Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Triệu Nhã thanh tỉnh

Nghĩ thông suốt những thứ này, trong lòng buông lỏng không ít, tiếp tục hành châm, liên tục truyền vào hơn vạn đạo chân khí, lúc này thương thế mới triệt để củng cố.
Không thể không nói, Triệu Nhã tổn thương thực sự quá nghiêm trọng, hơn nữa từ trong ra ngoài, đổi lại y sư khác, dù cửu tinh đỉnh phong, cũng không có cách nào trị liệu, chỉ có thể bó tay toàn tập, cũng chỉ có Thiên Đạo chân khí của hắn, mới có thể mượn nhờ châm bạc thấu thể đi vào, để vị trí bị hao tổn phục hồi từ từ.
Làm xong những thứ này, đã tiếp cận một ngày. Trọn một ngày, tùy tiện ở trong núi tìm chút quả dại nhét đầy bao tử, trừ hành châm, là làm dịu thương thế, khôi phục tu vi của mình.
Trải qua một phen cố gắng, rốt cục bài xuất chân khí của Khúc trưởng lão lưu lại trong cơ thể, thương thế tiêu hết, cũng triệt để thích ứng lực lượng Động Hư cảnh bát trọng sơ kỳ.
- Một lần hành châm cuối cùng, chỉ cần thành công, hẳn là nàng có thể tỉnh lại!
Ngày mới lại lên, Trương Huyền cẩn thận điều chỉnh trạng thái, lần nữa lấy ra châm bạc, nhìn nữ hài nằm cách đó không xa, bàn tay nhẹ nhàng phất một cái.
Rầm!
Hàng trăm cây châm bạc lập tức lơ lửng ở trước mặt, song chưởng duỗi ra, nhẹ nhàng phủ động, tựa như đánh đàn.
Kinh mạch trong cơ thể Triệu Nhã vỡ vụn, chân khí không cách nào chạy toàn thân, chỉ có thể dựa vào châm bạc đưa chân khí đến vị trí bị thương, trải qua một ngày cố gắng, thương thế gần như hoàn toàn khôi phục, không có gì bất ngờ xảy ra, lần này hành châm xong, liền có thể kích thích thần kinh, để nàng lần nữa tỉnh táo.
- Đi!
Châm bạc mang theo lực lượng đặc thù đâm xuống, thấy châm đi vào trong cơ thể, Trương Huyền không có chút thả lỏng nào, bàn tay vỗ một cái.
Ba ba ba!
Trong không khí phát ra tiếng nổ liên tục, mang theo nhịp điệu đặc thù, giống như ma âm, vang lên ở bên tai, nữ hài nguyên bản đóng chặt hai con ngươi, nghe được thanh âm này, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, ngay sau đó lông mi uốn lượn, nhếch lên, con mắt chậm rãi mở ra.
- Lão sư...
Triệu Nhã giãy dụa đứng dậy, tràn đầy khó tin:
- Ta không có chết?
Kinh mạch vỡ vụn, lực lượng tàn phá bừa bãi ở trong người, vốn cho rằng lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới còn có thể lần nữa nhìn thấy lão sư.
- Yên tâm đi, có lão sư ở đây, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!
Trương Huyền mỉm cười.
Nói thật, lúc trước Ngụy Như Yên so với nàng hiện tại còn nghiêm trọng hơn, không phải cũng được cứu về sao? Thư viện tìm kiếm thiếu hụt, Thiên Đạo chân khí trị liệu, chỉ cần không có bị mất mạng tại chỗ, cứu trở về không phải đại sự gì!
- Ừm!
Triệu Nhã thở phào nhẹ nhõm, đi về phía trước, thân thể lắc lư một cái, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống. Trương Huyền đưa tay đỡ lấy, mặt mũi áy náy:
- Thân thể của ngươi mặc dù tốt, nhưng kinh mạch trong cơ thể không còn sót lại chút gì, tu luyện chân khí, cũng không còn tồn tại, chẳng qua không cần lo lắng, lão sư sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, để ngươi mau chóng khôi phục lực lượng!
- Đa tạ lão sư...
Triệu Nhã mỉm cười.
Không chết, còn có thể tiếp tục nhìn thấy lão sư, này đã rất vui vẻ. Tu vi có thể khôi phục hay không, cũng không trọng yếu. Lấy nước suối cùng quả dại cho Triệu Nhã dùng, lúc này nữ hài mới khôi phục chút thể lực, nghi ngờ nhìn bốn phía:
- Lão sư, nơi này là chỗ nào? Chúng ta không phải ở Băng Nguyên cung sao? Sao lại đến nơi này?
Lúc ấy đại trưởng lão cùng Khúc trưởng lão nhìn chằm chằm, lão sư lẻ loi một mình, lại mang nàng, làm sao trốn ra được ?
- Đây là nơi nào, ta cũng không rõ lắm, còn làm sao đến nơi này, sau này ta sẽ nói rõ chi tiết!
Trương Huyền lắc đầu, bàn tay trảo một cái, dùng chân khí bao bọc nữ hài, thẳng tắp bay về phương xa.
Thời gian không dài đi tới một thành trấn. Mặc dù Triệu Nhã không còn tu vi, nhưng thân thể khôi phục, giống như người bình thường, đi lại không có gì khó khăn, lại thêm chân khí của Trương Huyền trợ giúp, tốc độ cũng không chậm.
- Nơi này là Long Uyên thành...
Hỏi thăm một hồi, đạt được tin tức chính xác.
- Long Uyên thành, trước kia ta nhìn qua bản đồ chung quanh đây!
Triệu Nhã tiếp lời:
- Cách Băng Nguyên cung chừng hơn ba vạn dặm, cách liên minh đế quốc chỉ có vài ngàn dặm đường, ngược lại rất gần!
- Cách liên minh đế quốc không xa?
Trương Huyền sửng sốt.
Đêm hôm đó, hoảng hốt chạy bừa, dùng hết toàn lực phi hành, chuyển bảy tám lần phương hướng, hướng phương cụ thể chính mình cũng không biết.
Không nghĩ tới tu vi đạt đến Động Hư cảnh, tốc độ tăng lên không ít, rối rắm như vậy, một đêm công phu, lại phi hành hơn ba vạn dặm.
- Đúng vậy!
Triệu Nhã gật đầu.
- Nếu liên minh đế quốc ở phụ cận, vậy chúng ta đi qua đi!
Dừng lại một chút, Trương Huyền nói.
Kinh mạch của đệ tử nhất định phải nhanh trị liệu, loại tiểu thành thị này khẳng định không có điều kiện thích hợp, liên minh đế quốc, làm chỗ trung tâm nhất của đế quốc, phạm vi rộng, cao thủ nhiều, so với Thánh Tử điện cũng không hề yếu, ở đây có lẽ có thể tìm được vật tư thích hợp, thậm chí sách thuốc, giải quyết tai hoạ ngầm trong cơ thể nàng.
Triệu Nhã gật đầu.
Lão sư đi đâu, nàng liền đi nơi đó, không muốn chia lài lần nữa.
- Chẳng qua trước khi đi, chúng ta cần thay đổi dung mạo một chút...
Biết đoạn thời gian này gây họa không nhỏ, loại khuôn mặt này gặp người, nhất định dẫn tới không ít phiền phức, Trương Huyền nói.
Triệu Nhã cũng không cự tuyệt.
Trương Huyền sửa đổi dung mạo rất đơn giản, cơ bắp luyện đến loại cấp bậc kia, tùy tiện có thể ngụy trang, Triệu Nhã không có tu vi, khá phiền toái, chẳng qua dùng đồ vật đặc thù che giấu, cũng có thể chặn lại dung mạo tuyệt thế, để cho người ta nhìn một cái, rất khó nhận ra.
Bọn họ chạy về liên minh đế quốc, bên Thánh Tử điện trận pháp lay động, vài bóng người bất ngờ xuất hiện. Chính là Dương Huyền, vợ chồng Hưng Mộng Kiếm thánh cùng đại trưởng lão Trương Vô Ngân từ Trương gia đi vòng qua Tổng bộ Danh Sư đường, lại từ tổng bộ tới chỗ này.
- Tại đây đến cùng làm sao vậy? Sao lại rối bời ?
Đi ra trận pháp, Dương sư nhíu mày.
Thánh Tử điện, đại lục đệ nhất học phủ, cùng Chiến Sư đường đặt song song là hai đại tổ chức dưới tổng bộ Danh Sư đường, sao cung điện đổ một mảng lớn, còn có không ít địa phương bốc khói lên, như Dị Linh tộc mới tới qua?
- Chiêm Thiên Thừa gặp qua Dương sư...
Chiêm sư tiến về phía trước một bước, khuôn mặt xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào:
- Chuyện này...
Thương thế trên người hắn đã hóa giải không ít, nhưng nghĩ đến bị một học sinh tu vi Nhập Hư cảnh làm chật vật như vậy, liền không nhịn được phun máu. Mấu chốt nhất là, người này còn là học sinh của Dương sư.
- Chiêm sư, ta bảo ngươi nhất thiết phải lưu lại Trương Huyền kia, không biết hắn ở đâu?
Trương Vô Ngân vội vàng nhìn qua.
- Hắn trốn rồi!
Nghe được người này hỏi, da mặt của Chiêm sư nhảy một cái, trong mắt hiện lên tức giận.
- Trốn?
Trương Vô Ngân sững sờ:
- Ở Thánh Tử điện, sao có thể để hắn chạy trốn?
- Hắn bố trí ra truyền tống trận, trực tiếp rời đi, ta căn bản đuổi không kịp, Thánh Tử điện xuất hiện loại tình huống này, là nhờ hắn ban tặng...
Chiêm sư cắn răng.
- Bố trí truyền tống trận? Chuyện gì xảy ra?
Dương sư nhịn không được hỏi.
- Dương sư, Trương Huyền là học sinh của ngươi, ta không tiện nói nhiều, nhưng gây ra tai họa như thế lớn, không coi quy củ Danh Sư ra gì, ta đã đem sự tình từ đầu chí cuối báo lên tổng bộ, chờ đợi bọn họ phán quyết, mong được tha thứ!
Chiêm sư ôm quyền.
- Ngươi hiểu lầm, hắn không phải học sinh của ta!
Dương Huyền lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận