Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hồng Viêm đỉnh

- Phân thân!
Biết nếu như một quyền này của đối phương thực sự đánh trúng thì mình hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ. Tinh thần khẽ động, phân thân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, mà bản thân hắn thì thân thể lóe lên, trốn sang một bên.
- Bản tôn, có phải ngươi lại tìm được thứ tốt gì hay không? Ách. . . A?
Phân thân luôn ở trong giới chỉ trữ vật, không có cách nào câu thông với hắn, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài. Lúc vừa xuất hiện còn tưởng rằng lại có đồ tốt gì tương tự như Hóa Thanh trì để hắn hấp thu. . . Trong lúc đang tràn ngập cao hứng thì đã thấy một nắm đấm cực lớn đã đi tới trước mắt.
Phanh!
Ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, đầu đã bị một quyền đánh trúng, đánh xẹp tại chỗ, giống như một cái bánh rán vậy.
- Dám đánh ta, ngươi tự tìm cái chết!
Không nghĩ tới vừa mới thò đầu ra đã gặp phải loại chuyện này, phân thân buồn bực sắp phát điên. Tinh thần khẽ động, cái đầu đã biến thành bánh rán lần nữa nhô lên, dùng một quyền nghênh đón đối phương!
Xác thịt của phân thân là luyện chế từ Cửu Thiên Liên Thai, không có hình thái cố định, coi như biến thành thịt nát thì cũng có thể tuỳ tiện khôi phục. Có thể nói là bất tử thân, chính bởi vì như thế cho nên trong thời khắc mấu chốt Trương Huyền lấy ra thứ này.
Sưu sưu!
Ngạnh kháng với khôi lỗi, “Phanh“ một cái, phân thân bị dán vào trên vách tường.
Phân thân đánh với bản tôn, mặc dù có thể ngược cho bản tôn chết đi sống lại, thế nhưng lực lượng chân chính vẫn quá yếu, vẫn không phải là đối thủ của quái vật như cũ.
Cũng giống như độ cứng của đá kim cương vậy, mặc dù đã vượt qua sắt thép, thế nhưng nếu dùng thiết chùy gõ thì vẫn có thể đập nát kim cương như cũ.
Ầm ầm!
Thấy tên này vừa xuất hiện đã đối quyền với mình, khôi lỗi lập tức giận dữ, nhấc chân đạp tới chỗ phân thân.
- Nguy rồi...
Nắm đấm thiếu chút nữa đã đánh cho thân thể của hắn tan ra thành từng mảnh. Cho nên vừa nhìn thấy một chân này, phân thân không dám mạnh mẽ chống đỡ, bị dọa đến mức thân thể run rẩy một cái, trực tiếp vọt tới một bên.
- Chết!
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Trương Huyền ở bên cạnh bỗng nhiên bổ tới cổ của khôi lỗi.
Bản tôn và phân thân cùng hưởng suy nghĩ, như là một người vậy, phối hợp cực kỳ ăn ý. Không tới mức đối phương công kích, mà không có cách nào tự lo được.
Đinh!
Trường kiếm rơi vào trên cổ khôi lỗi, phát ra một tiếng vang giòn, tia lửa văng ra khắp nơi.
Trương Huyền chỉ cảm thấy gân bàn tay run lên, giống như gậy gỗ bổ vào bên trên sắt thép vậy, trường kiếm xém chút nữa đã tuột khỏi tay.
- Cũng quá cứng rắn a...
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỉ để lại một ngấn trắng ở bên trên cổ của đối phương, cái gì cũng không có. Sắc mặt Trương Huyền tái xanh, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Trường kiếm của hắn chính là Linh cấp trung phẩm đỉnh phong a, dùng hết toàn lực chém xuống, thế mà ngay cả da cũng không có đâm thủng được. Rốt cuộc lực phòng ngự của tên này lợi hại bao nhiêu cơ chứ?
- Chẳng lẽ. . . Hắn không chỉ là thi nhân khôi lỗi của Dị Linh tộc mà trong đó còn gia nhập đủ loại tài liệu, được luyện chế thành binh khí?
Con ngươi Trương Huyền lập tức co rụt lại.
Vừa rồi hắn đã thi triển ra lực lượng khổng lồ vượt qua chín trăm vạn đỉnh, lại mượn vũ khí Linh cấp trung phẩm để đánh ra công kích. Coi như là đầu của cường giả Hóa Phàm bát trọng cũng có thể tuỳ tiện chém xuống. Thế nhưng ngay cả da của đối phương cũng không có cắt xuống được, như vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện. . .
Tên này đã không đơn thuần là thi thể, rất có khả năng, toàn thân cũng giống như Vô Hồn Kim Nhân, bị đặc thù tài liệu đổ bê tông, bị luyện chế thành một cái vũ khí siêu việt Linh cấp trung phẩm!
Cũng chỉ có như vậy thì một kích toàn lực bản thân hắn mới không có chút hiệu quả nào cả!
- Như vậy phải đánh thế nào đây?
Khuôn mặt xám xanh, vẻ mặt Trương Huyền rất là khó coi.
Binh khí mạnh nhất của hắn ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không phá giải được. Nói cách khác, cho dù muốn làm tổn thương đối phương cũng không đả thương được đối phương chs đừng nói chi là giết!
Sưu!
Bên này hắn đang khiếp sợ muốn chết thì bên kia dường như khôi lỗi cũng đã triệt để bị chọc giận, nó quay người lại, lại đập tới một quyền.
Lực lượng của một quyền giống như một ngọn núi, ép cho không khí “Ô ô“ rung động, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ. Còn chưa tới trước mặt thì Trương Huyền đã cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, giống như rơi vào một lò lủa cực lớn.
Lực quyền như lô!
Trong truyền thuyết, lực lượng đạt tới trình độ nhất định thì một quyền đánh ra có thể khiến cho quyền phong như là lò lửa, ngay cả sắt thép cũng có thể hòa tan.
Vốn hắn cho rằng là giả, không nghĩ tới thế hắn lại tự mình trải qua thứ này!
- Lui...
Biết quyền pháp cuồng bạo như thế căn bản không có cách nào mạnh mẽ chống đỡ được. Bàn chân Trương Huyền đạp mạnh, trực tiếp lui về phía sau.
Phanh!
Căn phòng này thực sự quá nhỏ, mới lui hai bước thì đã cảm thấy sống lưng xiết chặt, đã dán sát vào tường.
- Long lân hộ thân phù!
Biết không có cách nào để tránh né, rơi vào đường cùng, Trương Huyền đành phải lấy ra tấm hộ thân phù vừa có được từ lần trước, sau đó không chút do dự kích hoạt.
Thứ này tổng cộng có ba lần cơ hội sử dụng, lúc hắn ở Vu hồn mộ đã dùng qua một lần, hiện tại là lần thứ hai.
Một vòng ánh sáng xuất hiện, lập tức bao phủ hắn vào bên trong.
Oanh!
Nắm đấm và vòng ánh sáng va chạm, một thanh âm bạo liệt như muốn phá nát màng nghi vang lên, sau đó vòng ánh sáng lập tức nổ tung.
Trương Huyền lập tức lần nữa cảm thấy có một đạo lực lượng khổng lồ truyền lại, khiến cho nham thạch sau lưng của hắn vỡ vụn thành phấn. Ngực rất là khó chịu, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu không phải ở bên trong Hóa Thanh trì thân thể đã tăng lên không ít, như vậy chỉ sợ lần này xương cốt sẽ đứt gãy, không chịu nổi được lực lượng.
- Một quyền đánh tan hộ thân phù mà ngay cả Hóa Phàm cửu trọng đỉnh phong cũng không phá giải được. Lực lượng của thứ này tuyệt đối đã đạt đến Thánh vực...
Lần nữa nhoáng một cái, trốn sang một bên, Trương Huyền há hốc miệng thở hổn hển, nhanh chóng khôi phục thương thế.
Vốn hắn cho rằng để phân thân đi ra, cả hai liên thủ, coi như không đối phó được, nếu chạy trốn cũng không khó, không nghĩ tới đối phương không chỉ có thực lực mạnh mẽ, ngay cả cường độ thân thể cũng đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Tuyệt đối đã đạt đến năng lực mà chỉ Thánh vực mới có.
Căn bản không phải là tồn tại mà hắn hiện tại có thể chống lại.
Trừ phi. . .
- Có một kiện thần binh Linh cấp tuyệt phẩm!
Xiết chặt nắm tay.
Lực phòng ngự của đối phương quá mạnh, coi như biết rõ chỗ thiếu sót, bằng vào lực lượng và thủ đoạn bây giờ của hắn cũng không phá giải được, trừ phi. . . Có một kiện vũ khí Linh cấp tuyệt phẩm, như vậy mới có thể chém giết nó, nếu không. . . Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có bị đối phương đập chết mà thôi!
Làm sao bây giờ?
Từ lúc xuyên việt đến nay hắn luôn thuận buồm xuôi gió, cho nên dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại gặp phải loại đại gia hỏa này.
Nếu như là nhân loại, bằng vào Sư Ngôn thiên bẩm hoặc là nói mê hoặc, cuối cùng cũng có thể khiến cho đối phương mắc lừa. Cũng giống như tộc nhân Dị Linh tộc trước đó vậy, có thể thừa dịp được. . .
Thế nhưng chỉ là một cỗ khôi lỗi, không có ý thức của bản thân, dù có nói nhiều hơn nữa cũng là vô ích ah!
- Lão sư, trong này có thông đạo, mau vào...
Trong lúc hắn đang không biết nên làm như thế nào cho phải thì đã nghe thấy thanh âm của Lạc Thất Thất đã đi vào cửa đá truyền tới.
Nói đến thì dài dòng, kỳ thật từ lúc nàng đi vào cho đến bây giờ, chẳng qua cũng chỉ có mười mấy hô hấp mà thôi, xem ra, ở bên trong nàng đã phát hiện ra cái gì đó.
- Được!
Lên tiếng, cổ tay Trương Huyền run lên, trường kiếm lần nữa bổ ra một đạo kiếm mang. Cùng thời khắc đó, hắn lại để cho phân thân công kích từ phía sau, bản tôn nhanh chóng chạy về phía cửa đá.
Phân thân có thể nói là không chết, không sợ đối phương. Mà hắn thì không giống, nếu như đầu biến thành bánh rán, như vậy sẽ phải chết thật!
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Dường như cảm giác được ý đồ của hắn cho nên khôi lỗi càng thêm tức giận, bàn chân đạp mạnh, không để ý tới kiếm mang của hắn mà trực tiếp phóng về phía Trương Huyền.
Hắn muốn bằng vào thân thể mạnh mẽ để đâm chết đối phương!
- Đáng giận!
Vẻ mặt trắng bệch, răng Trương Huyền sắp cắn nát bờ môi.
Nếu như chỉ là một quyền, hắn còn có thể bằng vào thân pháp để trốn tránh. Thế nhưng toàn bộ thân thể của đối phương. . . Gian phòng này vốn đã rất chật hẹp, căn bản không trốn tránh ra xa được. Một khi đụng vào, không chết thì cũng không kém gì nhiều!
- Cút!
Nhưng vào lúc này, phân thân bỗng nhiên lao đến, hung hăng đâm vào khôi lỗi.
Phanh!
Cả hai ngạnh kháng, mặc dù lực lượng của phân thân yếu kém, thế nhưng vẫn khiến cho khôi lỗi bị chệch sang một bên.
Vốn là trực tiếp đâm vào trên người Trương Huyền, kết quả chỉ có quét tới bả vai mà thôi.
Ông!
Thời khắc mấu chốt, hắn lần nữa kích hoạt một lần hiệu quả cuối cùng của Long lân hộ thân phù. Sau đó lập tức nghe được một tiếng “Răng rắc“, long lân vỡ vụn, lực lượng khổng lồ trùng kích vào khiến cho Trương Huyền trực tiếp ngã vào cửa đá.
- Phân thân, trở về!
Người trên không trung, tinh thần khẽ động, thu phân thân vào giới chỉ trữ vật, lập tức sống lưng lần nữa trầm xuống, đụng vào trên vách tường.
- Lão sư...
Thanh âm lo lắng từ phía trước truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, phía sau cửa đá mặt quả nhiên có thông đạo, hình như là một cơ quan đã bị Lạc Thất Thất mở ra, thông đạo chật hẹp, chỉ cho một người tiến lên.
Vừa rồi hắn đã đâm vào trên vách đá của thông đạo.
Biết đại gia hỏa kia bất cứ lúc nào cũng sẽ xông tới cho nên Trương Huyền không dám mảy may ngừng lại, cũng không nhìn về phía sau. Bàn chân giẫm mạnh lên trên vách tường, lập tức xông về phía trước.
Thông đạo không dài, chỉ có khoảng cách hơn mười mét, trong vòng nửa hô hấp hắn đã đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy được một thạch thất rất là rộng lớn.
Gian phòng này so với chỗ kia càng bao la hơn nhiều, ít nhất cũng có mấy ngàn mét vuông.
- Cái này...
Không nghĩ tới phía sau cánh cửa hẹp còn có không gian to lớn như vậy, Trương Huyền sững sờ.
- Lão sư, người nói đúng a. Đây chính là chỗ ở của Ngô Dương Tử tiền bối, đây chính là thư tịch và lô đỉnh hắn để lại...
Trong lúc đang cảm thấy kỳ quái thì đã nghe thấy thanh âm của Lạc Thất Thất từ phía trước vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử này đang tràn ngập hưng phấn nhìn về phía hắn.
Nàng thấy lão sư không có việc gì, hiển nhiên cũng rất là cao hứng. Thế nhưng bởi vì phát hiện nơi này cho nên càng làm cho nàng kích động không thôi.
- Thư tịch? Lô đỉnh?
Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí góc tường nơi nữ tử đang đứng, dưới ánh sáng trong suốt của Dạ Minh Châu chiếu rọi, một loạt giá sách san sát, cách đó không xa còn có một cái lô đỉnh cực lớn đứng sừng sững.
Lô đỉnh này khác biệt so với đan lô luyện đan, giống như là một cái hỏa lô cực lớn, mặc dù không có hỏa diễm thiêu đốt, thế nhưng từ đó cũng có thể cảm nhận được lực lượng hung mãnh và khí thế ở trong đó.
Vừa nhìn đã biết cấp bậc của thứ này không thấp!
- Ừm, con đã chuyên môn nghiên cứu qua, đây là hỏa lô luyện khí năm đó Ngô Dương Tử tiền bối đã từng sử dụng, tên là Hồng Viêm đỉnh!
Lạc Thất Thất nói.
Đối với Luyện Khí sư, thứ trân quý nhất chính là lôđỉnh luyện khí, có thể nói tương đương với sinh mệnh của bản thân. Lô đỉnh đang ở đây, như vậy đã nói rõ hắn tất nhiên hắn đã từng ở qua nơi này.
Nói cách khác. . . Bọn họ đã tìm đúng chỗ!
Cái gọi là Vong Ưu cư này chính là nơi mà trước kia Ngô Dương Tử tiền bối từng ở lại.
Chỉ cần mang Hồng Viêm đỉnh này về học viện thì coi như hoàn thành thí luyện, có thể thành công viên mãn!
- Quá tốt rồi, nơi này có đường ra hay không?
Trương Huyền không nhịn được hỏi một câu.
Thí luyện hoàn thành hay không đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì cả. Mà chuyện quan trọng nhất chính là, phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
Nơi này mặc dù rộng lớn hơn một chút, thế nhưng một khi gia hỏa to lớn kia xông tới, sớm muộn gì cũng sẽ bị chém giết. Cho nên chuyện phải như thế nào để còn sống mới là chuyện quan trọng nhất.
- Đường ra? Con. . . Con còn chưa kịp tìm...
Sắc mặt Lạc Thất Thất tái nhợt.
Nàng vừa mới vào đây thì đã nhìn thấy Hồng Viêm đỉnh, rất nhiều thư tịch cho nên quá mức hưng phấn, đã quên tìm lối ra.
Chỉ là, phòng lớn như thế, ánh sáng lại không đủ, coi như muốn tìm thì làm sao có thể tìm thấy được ngay chứ.
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt thì phía sau đã có một trận oanh minh vang vọng, lập tức hai người lần nữa đã cảm thấy có một luồng sát lục chi khí đánh tới, đầu khôi lỗi vừa rồi cũng đã theo sát ở phía sau!
- Nguy rồi...
Sắc mặt Trương Huyền tái nhợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận