng như là một người khổng lồ đang nằm ở dưới đất.
- Ừm!
Trương Huyền cúi đầu nhìn xuống.
Đối phương nói không sai, Đế đô này quả thực vô cùng hùng vĩ, chiều ngang tới mấy trăm dặm, giống như như một cái pháo đài to lớn, khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể phá vỡ.
Mặc dù không ẩn chứa trận pháp, thế nhưng dung hợp tự nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, chỉnh tề, không có cách nào phản kháng.
- Đường chủ Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc, Vệ Giang là lão sư của ta. Là một vị Danh sư ngũ tinh đỉnh phong, là cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong. Quốc chủ, Diệp Vấn Thiên bệ hạ, thực lực đã đạt đến Hóa Phàm bát trọng, một thân tu vi sâu không lường được.
Hồng sư giới thiệu.
- Danh sư Ngũ tinh đỉnh phong? Hóa Phàm bát trọng?
Khóe miệng Trương Huyền giật giật một cái.
Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh. Người đạt tới loại cảnh giới này, linh hồn và thân thể hợp nhất, hồn lực tăng cường, lý giải và kiến thức đối với tu luyện của bản thân sẽ gia tăng raast lớn, lực lượng đi vào trong giai đoạn tăng tốc rất nhanh.
Đột phá loại cảnh giới này chính là Kiều Thiên cảnh.
Kiều Thiên cảnh, câu thông thiên địa chi kiều, con người và tự nhiên sinh ra sự ăn ý đặc thù nào đó, coi như không cần tu luyện thì linh khí cũng sẽ theo cầu nối, không ngừng tẩm bổ thân thể. Khiến cho thực lực của người nọ không ngừng tăng lên.
Loại cảnh giới này, bất kể chân khí hay là linh hồn, đều sẽ tăng trưởng mãnh liệt. Đạt tới một loại trình độ đáng sợ, làm cho người ta chính thức có được năng lực dời núi lấp biển.
Đột phá tầng này, chính là Hóa Phàm thất trọng, Quy Nhất cảnh.
Quy Nhất cảnh, vạn pháp quy nhất, lực lượng càng thêm chất phác, tinh khiết, càng thêm phù hợp với tự nhiên, hồn lực cũng sẽ trở nên càng thêm cường đại.
Về sau mới là võ giả bát trọng Đạp Hư cảnh, đạt tới loại thực lực này, không chỉ chân khí và linh hồn có tăng vọt to lớn. Càng quan trọng hơn là, tới cảnh giới này đã có thể khống chế một bộ phận quy tắc tự nhiên, có thể đạp không mà đi.
Nói cách khác. . . Đã có thể đi thẳng từ trên không trung xuống dưới. Chỉ là, bởi vì rất khó đi ngang, cho nên cũng không tính là phi hành mà thôi.
Đường chủ Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc, quốc chủ, không ngờ đều là loại cao thủ cấp bậc này, suy nghĩ một chút cũng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Gần đây coi như thực lực của hắn tiến bộ rất nhiều, thế nhưng so với loại siêu cấp cường giả này, vẫn còn kém nhiều lắm, hoàn toàn không thể so sánh.
Đương nhiên, nắm giữ Hồng Trần Đạp Thiên bộ, nếu như đánh không lại. Nếu hắn muốn chạy trốn, coi như là loại cường giả có thực lực này cũng rất khó đuổi theo.
- Tin tức hôm nay chúng ta sẽ tới đã báo lên Danh sư đường, có lẽ rất nhanh sẽ có người đi tới nghênh đón...
Giới thiệu xong, quốc chủ Huyễn Vũ đế quốc và đường chủ Danh sư đường, Hồng sư cười cười.
28 thế lực thi đấu Danh sư, mặc dù ở trong toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc cũng không tính là quá thu hút. Thế nhưng cũng có địa vị nhất định, huống chi còn là do một vị Danh sư ngũ tinh tự mình chủ trì.
Thu thu thu!
Hống hống hống!
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, mười mấy đầu linh thú phi hành to lớn đã bay thẳng về phía trước.
Đầu của những linh thú phi hành này cũng không lớn, phía trên mỗi một cái đầu đều có một đạo thân ảnh đang đứng. Mười mấy đầu linh thú, mang theo mười mấy người bay tới.
- Được rồi, người nghênh đón đã tới, một lát nữa chúng ta đi theo bọn hắn là có thể trực tiếp đi vào bên trong hoàng cung...
Mỉm cười, Hồng sư đang muốn nói chuyện thì đã nghe thấy phía trên linh thú ở phía trước có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên lên.
- Hồng Thiển, đã lâu không gặp. .. Chỉ là, lần này ngươi tới không phải lúc, trở về đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận