Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thế gia trồng thuốc

Người thanh niên tới đây lại là một vị... Danh sư tứ tinh!
- La Thanh Yên, ra mắt Tống sư!
Nhìn thấy được người thanh niên này, La Thanh Yên vội vàng xoay người ôm quyền, thái độ cung kính.
Nếu như Trương Huyền ở đây, khẳng định có thể nhận ra, chính là người ban đầu ở Hồng Hải Thành, mua Vô Hồn Kim Nhân từ hắn, bị lừa một số lượng linh thạch lớn.
- Thanh Yên vườn chủ đây là...
Nhìn vị vườn chủ cao ngạo mỹ lệ này, toàn thân đầy bùn đất, vẻ mặt chật vật, Tống Siêu đầy nghi ngờ.
Nhận được Vô Hồn Kim Nhân, hắn liền trở về Vạn Quốc Thành. Nhớ tới chỉ điểm của vị Trương sư kia, không hề ngừng lại, đi ra vườn thuốc các nơi mua thuốc. Bởi vậy, hắn từng có duyên vài lần gặp vị vườn chủ này.
Mỹ lệ động lòng người, câu người hồn phách, có thể nói là vưu vật, chọc cho hắn không ngừng động tâm. Thế nào bây giờ nhìn lại chật vật như vậy, giống như vừa rồi bị người điên cuồng đánh?
- Mong rằng Tống sư thay ta cầu tình!
La Thanh Yên chớp mắt, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó giả vờ dáng vẻ nước mắt ướt át, lại muốn bái lạy.
- Cầu tình? Chuyện gì xảy ra?
Đưa tay ngăn cản, Tống Siêu kỳ quái nhìn qua.
- Vừa rồi có người muốn tiến vào vườn thuốc, ta nghĩ Tiết vườn chủ không thích kết giao với người lạ, ngăn cản một chút. Ai biết... đã bị hắn ra lệnh cho thú sủng đánh một trận!
La Thanh Yên đầy vẻ mảnh mai và đáng thương:
- Tống sư, ta thật không biết hắn là danh sư. Nếu như sớm biết, khẳng định không dám ngăn cản, cũng không dám nói nhiều thêm nửa câu...
- Cũng bởi vì ngăn cản một chút, liền bảo thú sủng đánh nàng một trận sao?
Tống Siêu lông mày nhăn lại.
- Thật ra không trách được vị danh sư kia. Hắn tuy rằng không có mặc trang phục danh sư, cũng không cho thấy thân phận, nhưng ta đáng lẽ phải à sớm hỏi một chút. Không hỏi một tiếng bảo hắn ở bên ngoài chờ... Mong rằng Tống sư hỗ trợ cầu tình, Thanh Yên lần sau cũng không dám nữa...
La Thanh Yên vội vàng nói.
Trong miệng nàng nói là xin lỗi, trên thực tế lại cố ý làm giảm đi sự vô lẽ của mình, tăng thêm sự bá đạo của đối phương.
Cứ như vậy, cho người khác hình tượng chính là cố tình gây sự, không làm rõ thân phận ngược lại cũng thôi, còn cố ý điên cuồng đánh người nghiêm khắc tuân thủ quy củ, một trận.
- Làm càn! Đường đường là danh sư, không chú trọng dáng vẻ, tự nhiên ở trường hợp như vậy, động thủ đánh người... Còn ra thể thống gì?
Quả nhiên, nghe được nàng chỉ nói tốt ở bề ngoài, sắc mặt Tống Siêu trầm xuống.
Danh sư, đại biểu cho Danh Sư Đường. Xuất môn bên ngoài, phải luôn luôn duy trì thân phận, làm xằng làm bậy như vậy, có khác nào ác bá?
- Yên tâm đi, chuyện này không trách nàng. Đợi ta gặp được người kia, nhất định dạy dỗ một trận thật tốt, cho hắn biết làm tấm gương sáng cho người khác như thế nào, phong độ sư đức như thế nào! Để cho hắn xin lỗi nàng!
Tống Siêu vung tay lên.
Đường đường là danh sư, không có thư mời ngược lại cũng thôi, còn đánh người, khó tránh khỏi quá càn rỡ!
- Cảm ơn Tống sư!
Thấy đối phương tin tưởng lời của mình, còn muốn giúp nàng trút giận, La Thanh Yên hưng phấn, mắt tỏa ra ánh sáng, lại nhìn về phía người thanh niên, đầy sùng bái.
Thấy được không? Đây là khí phách của danh sư tứ tinh!
Cũng chỉ có loại danh sư cấp bậc như vậy, mới dám ở thời điểm đối mặt với các danh sư khác, trực tiếp mở miệng nói muốn giáo huấn!
Hừ, cho ngươi vừa rồi kiêu ngạo, bảo thú sủng sử dụng mông ngồi lên người ta. Chờ một lát nhìn thấy Tống sư, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!
Theo nàng, đối phương ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, hơn nữa thực lực rõ ràng không bằng mình, cho dù là danh sư, nhị tinh đỉnh phong, gặp phải tứ tinh còn không lập tức cúi đầu khom lưng? Ngoan ngoãn nghe lời?
- Vậy ta lại dẫn Tống sư đi tìm hắn!
Càng nghĩ càng hưng phấn, nàng vội vàng ở phía trước dẫn đường.
- Được!
Tống Siêu gật đầu, chắp hai tay ở sau lưng, mang theo tâm tư thay mỹ nhân trút giận, đi theo sau.
...
Ở dưới sự hướng dẫn của thị nữ, đám người Trương Huyền đi qua hành lang thật dài, đi tới một đại sảnh.
Lúc này trong phòng có không ít người đã tới, đông nghịt ước chừng trên một trăm người.
Cái gọi là bữa tiệc, còn chưa bắt đầu, những người này đều sáu, bảy người tập trung cùng một chỗ, hình như đang nói chuyện gì đó.
- Trương sư, đây là nơi bữa tiệc diễn ra. Một lát nữa vườn chủ sẽ đích thân qua chiêu đãi. Ta lại đi xuống trước!
Thị nữ gật đầu, lui xuống.
Nếu như nói vừa rồi, ấn tượng của nàng đối với người này là lỗ mãng, kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng. Nhưng sau khi hắn giúp nàng chỉ điểm chứng bệnh, cũng cho ra phương pháp giải quyết, nàng đã hoàn toàn bội phục, xem hắn trở thành thần tượng.
- Ừ!
Biết nàng vẫn phải bảo vệ cửa vườn, Trương Huyền cũng không nhiều nói, khoát tay áo, đi về phía trong phòng.
- Tiết vườn chủ bình thường ngay cả vườn thuốc cũng không để cho chúng ta tiến vào. Thế nào lần này lại đột nhiên mời chúng ta qua? Có phải là có chuyện gì hay không? Không có khả năng chỉ đơn giản là bữa tiệc như vậy!
- Ngươi không biết sao?
- Mấy ngày qua ta vẫn luôn ở bên ngoài, ngày hôm nay vừa trở về lại nhận được thư mời, làm sao có thể biết được!
- Nghe nói là trấn vườn chi bảo của vườn thuốc bị bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết. Bữa tiệc là giả. Ý tứ chân chính, là muốn những vườn chủ chúng ta tập hợp cùng một chỗ nghĩ biện pháp!
- Trấn vườn chi bảo? Ngươi nói là...
- Xuỵt, nhỏ giọng một chút! Ta cũng nghe từ bên trong lộ ra tin tức. Cụ thể có chuyện gì xảy ra, cũng không rõ lắm!
- Đã như vậy, trực tiếp tìm người tới trị không phải tốt sao? Vì sao phải làm thần thần bí bí như thế? Còn nói bữa tiệc gì đó...
- Điều này ta cũng không biết. Tiết vườn chủ tính tình quái dị ngươi cũng không phải không biết. Ngay cả minh chủ phủ nàng cũng không quan tâm. Nói như vậy, khẳng định nàng có suy nghĩ riêng...
- Điều này ngược lại cũng đúng!
Đi ở trong đám người, trong tai ba người truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
- Trấn vườn chi bảo? Chẳng lẽ là...
Triệu Phi Vũ ở một bên, lông mày nhăn lại.
- Nàng biết?
Thấy nàng nhớ tới cái gì, Trương Huyền nhìn qua.
- Ta trước đây xem qua sách liên quan tới vườn thuốc, biết được một ít!
Triệu Phi Vũ gật đầu, nhỏ giọng:
- Chắc là Địa Mạch Linh Đằng!
- Địa Mạch Linh Đằng?
Trương Huyền nghi ngờ.
Hắn tuy rằng xem qua không ít sách, nhưng liên quan tới vườn thuốc, vẫn chưa tiếp xúc. Cái tên này, hắn cũng lần đầu tiên nghe nói.
- Ừ!
Triệu Phi Vũ gật đầu:
- Đây cũng không phải là bí mật gì. Chỉ cần có vườn thuốc, cơ bản đều có thứ này. Địa Mạch Linh Đằng là một loại thực vật kỳ lạ, có thể dựa vào địa mạch sinh trưởng, hấp thu được linh khí, khoáng chất, nguồn nước... hội tụ lại, xoa dịu đất đai, hình thành ruộng tốt thích hợp cho các loại thuốc tuyệt thế sinh trưởng.
Bầy dê vẫn luôn nuôi thả cùng một chỗ, cỏ xanh có tốt mấy cũng sẽ bị ăn sạch. Dược liệu cũng tương tự.
Một chỗ sinh trưởng một gốc dược liệu còn tốt. Sinh trưởng nhiều, sẽ xuất hiện cạnh tranh. Linh khí, nước, khoáng chất đặc biệt bên trong, đều sẽ tranh đoạt... Cạnh tranh nhiều, sẽ giống như thảo nguyên chỉ có ánh sáng, không cung cấp dinh dưỡng, dược liệu lợi hại hơn nữa cũng sẽ trở nên héo rũ.
Vườn thuốc mặc dù có thể cuồn cuộn không ngừng bán ra dược liệu, kéo dài không suy, khiến cho tất cả dược liệu khỏe mạnh trưởng thành, chính là bởi vì thứ này tồn tại.
Một khi suy kiệt, tử vong, toàn bộ vườn thuốc cũng chẳng khác nào kết thúc. Tất cả dược liệu trên ruộng tốt, đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Có Địa Mạch Linh Đằng tồn tại, dược liệu sinh trưởng trong ruộng tốt, không chỉ màu sắc, kích thước, đều tốt hơn nhiều so với địa phương bình thường. Quan trọng hơn chính là, tốc độ sinh trưởng cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Một ít dược liệu năm trăm năm trong truyền thuyết, ở chỗ này, hai trăm năm có thể cung cấp. Nếu không, ai có thể sống năm trăm năm, chỉ vì trồng một gốc dược liệu?
Triệu Phi Vũ nói.
- Thì ra là thế!
Trương Huyền gật đầu.
Trước đây hắn cũng có chút ngạc nhiên. Linh dược không phải lúa mạch, không có chuyện trồng một số lượng lớn. Thứ này đối với linh khí và các loại dinh dưỡng có nhu cầu cực lớn. Cho dù vườn thuốc có cấu tạo và tính chất đất đai lại màu mỡ mấy đi nữa, chỉ sợ cũng rất khó cung cấp cho nhiều loại khác nhau như vậy.
Hóa ra còn có loại vật này tồn tại.
- Nếu như bọn họ nói là thứ này, thảo nào Tiết vườn chủ sốt ruột. Không có Địa Mạch Linh Đằng trung hoà điều tiết, trồng thuốc dày đặc, sẽ rất nhanh héo rũ...
Triệu Phi Vũ tiếp tục nói.
Điều này lại giống như trận pháp điều tiết linh dược sinh trưởng, một khi bị hủy diệt, các loại nhu cầu của dược liệu, sẽ xuất hiện hỗn loạn. Không đầy đủ chất dinh dưỡng cung cấp, dược liệu không héo rũ mới là lạ.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe được một giọng nói nhiệt tình ở cách đó không xa vang lên.
- Huynh đệ, ngươi cũng theo trưởng bối trong nhà tới tham gia bữa tiệc sao?
Người nói chính là một người thanh niên khuôn mặt hòa ái, vừa cười rộ lên liền hiện ra hai má lúm đồng tiền trên mặt, có vẻ có chút đáng yêu.
- Trưởng bối?
Trương Huyền sửng sốt.
- Đúng vậy, có thể nhận được thư mời, ngoại trừ vườn chủ vườn thuốc, dược vương chịu trách nhiệm bán mua dược vật ra, cũng chính là người của thế gia trồng thuốc. Tam vườn chủ lớn, bảy đại dược vương ở Vạn Quốc Thành, ta đều đã gặp qua, lại chưa từng nhìn thấy ngươi. Tất nhiên là ngươi cùng trưởng bối đi đến!
Người thanh niên cười khanh khách nói.
- Thế gia trồng thuốc?
Trương Huyền có chút không rõ.
Vườn chủ vườn thuốc hắn biết. Dược vương bán ra dược liệu hắn cũng hiểu rõ. Nhưng thế gia trồng thuốc là cái gì?
- Ngươi không biết thế gia trồng thuốc?
Thấy vẻ mặt hắn mê hoặc, người thanh niên trợn tròn hai mắt, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đây là căn bản nhất của vườn thuốc. Ngay cả điều này cũng không biết, làm sao tiến đến?
- Bồi dưỡng dược liệu, cần phải có chuyên gia chăm sóc. Thế gia trồng thuốc chúng ta, chính là gia tộc cung cấp người trồng thuốc cho các vườn thuốc!
Người thanh niên giải thích một câu.
Có hoa mầu, lại có nông dân. Có bầy dê, lại có người chăn dê... Lý do tương tự, có dược liệu, tất nhiên cũng lại có người trồng thuốc.
Dược liệu cấp bậc càng cao, càng khó bồi dưỡng. Giống như thuần thú, luyện đan, là một loại học vấn vô cùng phức tạp rắc rối. Muốn bồi dưỡng một gốc dược liệu lợi hại, không chỉ cần phải tiêu tốn thời gian, quan trọng hơn chính là nhân lực vật lực, còn có đủ loại kinh nghiệm.
Trong quá trình bồi dưỡng, sai một bước, dược liệu không có cách nào đạt được cấp bậc hoàn mỹ là chuyện nhỏ, làm không tốt còn có thể héo rũ, chết!
Lấy dược liệu Hóa Phàm cỏ Khanh Thủ làm ví dụ. Loại dược liệu này, cần phải nữ tử có thân xử nữ, tước nước mới có khả năng sống sót. Một khi nữ tử này cùng nam tử khác có quan hệ, tưới nước lên, cả gốc dược liệu sẽ lập tức hóa thành một làn khói đặc, hoàn toàn tiêu tan.
Cỏ Khanh Thủ cùng khanh gần nhau, chính là bởi vì loại đặc tính này, thứ này cũng được dùng để kiểm nghiệm xem nữ tử có hoàn bích hay không.
Hoa Khúc Duyệt, sau khi nở hoa có hình dáng giống như mắt người. Muốn sống, cần phải có người luôn luôn ở bên cạnh khiêu vũ ca hát, lấy khúc hát làm niềm vui, bằng không, rất nhanh lại sẽ chết.
Thiên hạ còn có vô số dược liệu hiếm thấy cổ quái, không có hệ thống tri thức truyền thừa, đã muốn bồi dưỡng, khó như lên trời.
Chính bởi vì có truyền thừa, mới có thế gia trồng thuốc chuyên môn bồi dưỡng người trồng thuốc.
Năm đó, Danh Sư Đường xác lập chức nghiệp, từng đề cập qua người trồng thuốc. Đáng tiếc, nghề nghiệp này truyền thừa hỗn loạn, không thống nhất lưu phái. Mấu chốt nhất chính là, đối với tu vi không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần tri thức uyên bác là được.
Bởi vậy, cuối cùng không thành chức nghiệp đặc biệt. Nếu không, trong rất nhiều chức nghiệm của hạ cửu lưu, tất nhiên có vị trí của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận