Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3673. Xích Tiêu Kiếm




Muốn nhìn kiếm thuật, thì khẳng định không có ác ý.
Người thích võ thành si, bình thường tâm tư đều đơn thuần, không có nhiều cong cong lượn lượn như vậy, cũng không có thích giết chóc thành cuồng như vậy.
Rõ ràng điểm này, Trương Huyền không có quá nhiều chần chừ, đứng dậy, cổ tay khẽ đảo, Thần Vương Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Thấy hắn muốn thi triển kiếm thuật, lão giả ở sau lưng thanh niên đưa tay về phía trước, tiểu viện lập tức bị một cỗ lực lượng đặc thù bao phủ, ngoại nhân không cách nào cảm ứng.
Nhìn thấy chiêu này của hắn, lông mày Trương Huyền hơi nhúc nhích.
Loại lăng không bày trận này, tốc độ nhanh như vậy, hắn cũng có thể
làm được, nhưng muốn tự nhiên như đối phương, ngay cả lực lượng không gian cũng bị dùng tới, thì không hoàn thành được.
Xem ra lão giả này, cho dù không phải Đế Quân, tu vi cũng mạnh mẽ
hơn Thần Vương phong hào bình thường không biết bao nhiêu lần, mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Biết thanh niên trước mắt không có ác ý, Trương Huyền không suy nghĩ
thêm nữa, nắm chặt Thần Vương Kiếm, trong tích tắc, cả người đi vào ý cảnh đặc thù, phảng phất như biến thành một thanh trường kiếm ngạo nghễ thiên địa.
Phần phật!
Kiếm động.
Gió nhẹ nổi lên, sóng nước nhộn nhạo.
Tâm Tự Song Ti Võng, Trung Hữu Thiên Thiên Kết!
Khởi Vi Sá Du Quan, Can Tràng Hiếu Tư Kích!
Xuân Tàm Đáo Tử Ti Phương Tẫn, Chá Cự Thành Hôi Lệ Thủy Kiền!
Thụ Dục Tĩnh Nhi Phong Bất Chỉ, Tử Dục Dưỡng Nhi Thân Bất Đãi!
Bốn bộ kiếm pháp, như nước chảy bừng lên, tràn ngập ở trên không trung như sương mù, lại như là mộng cảnh, để cho người ta phân biệt không ra nó mạnh cỡ nào.
Thanh niên nhìn kiếm pháp trước mắt, lặng im không nói.
Trương Huyền thu kiếm, kiếm khí đầy trời thu về thân kiếm, ôm quyền mà đứng:
- Mong Đế Quân chỉ điểm!
Vị trước mắt này là tồn tại dùng kiếm cường đại nhất Thần giới, có hắn chỉ điểm một câu, đối với kiếm thuật của mình, nhất định có chỗ tốt rất lớn.
- Có thể lĩnh ngộ ra loại kiếm pháp này, quả thực bất phàm...
Trên mặt thanh niên một mực lạnh lùng lộ ra ý cười:
- Chỉ điểm, ta không chỉ điểm được, ngươi mở ra con đường mới, chỉ có tự mình tiếp tục tiến lên! Chẳng qua trong kiếm ý của ngươi tràn đầy tiếc nuối, ít đi bảo vệ và kiên nghị!
- Bảo vệ và kiên nghị?
Trương Huyền sững sờ.
Tâm Tự Song Ti Võng, Can Tràng Hiếu Tư Kích, Xuân Tàm Đáo Tử Ti Phương Tẫn, Chá Cự Thành Hôi Lệ Thủy Kiền, Thụ Dục Tĩnh Nhi Phong Bất Chỉ...
Quả thực đều mang tiếc nuối triền miên.
Bất quá công pháp Thiên Nhược Hữu Tình, lấy tình làm gốc, lấy tình làm kiếm, tự nhiên phải có tình ý rả rích.
- Lúc loạn thế đến, người người khó mà tự vệ, nếu như thân nhân, bằng hữu, người yêu của ngươi nhận lấy uy hiếp, nên làm cái gì?
Thanh niên hỏi.
- Cái này...
Trương Huyền dừng lại một chút nói:
- Đương nhiên là hết toàn lực bảo vệ bọn hắn...
- Đúng, là bảo vệ, không tiếc bất cứ giá nào, không tiếc thân tử đạo tiêu bảo vệ! Trong kiếm pháp của ngươi... không có!
Thanh niên nói.
Trương Huyền nói không ra lời.
Quả thực kiếm pháp của hắn ít đi loại kiên trì này.
- Lấy tình làm kiếm, không chỉ là tiếc nuối triền miên, càng quan trọng hơn là trách nhiệm và chịu trách nhiệm! Giống như một kiếm cuối cùng của ngươi, tràn đầy không bỏ đối với cha mẹ, hối hận không cách nào phụng dưỡng thân nhân, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, khi cha mẹ
còn sống, muốn nhìn nhất là cái gì không?
Thanh niên hỏi.
- Muốn nhìn đến nhất là... ta sống tốt, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc...
Chần chờ một chút, Trương Huyền nói.
Mặc dù không biết ý tưởng của cha mẹ, nhưng thân là lão sư, biết thái độ của mình đối với học sinh.
Hắn chỉ hy vọng đám người Triệu Nhã có thể sống tốt, sống vui vẻ, còn có thể đi đến loại cảnh giới nào, tu vi đến loại tình trạng nào, đối với hắn mà nói, đều không quan trọng.
Dù hiện tại chỉ là Thần Linh phổ thông... cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
- Không sai, bọn họ muốn nhìn thấy nhất là con sống tốt, mà không phải lưu luyến không rời, một mực hối hận. Người vĩnh viễn đều phải nhìn về
phía trước, mà không phải trì trệ không tiến!
Thanh niên nói.
- Đúng...
Trong lòng Trương Huyền chấn động, ngây người.
Đúng vậy!
Một mực đắm chìm ở trong thống khổ, tuyệt không phải người thân nguyện ý nhìn thấy.
Bọn họ càng muốn ngươi sống hạnh phúc.
Tận hiếu là đúng, đau khổ cũng là đúng, nhưng một mực chìm đắm trong đó liền không đúng.
Mỗi người đều có cuộc sống của mình, còn có con đường của mình cần tiến lên, không thể một mực trì trệ không tiến.
Sinh lão bệnh tử, yêu xa cách, oán lâu dài, cầu không được, không buông được...
Nhân sinh tám khổ, nhất định phải tiếp nhận, cũng nhất định phải thả ra.
Cái này chính là nhân sinh.
Muốn sống sót, lại đắng chát cũng phải nhịn lấy.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm...
Trong lòng dường như bắt được một đạo hào quang, Trương Huyền biết dù rất nhỏ yếu, lại tương đương với thay đổi phương hướng tiến lên, lúc này cũng không nhiều lời, khom người hạ bái.
Ngắn ngủi vài câu chỉ điểm, được lợi rất nhiều.
- Có thể rõ ràng nhanh như vậy, xem ra không chọn lầm người...
Thanh niên cười nhạt một tiếng, đứng dậy:
- Tốt, ta phải đi rồi, con đường tiếp theo, cần chính ngươi tới, tự giải quyết cho tốt!
- Phải đi rồi?
Trương Huyền sững sờ.
Còn tưởng mục đích của đối phương là cái gì, không nghĩ tới chỉ nhìn bản thân thi triển kiếm pháp, hơn nữa chỉ điểm vài câu, liền muốn rời khỏi, chẳng lẽ lần này tới là chuyên môn chỉ điểm mình?
Thanh niên đứng dậy nói:
- Kiếm Nghiêu, cho hắn Xích Tiêu Kiếm đi!
- Vâng!
Lão giả tiến về phía trước một bước, cổ tay rung lên, một thanh trường kiếm xuất hiện, nhẹ nhàng đưa tới.
Chuôi kiếm này mới xuất hiện ở trên không trung, không gian bốn phía hiện ra từng vết rách, Thần Vương Kiếm trong tay Trương Huyền kìm lòng không được tránh thoát bàn tay, quỳ mọp xuống đất.
Lông mày Trương Huyền nhảy dựng.
Thần Vương Kiếm là trường kiếm Thần Vương cảnh, là vũ khí cường đại nhất trước mắt của hắn, loại kiếm cấp bậc này, gặp được Xích Tiêu Kiếm, trực tiếp quỳ gối...
Cái kia mạnh bao nhiêu?
- Vô công bất thụ lộc...
Trương Huyền vội vàng khom người, không dám nhận.
- Không cần khách khí, chuôi kiếm này là ta ở mấy chục năm trước, chuyên môn vì ngươi luyện chế, cầm đi...
Thanh niên chắp hai tay sau lưng, cũng không xoay người.
- Mấy chục năm trước?
Trương Huyền ngẩn ngơ, không biết trả lời như thế nào.
Hắn tính toán đâu ra đấy cũng chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, hơn nữa còn là thời gian ở Danh Sư đại lục, đổi lại thời gian ở Thần giới, đến bây giờ
không sống qua hơn một tháng nha...
Mấy chục năm trước, ngươi xác định là chuyên môn vì ta luyện chế...
- Đa tạ Đế Quân!
Thấy đối phương thái độ dứt khoát, bản thân cũng gấp cần tăng thực lực lên, Trương Huyền không từ chối nữa, đưa tay tiếp lấy trường kiếm.
Không có trọng lượng, không có khí linh mạnh mẽ, cũng không có bất kỳ khó chịu nào, thật giống như chuôi kiếm này, vừa xuất hiện liền sinh trưởng ở trên cánh tay hắn, thuộc về một bộ phận thân thể của hắn.
Bảo kiếm cường đại như thế, thời điểm rơi vào bàn tay cũng đã được luyện hóa, thành vật thuộc về hắn.
Trước đó uy áp, lực lượng, cũng trong nháy mắt biến mất, trở nên chất phác tự nhiên, giống như trường kiếm bình thường, nhìn không ra đẳng cấp, nhưng thân là chủ nhân của kiếm, biết trong đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Nếu như dùng chuôi kiếm này thi triển kiếm pháp Thiên Nhược Hữu Tình mà nói, ý niệm của Linh Lung Tiên Tử hội tụ cũng không chống đỡ
được, bị đánh nát tại chỗ!
Trong lòng cảm ơn, lần nữa quỳ gối, Trương Huyền nhớ tới cái gì, nhìn về phía thanh niên trước mắt, trong ánh mắt mang theo trông đợi:
- Không biết vãn bối có thể nhìn kiếm thuật Đế Quân lĩnh ngộ hay không?
Đối phương chỉ điểm kiếm pháp của mình, nếu như lại có thể quan sát của đối phương, có lẽ sẽ cảm ngộ càng lớn.
Hết chương 3673.

Bạn cần đăng nhập để bình luận