Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mua thuốc giá thấp (2)

Hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng không phải gió lớn thổi tới.
Tự nhiên cũng không có khả năng ngu xuẩn mua 500 linh thạch, bán đi. 500 kim tệ
Tiểu tử này rốt cuộc là đầu óc có bệnh, hay thần kinh co rút? Nếu không làm sao có thể nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người thanh niên cách đó không xa, mỉm cười, gật đầu:
- Không sai!
- Ầm ĩ đủ chưa? Ngươi có biết lão sư nhà ta là ai không, lại ở trong này ăn nói bừa bãi, phát ngôn bừa bãi?
Thấy hắn càng lúc càng quá đáng, ngay cả lão sư cũng dám khiêu khích, Lưu Xương giám bảo sư không thể tiếp tục kìm chế được, bước lên trước.
- Người nào? Ánh mắt lợi hại, nhìn bảo vật lần đầu tiên, lại có thể tìm tới chỗ mấu chốt. Nếu như không đoán sai... Chắc là giám bảo sư!
Ánh mắt Trương Huyền thoáng nhìn.
- Biết là tốt rồi. Lão sư nhà chúng ta, chính là...
Lưu Xương đang muốn giới thiệu thân phận, đã bị lão già cắt ngang:
- Được rồi, nếu biết ta là giám bảo sư, thì hẳn phải biết, ta không thiếu tiền, cũng sẽ không bán đồ đã mua!
Hắn xem như đã nhìn ra, người này chính là một người đầu óc có vấn đề. Hắn lười phải tiếp tục tính toán, nhìn về phía gã sai vặt trước mắt:
- Đều thu thứ này lại cho ta. Còn có mấy thứ đã lấy trước đó, cùng lấy tới, đưa đến quý phủ của ta!
- Vâng!
Gã sai vặt gật đầu.
Vừa nói xong, mấy gốc dược liệu, kể cả mấy cái bảo vật, lại chở tới.
Đám người Triệu Nhã lặng lẽ nhìn lại, nhịn không được đồng thời chắt lưỡi.
Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một loại, đều trân quý dị thường, giá quy định cũng không kém ba trăm linh thạch.
Mấy thứ để chung vào một chỗ, sợ rằng đã vượt qua hai nghìn linh thạch từ lâu. Một lần lấy ra nhiều như vậy, khuôn mặt còn không thay đổi. Giá trị con người của lão già này cao, quả thật khiến cho người ta hoảng sợ.
Đối mặt với nhân vật như vậy, lão sư chỉ 500 kim tệ đã muốn mua đồ người ta mua 500 linh thạch...
Có phải thật sự có chút quá đáng hay không?
Bọn họ nghi ngờ nhìn về phía lão sư, muốn biết hắn sẽ làm như thế nào. Chỉ thấy người thanh niên chắp hai tay ở sau lưng, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu.
- Ai, vốn tưởng là nhân vật lớn. Giám bảo sư, mua đồ có thể tinh mắt một chút. Không nghĩ tới dùng nhiều tiền đi mua hàng giả. Thưởng thức này... Thật đúng là khiến người ta khó có thể lý giải!
Âm thanh mang theo tiếng thở dài, hình như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Hàng giả? Ngươi cũng biết lão sư ta là ai không? Lại ở trong này mở miệng nói bậy...
Lão sư tha cho hắn một lần, còn tưởng rằng người này sẽ dừng lại. Không nghĩ tới hắn lại nói ra lời này. Khuôn mặt Lưu Xương trầm xuống, sắp bùng nổ.
Xong chưa?
Lão sư không so đo với ngươi thì thôi, ngươi lại còn dám nói mua hàng giả. Có phải muốn đâm đầu vào chỗ chết hay không?
- Ai!
Trực tiếp quát mắng, Trương Huyền không thèm quan tâm, lại thở dài, không nhịn được lắc đầu:
- Mắt vụng về ngược lại cũng thôi, còn không thừa nhận...
- Mấu chốt nhất còn tự xưng cái gì nhân vật lớn. Mất mặt. Thôi đi, nếu không nghe người khuyên, muốn mua đồ giả, ta cũng sẽ không nhiều chuyện. Đi thôi!
Nói xong, hắn ngoắc tay, dẫn theo đám người Triệu Nhã muốn rời khỏi đó.
- Khoan đã, ngươi nói ai mua hàng giả? Không nói rõ ràng, đừng mong rời đi...
Thấy người này muốn nói lại thôi, rất rõ ràng nói lão sư mua đồ giả, không thừa nhận, Lưu Xương không thể tiếp tục kìm chế được, ngăn cản trước mặt.
Cùng thời khắc đó, khí tức trên người hắn phát ra, chân khí lưu chuyển, lực lượng mười phần. Lại là một vị cường giả Hóa Phàm nhất trọng Tăng Thọ cảnh.
Đồng dạng là Tăng Thọ cảnh, hắn loại võ giả có danh sư, lại tu luyện ở liên minh vạn quốc, tự nhiên phải mạnh hơn so với Đinh Hoành tự mình đột phá.
Thật sự muốn ra tay, cho dù Trương Huyền gần đây tiến bước rất lớn, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.
Chỉ có điều, đối mặt với khí tức trên người đối phương phát ra, Trương Huyền không thèm quan tâm, trái lại liếc mắt nói:
- Thế nào? Mắt không tốt không tìm được hàng thật, còn không cho người ta nói? Có lòng tốt nhắc nhở, cảm thấy thật mất mặt, muốn lưu chúng ta lại sao?
Ngụy trang Dương Huyền, loại tình huống này hắn thấy cũng nhiều. Không có tự tin này, còn giả vờ cái gì?
- Mắt không tốt? Ngươi cũng biết lão sư nhà ta là ai? Toàn bộ Hồng Hải Thành có bao nhiêu người xin lão sư giúp hắn xem hộ..
Tức giận sắc mặt trở nên trắng bệch, Lưu Xương đang phải nói tiếp, chỉ thấy lão già đã chậm rãi đi tới.
- Được rồi!
Khoát tay, lão già nhìn qua:
- Ngươi nói ta mua được hàng giả, không biết cái nào là giả? Có bằng chứng gì?
Mặc dù chỉ là câu hỏi bình thường, lại mang theo tự tin tràn đầy, khiến người ta một loại đè ép mãnh liệt. Hình như chỉ cần nói sai một câu, lại sẽ gặp phải giáo huấn.
- Bằng chứng? Ngươi thật muốn biết?
Trương Huyền mỉm cười.
- Nếu như ngươi nói có lý có chứng cứ, chứng minh ta thực sự nhìn nhầm, đương nhiên ta sẽ thừa nhận! Chỉ có điều, nếu như ăn nói bừa bãi, nói bậy, chỉ vì muốn lòe bịp mọi người, ta có thể không ngại. Sợ rằng... Lưu Xương cũng sẽ không đồng ý!
Trong giọng nói của lão già mang theo sự uy nghiêm.
Nói thẳng hắn mắt mù không phân biệt tốt xấu, nếu thật sự là nói bậy, cho dù không cần ra tay, Lưu Xương làm học sinh, cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.
- Người này thật khiến cho người ta đau đầu...
Nhìn thấy những điều này ở trong mắt, mặt Triệu Phi Vũ trắng bệch.
Nàng thấy, nếu thật sự muốn mua An Thần thảo, lấy ra tiền là được. Gây sự với một nhân vật lớn, quả thực chính là cách làm ngu xuẩn nhất.
Thật đúng là một chiếc đèn không cạn dầu, đi tới nào, không gây tai họa ở nơi đó, thì không thể sống yên ổn một chút sao?
Trái lại cầm tiền giải quyết đơn giản hơn nhiều?
Nếu như để cho Trương Huyền biết suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ khóc rống chảy nước mắt.
Nàng là nữ nhi của minh chủ liên minh, đường đường là công chúa, không thiếu tiền, đứng nói không đau thắt lưng. Nếu có tiền, ai mạo hiểm bị đánh chết để thể hiện...
...
- Lòe bịp mọi người? Ngươi suy nghĩ quá nhiều!
Lắc đầu, Trương Huyền bước lên trước, nhìn về phía một đống vật phẩm lão già vừa mua:
- Cây Phỉ Thúy Trúc này là ngươi vừa mua?
- Không sai, cây Phỉ Thúy Trúc này là lão sư tốn ba trăm linh thạch mua.Ttoàn bộ Hồng Hải Thành lại chỉ có một cây này!
Lưu Xương gật đầu, cười lạnh một tiếng:
- Thế nào, ngươi cảm thấy nó có vấn đề?
Đồ lại đang ở phía trước, phía dưới cũng có giá quy định, không có gì có thể phủ nhận.
Lại nói, hắn cũng không cảm thấy thứ này là giả. Không chỉ là lão sư tự mình giám định, hắn cũng cẩn thận quan sát, không có sai lầm chút nào.
- Không biết Phỉ Thúy Trúc có công hiệu là cái gì? Các ngươi mua thứ này lại dùng ở chỗ nào?
Không để ý tới lời của đối phương, Trương Huyền dạo qua dọc theo cây trúc một vòng, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, giống như là xác định cái gì đó, mỉm cười, hỏi tiếp.
- Phỉ Thúy Trúc là một loại linh dược đặc biệt, lá cây có thể làm thuốc, là nguyên liệu chế luyện chủ yếu. Loại đan dược này có thể khiến cho người ta phát sinh tâm tư nhanh nhẹn, tiêu trừ tâm ma, tâm cảnh tự nhiên an lành, đối với Hóa Phàm cảnh tam trọng, cường giả Âm Dương cảnh cũng có trợ giúp cực lớn.
- Về phần... thân, vô cùng cứng rắn, có thể chế luyện linh binh. Cung Phỉ Thúy, binh khí linh phẩm sơ cấp, phối hợp với Vô Thương Tiễn, bắn thủng thân thể. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thậm chí ngay cả vết thương cũng không có lưu lại, có thể giết người, là một trong những binh khí được không ít cường giả Hóa Phàm đều nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mua về.
- Đương nhiên, còn có một người hiệu quả khác. Đó chính là có thể làm được trận cơ, hình thành trận pháp đặc biệt. Chỉ có điều hiệu quả này so với hai cái trước đều muốn yếu hơn, không đáng để nhắc tới!
Vuốt râu, lão già thản nhiên mở miệng.
Trong lời nói bình thản tự tin, cho thấy tri thức uyên bác và kiến thức hơn người.
Phỉ Thúy Trúc, người khác đều biết trân quý, lại không biết nó sử dụng thế nào. Bản thân hắn là giám bảo sư mới biết một chút. Bằng không, cũng không có khả năng tốn tròn ba trăm linh thạch mua về.
- Không sai, người bình thường chỉ biết là lá cây Phỉ Thúy Trúc có thể luyện thành đan dược, đối với chế luyện cung lớn, hình thành trận pháp, biết rất ít, có khả năng biết được điểm ấy, xem như là không tệ!
Tán dương một tiếng, Trương Huyền nhìn qua, khóe miệng nâng lên:
- Đã có loại công hiệu này, không biết ngươi mua về, là bố trí trận cơ, rèn cung tiễn, hay chế luyện đan dược?
Chế luyện đan dược, không chỉ cần lá cây, còn phải ử dụng thân làm lửa dẫn, nấu đậu đốt cành, mới có thể phát huy ra hiệu quả tốt nhất.
Rèn cung tiễn, lại cần phải ở thời điểm tươi, sử dụng thuốc đặc biệt săn sóc ân cần, khiến cho nó cứng cáp hơn. Chỉ có điều vừa làm như vậy, lá cây chẳng khác nào trộn lẫn với những vật phẩm khác, không thể dùng.
Về phần làm được trận cơ, cũng có công hiệu tương đương với hai loại này. Cần phải khắc trận văn, chế luyện lại lần nữa. Lá cây cũng chịu ảnh hưởng, không có cách nào lại dùng nữa.
Tuy rằng Phỉ Thúy Trúc này có ba tác dụng, nhưng một cây trúc, chỉ có thể lựa chọn một loại. Bằng không, bức tranh hổ không thành ngược lại giống như chó, ngược lại sẽ hoàn toàn lãng phí nó.
- Đương nhiên là luyện đan! Những công hiệu khác tuy rằng cũng không yếu, nhưng so với cái trước, vẫn kém hơn không ít!
Lão già nhướng mày, không biết hắn hỏi những lời này rốt cuộc có ý gì. Chỉ có điều, lão già vẫn nhẫn nại giải thích.
Phỉ Thúy Linh Lung Đan, đây chính là thứ đối với cường giả Hóa Phàm cảnh tam trọng cũng hữu dụng, vô cùng trân quý. Mỗi một viên đều có thể bán được với giá trên trời, cung Phỉ Thúy, trận pháp đặc biệt còn xa mới có thể so sánh được.
Phỉ Thúy Trúc 300 linh thạch, muốn lấy lại vốn, lại kiếm lời càng nhiều hơn, tất nhiên cần công hiệu lớn nhất. Những cái khác chỉ là đường nhỏ trợ giúp mà thôi.
- Nếu ngươi muốn chế luyện Phỉ Thúy Linh Lung Đan, vậy ta nói ngươi mua hàng giả!
Hỏi rõ ràng điều muốn biết, Trương Huyền nói.
- Hàng giả? Phỉ Thúy Trúc toàn thân xanh tươi, giống như ngọc bích, Trong cành lá có chứa khe lớn, đao cắt không bị tổn thương. Trên mỗi một nhánh, có ba phiến lá. Phiến lá lại có bảy mạch lá, không nhiều không ít...
Lão già không trả lời, Lưu Xương nhanh chóng nói ra phương pháp phân biệt Phỉ Thúy Trúc, chừng hơn mười khuôn mẫu, mỗi một dạng đều giống hệt với cây trúc trong tay hắn, không có khác biệt nhỏ:
- Đây là phương pháp phân biệt Phỉ Thúy Trúc. Không cần lão sư xác nhận, ngay cả ta cũng biết, đây tuyệt đối là chính phẩm, không thể giả được. Ngươi lại còn nói là giả? Tốt lắm, nếu như đây không phải là thật, vậy là cái gì?
- Những cái này đúng là phương pháp phân biệt Phỉ Thúy Trúc!
Trương Huyền cười khanh khách gật đầu, cũng không phủ nhận.
- Ách? Ngươi biết, vậy còn nói là giả?
Lưu Xương sửng sốt.
- Học thuộc không sai, phương pháp giám định cũng đúng. Cây này cũng thật sự là Phỉ Thúy Trúc, không thể giả được!
Trương Huyền khẽ cười.
- Tiền nhân đều xác định như vậy, ngươi dám phủ nhận... A? Ngươi nói cái gì... Thật? Vậy ngươi còn nói giả...
- Ngươi là đang đùa giỡn chúng ta sao?
Vốn cho là hắn sẽ phủ nhận, không nghĩ tới lại trực tiếp thừa nhận là Phỉ Thúy Trúc, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải, lông mày cũng giật một cái.
Mới vừa nói chắc chắn như thế, ầm ĩ khác thường. Nếu thứ này chính là thật, ầm ĩ cái quỷ à!
Nói lời chắc chắn người ta mua hàng giả, kết quả, lại thừa nhận đồ mua là thật... Cho dù tinh thần phân liệt, cũng không quá đáng đến mức như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận