Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền chính là thầy ta!

- Bị mê hoặc? Ai? Mời ngươi nói ra, không cần chửi chó mắng mèo!
Vệ Nhiễm Tuyết tính khí nóng nảy, khuôn mặt trầm xuống, đi đầu khẽ nói.
- Không sai, thập đại trưởng lão chúng ta cùng một chỗ, ít nhất cũng mấy trăm năm, ý tứ của ngươi, là ta sẽ rò rỉ bí mật, hay Triệu viện trưởng, Vệ viện trưởng? Hay các vị đang ngồi đây?
Mi viện trưởng cũng không vui. Đối phương nói, rõ ràng có chỗ ám chỉ, không tức giận mới lạ.
- Hai vị viện trưởng không cần phải gấp, ta lại không nói các ngươi, trừ khi thật cùng Dị Linh tộc có một loại quan hệ thân mật nào đó... nên bản thân chột dạ!
Lục Phong cười lạnh.
- Ngươi nói cái gì?
Vệ Nhiễm Tuyết nhịn không được nữa, vỗ bàn đứng lên, khí tức toàn thân bỗng nhiên tăng vọt:
- Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa!
- Lục Phong, chú ý miệng của mình, đang ngồi đều là viện trưởng một viện, có thập đại trưởng lão được Danh Sư công nhận, ngươi nói ai có quan hệ thân mật tới Dị Linh tộc?
Triệu Bính Tuất cũng híp mắt lại, cố nén tức giận.
- Ta nói ai, lát nữa chân tướng rõ ràng, tự sẽ biết! Sợ là chính các ngươi, đến lúc đó không ngẩng đầu lên được!
Mí mắt Lục Phong khẽ đảo, khẽ nói.
- Không cần một lát nữa, hiện tại ta liền muốn lãnh giáo Đại Vô Ngôn thủ của ngươi một chút! Ra chiêu đi!
Vệ Nhiễm Tuyết hét dài một tiếng, tay ngọc cuồn cuộn, một đạo sóng khí thẳng tắp bắn ra, thực lực Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, không giữ lại phóng xuất. Mặc dù nàng am hiểu chức nghiệp Kinh Hồng, nhưng sức chiến đấu bản thân không thể khinh thường, còn chưa ra tay, không khí chung quanh liền bị đè ép như sắp bạo tạc.
- Thực lực của Vệ viện trưởng lại tăng trưởng thêm?
Thấy được khí tức cccnàng, mọi người đều run lên. Bọn họ ở chung mấy trăm năm, từng người hiểu rõ thực lực của Vệ Nhiễm Tuyết ở nơi nào, không nghĩ tới mới mấy ngày không thấy, lại có đột phá, thậm chí lý giải Kinh Hồng càng sâu, nhất cử nhất động, đều khiến người ta say mê.
- Vệ viện trưởng đã muốn lĩnh giáo Đại Vô Ngôn thủ của ta, nếu như ta không đáp ứng, há không phải vô lễ?
Lục Phong hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, một thủ ấn cự đại đứng lơ lửng giữa không trung. Đại Vô Ngôn thủ, võ kỹ Linh cấp đỉnh phong, tuyệt chiêu mạnh nhất của Lục Phong!
- Tới đi...
Vệ Nhiễm Tuyết lật tay, chân khí tinh thuần hội tụ thành trường hồng, thẳng tắp công kích qua. Mặc dù gian phòng không lớn, nhưng đến Thánh giả, khống chế lực lượng đạt đến trình độ cao siêu, lực lượng không dư thừa lãng phí chút nào, không cần lo lắng làm bị thương những người khác, thậm chí phá hủy gian phòng.
- A!
Thấy nàng chủ động công kích, Lục Phong cười lạnh, cũng không đứng dậy, tay phải khẽ đảo, trước mặt lơ lửng thủ ấn bay thẳng đi. Oanh! Chưởng ấn cùng trường hồng của đối phương đ-ng một cái, Sắc mặt của Vệ Nhiễm Tuyết trắng nhợt, liên tục lui về phía sau mấy bước, con ngươi kìm lòng không được co rút lại.
- Nửa bước... Thần Thức cảnh?
Thánh giả nhị trọng Thần Thức cảnh, có thể mở ra thai nhãn, sinh ra thần thức, để tu luyện giả xem càng xa, xem càng thêm rõ ràng, chiến đấu lại càng dễ phân tích chi tiết, đứng ở thế bất bại. Trước mắt mặc dù Lục Phong còn không có đến loại cảnh giới này, nhưng cũng không kém nhiều!
- Khó trách...
Mấy người Triệu Bính Tuất cũng xiết chặt. Khó trách tên này dám nói ra lời vừa rồi, không sợ đắc tội người, nguyên lai thực lực đã có đột phá!
- Tính ngươi nhãn lực không tệ!
Lục Phong nhấc mí mắt, hừ lạnh một tiếng, trên người triển lộ ra khí tức mạnh mẽ vô địch:
- Các ngươi ai còn muốn thử xem Đại Vô Ngôn thủ của ta?
- Cái này...
Mọi người trầm lặng.
Bọn hắn ở chung đã nhiều năm như vậy, đều biết rất rõ ràng thủ đoạn của mình, đối phương đột phá đến nửa bước Thần Thức cảnh, đã đi tới trước mặt bọn họ, thành người thứ nhất chính thức của Danh Sư học viện!
- Được rồi, đều là Danh Sư của học viện, không nên cãi lộn!
Mộc sư khoát tay áo, bàn tay trảo một cái, một đạo chân khí xao động bốn phía, che đậy cả phòng. Hắn dùng thủ đoạn đặc thù, không chỉ thanh âm truyền không ra, ngay cả ngọc phù đưa tin cũng rất khó rò rỉ tin tức.
- Ta đã hạ cấm chế, có lời gì thì nói đi!
Mộc sư thản nhiên nói.
- Bẩm báo Mộc sư, tại hạ còn muốn làm một chuyện...
Thấy mọi người đều bị bản thân chấn nhiếp, Lục Phong cười lạnh, đứng dậy nói:
- Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ta còn muốn mời ra Thánh khí trấn viện... Kim Nguyên đỉnh!
- Kim Nguyên đỉnh?
- Danh Sư đường ban cho học viện Thánh khí hộ viện?
- Đây chính là Thánh khí, mặc dù chỉ là một Khí đỉnh, nhưng là Thánh khí chân chính, có tinh thần cùng ý chí của mình, một khi vận chuyển, Thánh giả nhị trọng, tam trọng cũng có thể tuỳ tiện chém giết, Lục Phong muốn làm gì?
- Thời điểm tổng bộ ban cho Khí đỉnh, từng nói qua, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể vận dụng, chẳng lẽ hắn thật phát hiện cái gì?
Kim Nguyên đỉnh là át chủ bài sau cùng của Danh Sư học viện, trừ khi gặp được Dị Linh tộc xâm lấn, nếu không, tuyệt không mở ra, hiện tại hắn muốn mời ra, làm cái gì? Sắc mặt của tất cả trưởng lão đồng thời ngưng trọng lên.
- Ngươi có biết Kim Nguyên đỉnh đại biểu cái gì không?
Mộc sư cũng híp mắt lại.
- Tự nhiên biết, nhưng sự tình ta muốn nói, liên quan quá lớn, hơn nữa người kia có thủ đoạn không thể tưởng tượng, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, trước phải sớm làm ra chuẩn bị, nếu không... Sợ rằng chúng ta nhiều người như vậy, cũng khó mà chống chọi!
Hai tay vẫy một cái, trên người Lục Phong tự mang khí phách. Căn cứ Đổng Hân nói, Trương Huyền này, khống chế hai mươi Thánh giả nhất trọng, còn có thể toả ra sát lục chi khí ngay cả Tử Dương thú tiền bối cũng khó chống lại, một khi vạch trần thân phận, đối phương lộ ra nguyên hình, ra tay đánh nhau, cho dù thập đại trưởng lão thực lực mạnh mẽ, cũng chưa chắc có thể là đối thủ! Nếu thực như thế, chỉ sợ toàn bộ Danh Sư học viện sẽ toàn quân bị diệt.
- Cái này...
Mọi người nhìn nhau. Đến cùng là chuyện gì? Ngay cả át chủ bài sau cùng của Danh Sư học viện cũng dùng?
- Biết là tốt rồi, ngươi đã nói nghiêm trọng như vậy, vậy liền cho mời Kim Nguyên đỉnh!
Mộc sư nhẹ gật đầu.
Hắn dù sao cũng là ngoại nhân, chỉ là tổng bộ phái tới xác định viện trưởng, không muốn nhúng tay quá nhiều. Sự tình nội bộ, vẫn là nội bộ xử lý tốt hơn.
- Đa tạ Mộc sư!
Thấy hắn đồng ý, Lục Phong gật đầu, liền ôm quyền đi tới gian phòng một bên, bàn tay nhấn một cái, ngay sau đó thanh âm sang sảng vang lên.
- Tại hạ Lục Phong, Danh Sư học viện đại viện trưởng, cho mời Kim Nguyên đỉnh tiền bối!
Ầm ầm!
Nương theo thanh âm chấn động, mọi người cảm thấy gian phòng lay động, bức tường nguyên bản bóng loáng kẹt kẹt mở ra, một Khí đỉnh cự đại bay vào.
Bành!
Rơi vào địa phương ở giữa nhất của gian phòng, phát ra tiếng ầm vang:
- Không biết ta đang nghỉ ngơi sao? Có chuyện gì?
Thánh khí, đã có linh trí, có thể suy nghĩ giống như nhân loại.
- Học viện xuất hiện Vương giả Dị Linh tộc, hi vọng tiền bối đến lúc đó ra tay trấn áp!
Lục Phong ôm quyền.
- Vương giả Dị Linh tộc?
- Ai?
Tất cả viện trưởng đều co rụt lại. Vương giả Dị Linh tộc... Xuất hiện ở trong Danh Sư học viện? Vẻ mặt của Mộc sư cũng trầm xuống. Thật có loại tồn tại đáng sợ này, bản thân làm sao không cảm thấy được? Coi như mình không cảm thấy được... Nàng có lẽ có thể a?
- Vương giả Dị Linh tộc? Ngươi xác định?
Kim Nguyên đỉnh sững sờ.
- Chắc chắn một trăm phần trăm!
Lục Phong gật đầu.
- Vậy thì tốt, nếu quả thật xuất hiện loại người này, ta sẽ lập tức luyện hóa hắn, nếu như không phải... quấy rầy ta ngủ, có tin ta nuốt ngươi vào, luyện thành than hay không?
Kim Nguyên đỉnh hừ một tiếng.
- Tiền bối yên tâm, ta nhất định không cho ngươi cơ hội này ...
Lục Phong nở nụ cười.
- Được rồi, Kim Nguyên tiền bối đã tới, đến cùng chuyện gì xảy ra, mau nói đi!
Triệu Bính Tuất cũng nhịn không được nói.
- Không cần phải gấp!
Lục Phong gật đầu, bàn tay vẫy một cái, giới thiệu cho mọi người:
- Giới thiệu cho mọi người một chút, Đổng Hân này, là học viên năm thứ năm của học viện, Đổng Hân hội hội trưởng, học sinh thân truyền ta mới vừa thu... được rồi, Đổng Hân, ngươi nói cho mọi người một chút, sự tình mười ngày trước nhìn thấy kia, cứ nói thật ra là được, không cần khẩn trương.
- Vâng!
Đổng Hân gật đầu, hít sâu một hơi, tiến về phía trước một bước, sắc mặt nghiêm túc. Nàng biết đây là một kỳ ngộ, không nói cái khác, phát hiện Vương giả Dị Linh tộc ẩn núp, chỉ điều này, liền có thể làm cho nàng ở trên Danh Sư chi đạo, thuận buồm xuôi gió.
- Tại hạ Đổng Hân, học viên năm thứ năm của Danh Sư học viện, Danh Sư lục tinh hạ phẩm, lấy danh dự Danh Sư đảm bảo, ta nói ra, toàn bộ là tận mắt thấy, không dám khuyếch đại một câu...
Đi đến giữa đại sảnh, Đổng Hân giơ tay lên, đi đầu lấy thân phận Danh Sư thề. Thấy nàng nói như vậy, mọi người đều nhẹ gật đầu. Danh Sư thệ ngôn chí cao vô thượng, không ai dám nói dối, bởi vì một khi vi phạm bản tâm, không cần trừng phạt, tâm cảnh sẽ tự sụp đổ.
- Mười ngày trước, ta trong lúc vô tình đi qua một phủ đệ ngoài trường, thấy được một Phong Tức trận, đang tò mò chuyện gì xảy ra, liền thấy Tử Dương thú tiền bối xông phá trận pháp, trốn thoát...
Thanh âm của Đổng Hân thanh thúy, trật tự tươi mát, kỹ càng nói sự tình ngày đó gặp phải một lần. Trong phòng lặng ngắt như tờ, vẻ mặt tất cả mọi người đều khó coi. Nhất là đám người Mi trưởng lão đều nhíu mày, trong mắt tràn đầy không thể tin được.
- Ngươi nói... Trương lão sư nắm trong tay hai mươi Thánh giả Dị Linh tộc, cuồng ẩu Tử Dương thú tiền bối?
Tưởng Thanh Cầm viện trưởng nhịn không được đứng dậy. Hắn nghe qua Trương lão sư diễn tấu nhạc khúc, tâm cảnh thuần khiết, chí thú cao nhã, cho người ta một loại cảm giác trong bùn mà không nhiễm, làm sao có thể là Dị Linh tộc? Xem như Vương giả Dị Linh tộc có thể ngụy trang dung mạo, ngụy trang khí tức, cũng không thể ngụy trang tâm cảnh! Phải biết, đàn có thể đại biểu tâm cảnh, điểm ấy ai cũng không thể che lấp!
- Vâng!
Đổng Hân gật đầu.
- Điều đó không có khả năng! Trương lão sư làm người phóng khoáng, làm việc sảng khoái, làm sao có thể là Dị Linh tộc? Quả thực là lời nói vô căn cứ! Dù sao ta cũng không tin!
Tưởng Thanh Cầm hất ống tay áo:
- Lục Phong, ngươi không phải là cố ý công báo tư thù chứ?
- Ngươi gọi hắn là gì? Trương lão sư?
Thấy Tưởng viện trưởng luôn không để ý tới thế sự, đột nhiên tức giận, Lục Phong nhíu mày, đồng thời tràn đầy kỳ quái. Trương sư, Trương lão sư, mặc dù trong xưng hô chỉ tăng thêm một chữ, nhưng đại biểu thân phận hoàn toàn khác nhau. Cái trước là tôn sùng Danh Sư, mà người sau, là xưng hô của học sinh.
- Không sai, hiện tại ta là học sinh của Trương lão sư, ngươi vũ nhục thầy ta, nói hắn là Dị Linh tộc, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?
Hừ một tiếng, Tưởng Thanh Cầm nhíu mày.
- Lão sư? Ngươi đường đường viện trưởng, nhận một học sinh làm lão sư?
Lục Phong suýt chút nữa phát điên. Tên này có bị bệnh không? Ngươi không phải cái gì cũng không để ý sao? Không phải thế ngoại cao nhân sao? Làm sao thời gian nháy mắt, liền nhận Trương Huyền làm sư? Không điên a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận