Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi trả chim cho ta!

Linh trí, do thư họa sư giao cho linh tính, hấp thu linh khí thiên địa thoát khỏi bức tranh.
Bởi vì không phải có sinh mạng, đối với linh khí càng mẫn cảm, yêu cầu cũng lại càng cao. Linh khí bình thường, muốn khiến cho nó duy trì lâu dài, gần như không khả năng. Đừng nói là danh sư nhị tinh, tam tinh, cho dù ngũ tinh nói tụ linh khí, muốn khiến cho nó dừng lại thêm một khoảng thời gian, cũng rất khó.
Chính là nguyên nhân như vậy, sát hạch này cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng vậy. Nếu không, không có khả năng nhiều danh sư như vậy, đều không hiểu rõ tình hình.
Theo Tô sư thấy, vị Trương Huyền này tuy rằng ở trên thư họa cũng có ít thiên phú, nhưng dù sao chỉ là thi họa sư tam tinh (sát hạch ở Thiên Vũ vương quốc), truyền thụ đạo lý cũng đều là cơ sở trong cơ sở. Muốn tập trung đầy đủ linh khí, khiến cho linh trí kiên trì thêm một khoảng thời gian, sợ rằng không quá dễ dàng.
- Nếu như hắn giảng giải tu luyện, đại khái chừng năm, mười phút. Dù sao, Vân trưởng lão cũng chỉ có thể duy trì mười ba phút!
Có chút do dự, Khang đường chủ nói.
Xác định nội dung sát hạch, để cho Vân trưởng lão đặc biệt thử qua, đường đường là danh sư tứ tinh, chỉ có thể duy trì mười ba phút.
Vị Trương Huyền này, giảng giải tu luyện, có thể khiến cho hắn cũng trúng chiêu, vượt qua thành tích này không khó.
Chỉ có điều, năm, mười phút là đỉnh điểm.
Dù sao, nội dung giảng giải càng cơ sở, linh khí có khả năng dẫn động cũng lại càng nhỏ.
- Hiện tại nói là bức tranh... Hơn nữa còn cơ sở như thế, chắc hẳn duy trì tám phút cũng khó khăn!
- Đúng vậy!
Tô sư gật đầu.
Hai người bọn họ mặc dù không có chức nghiệp thư họa, nhưng cũng xem qua không ít sách có liên quan, biết người thanh niên này giảng giải chính là thứ cơ sở nhất, hơn nữa sóng linh khí xung quanh dao động không rõ ràng. Muốn duy trì thời gian dài hơn, có khả năng không lớn.
- Chỉ là tám phút, muốn lấy vị trí đứng đầu rất khó. Nhược Hoan công tử, thi họa sư tứ tinh sư, hơn nữa là danh sư tứ tinh, giảng bài, tuyệt đối có thể quá mười phút!
Lăng sư không nhịn được nói chen vào.
Hai người đồng thời gật đầu.
Quân Nhược Hoan, quen thuộc linh trí, lại là danh sư, duy trì mười phút không khó. Trương sư nếu như chỉ có tám phút nói, đừng nói đầu tiên, thứ hai cũng không quá dễ dàng.
- Mau nhìn, linh trí hình như đã bắt đầu lắc lư, sắp tiêu tan!
Mọi người đồng loạt nhìn lại, quả nhiên thấy lúc này rất nhiều chim chóc từ trên bức tranh hiện lên, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ. Thân thể mỗi một con không ngừng lắc lư, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt.
- Lúc này mới hơn ba phút một chút? Thành tích sẽ không kém như vậy chứ?
- Đúng vậy, cho dù không giảng bài, cũng có thể duy trì hai phút. Đây là có chuyện gì?
Tất cả mọi người nhíu mày.
Linh trí ra khỏi bức tranh, cho dù không cần linh khí giảng bài, cũng có thể đợi hơn hai phút đồng hồ. Hiện tại chỉ có hơn ba phút một chút, liền bắt đầu lắc lư... Nói rõ nội dung Trương sư truyền thụ, đối với những linh trí này có tác dụng rất nhỏ, có thể nói cực kỳ bé nhỏ.
- Vị trí đứng đầu, ta lấy chắc!
Mắt Nhược Hoan công tử càng lúc càng sáng.
Nhìn tình huống trước mắt, người này năm phút cũng không kiên trì nổi, không phải đứng thứ sáu cũng không khác biệt lắm. Hai cửa ải trước đó, tuy rằng thành tích của mình kém một chút, nhưng dựa vào cơ hội lần này, hoàn toàn có thể một lần hành động tập kích ngược, thành người đứng thứ nhất!
Phía dưới tới chính là phía dưới tới. Thi đấu danh sư, thi chính là năng lực tổng hợp lại, mà không phải một tâm cảnh cao, thực lực mạnh, là có thể rút được vị trí thứ nhất.
- Xem ra để cho hắn đi lên trước là chuyện tốt... Không có kinh nghiệm, đáng đời bị hại!
Khóe miệng hắn cong lên.
Người này lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là từ vương quốc phía dưới đi lên. Linh trí bảo tồn, nhiều danh sư như vậy cũng chưa từng nghe qua. Một người quê mùa, làm biết được?
Xem ra lần sát hạch sau, lại để cho hắn lên trước, khẳng định không lấy được thành tích tốt.
Càng nghĩ hắn càng cao hứng, còn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Phó Tiếu Trần cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai cửa ải trước tổng hợp lại, thứ hạng của hắn đứng thứ ba. Lại để cho người này giành được chiến thắng, hắn nhất định sẽ bị đào thải. Nhìn thấy được loại tình huống này, bản thân cũng coi như yên lòng.
- Thật may, không làm ra chuyện gì...
Vân trưởng lão xoa xoa đầu.
Vốn tưởng rằng người này sẽ giống như hai cửa ải trước, làm ra chuyện gì, khiến mình chật vật không chịu nổi... Hiện tại xem ra mình suy nghĩ quá nhiều. Có khả năng hắn ở trên phương diện thư họa, chỉ biết tới căn bản, cái khác cũng không am hiểu...
Trong lòng thả lỏng, đang muốn chờ linh trí biến mất, chỉnh lý lại bức tranh, để cho người kế tiếp xông qua ải. Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, sửng sốt một cái, thân thể cứng đờ.
- Không đúng... Nếu như sắp tiêu tan, chắc hẳn không duy trì được mấy hơi thở, thế nào vẫn còn? Hơn nữa những linh trí này tuy rằng lắc lư kịch liệt, nhưng không có dấu hiệu tán loạn...
Linh trí bình thường, một khi bắt đầu lắc lư, rất nhanh sẽ tiêu tan, cũng lại chỉ mấy giây mà thôi. Thế nào này cũng đã lắc hai, ba phút, vẫn còn tiếp tục?
- Không thích hợp! Nhìn thế nào không giống như là tán loạn, lại có cảm giác càng lắc càng kiên cố?
- Thật đúng là...
Hắn phát hiện ra điểm không thích hợp, những người khác cũng đã nhìn ra.
Vừa rồi linh trí xuất hiện, bọn họ đều cẩn thận quan sát. Một khi lắc lư, linh khí thật vất vả tập trung, sẽ phân giải, không duy trì được bao lâu.
Nhưng thứ trước mắt này, dựa theo Trương sư giảng bài, lắc lư giống như chổi lông gà, chim bình thường, sợ rằng cũng sẽ rụng lông đầy đất. Thứ do một đoàn linh khí tạo thành, không những không có tản ra, còn có xu thế càng lúc càng cô đọng lại hơn nữa...
Những linh trí khác lắc lư, là muốn tản ra. Thứ trước mặt này lại thật giống như càng lắc càng dễ chịu...
Chuyện ra sao?
- Không đúng...
Chân mặt nhăn thành đống, thấy lại qua mấy phút, mắt thấy lại muốn phá cửa lớn mười phút, linh trí lắc lư, không những không có nghiền nát, trái lại càng lúc càng tiên diễm, giống như là chân chính đang sống. Vân trưởng lão nhớ tới cái gì, đồng tử co lại:
- Chẳng lẽ là...
- Điều này... Không có khả năng!
Hắn khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó vẻ mặt phát điên.
- Vân trưởng lão đây là trách?
- Sẽ không phải trưởng lão nào sát hạch tiểu tử này đều như vậy chứ?
Nhìn thấy được Vân trưởng lão luôn luôn trầm ổn, lại giống như hai vị trưởng lão Ngô, Bạch, cũng giống như trúng gió, khóe miệng tất cả mọi người giật một cái.
Hai người sát hạch trước đó đều nôn ra máu trọng thương. Hiện tại vị này lại cái dạng này... Là tiểu tử này có cổ quái, hay có chuyện gì xảy ra sao?
- Vân trưởng lão!
Khang đường chủ không nhịn được đi lên phía trước, vỗ vai hắn:
- Thế nào?
- Không có gì... Chỉ là nghĩ đến một chuyện không thể tin được...
Vân trưởng lão khôi phục lại, nói.
- Chuyện không thể tin được?
Khang đường chủ nhíu mày.
- Ngươi xem...
Vân trưởng lão chỉ về phía linh trí trước mặt Trương Huyền:
- Cái linh trí này vừa rồi liền bắt đầu lắc lư, hiện tại đã gần mười phút, không những không có tán loạn, trái lại càng lúc càng ngưng thực...
Khang đường chủ gật đầu.
Mọi người đều thấy được, cũng cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ điều này có vấn đề gì?
- Nếu như ta không đoán sai, đây không phải là phải tán loạn, mà là...
Môi Vân trưởng lão run rẩy:
- Chân vận kích động, linh trí phá phàm!
- Phá phàm? Ngươi nói là... bức tranh thất cảnh? Tác phẩm đạt được loại cảnh giới này, động vật, thực vật trong bức tranh giống như là sống lại, nắm giữ thần trí của mình, bay lượn đến bên ngoài bức tranh, hồi lâu cũng không sẽ biến mất?
Khang đường chủ sửng sốt.
- Chính là cái này!
Vân trưởng lão gật đầu.
- Không đúng. Linh trí phá phàm ta biết. Cần phải là thư họa sư cấp bậc lục tinh, sửa chữa bức tranh, hoặc vẽ lại bức tranh một lần nữa, mới có thể thành công. Giảng bài... làm sao có thể?
Trợn tròn hai mắt, Khang đường chủ có chút không tin.
Thư họa sư lĩnh ngộ linh trí phá phàm ý cảnh, chỉ cần vẽ tranh, có thể dễ dàng vẽ ra chim chóc, bay lượn trời cao, rong ruổi tận trời.
Có người nói trước đây có một vị thư họa sư lục tinh lợi hại, ở trên tường vẽ một con tiên hạc, phá tường ra, mang theo phá vân rời đi, lưu lại lời đồn đại tiên nhân cưỡi chim bay đi.
Còn có một vị thư họa đại tông sư, bị thú triều tập kích, vẽ ra một con linh thú đỉnh phong, chấn áp khắp nơi, vô số linh thú khiếp sợ đến mức sợ hãi mà bỏ chạy, không dám cùng đối địch.
Bất kỳ nghề nghiệp nào tu luyện tới cảnh giới cao thâm, đều sẽ có năng lực và thủ đoạn quỷ thần khó lường.
Chỉ có điều, các loại này, cần phải ít nhất thư họa sư cấp bậc lục tinh, lập tức vẽ tranh, hoặc ở trên bức tranh ban đầu tăng thêm nét vẽ, lưu lại bút tích... Vẫn chưa từng nghe nói qua, giảng bài cho linh trí, có thể khiến cho nó phá phàm.
- Nội dung Trương sư giảng giải, vô cùng phù hợp với những linh trí này, không chỉ khiến cho linh khí tập trung, còn dẫn động sư ngôn thiên bẩm, khiến cho những linh trí này, không tự chủ được tu luyện... Nếu như không đoán sai, những lắc lư này, hẳn là loại trừ linh khí không thực trước đó, khiến cho lực lượng càng ngưng thực, cũng chính là... hóa hư thành thật!
Vân trưởng lão nói.
- Hóa hư thành thật? Điều này... làm sao có thể?
Khang đường chủ bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa thì lập tức ngã sấp xuống.
Thật hay giả vậy?
Giảng bài khiến linh trí lấy hư hóa thực, linh trí phá phàm... Thế nào cảm giác giống như là đang nghe thiên thư?
- Ta cũng không thể tin được. Nhưng ngoại trừ loại tình huống này, thật sự không có cách nào giải thích!
Vân trưởng lão nói.
Cho dù đoán được, cũng không thể tin được, lúc này mới thất thố như vậy.
- Nếu như là sự thật, vẽ tranh khiến cho linh trí hiện lên, bức vẽ cuộn tròn là nơi ở của linh trí, còn có thể trở về. Loại giảng bài này, khiến cho nó phá phàm... linh trí còn có thể trở lại trên bức tranh hay không?
Đột nhiên, Khang đường chủ nghĩ đến một vấn đề.
Tiên nhân cưỡi hạc đi, linh trí từ trong bức vẽ cuộn sinh ra, cho dù phá phàm, lúc nghỉ ngơi, vẫn sẽ trở lại trong bức tranh. Thứ trước mắt này, nghe giảng bài lột xác, giống như lục bình không có rễ không, một khi thật sự ngưng tụ thành hình, hóa hư thành thật, sẽ đi nơi nào?
Nếu như vẫn bay, bay trước mấy tháng, không trở về đến bức tranh, thành tích này của hắn lại phải tính như thế nào? Cũng không thể để cho mọi người một mực chờ xem!
- A? Nguy rồi, đừng để cho hắn tiếp tục giảng bài...
Thoáng sửng sốt một chút, Vân trưởng lão nhớ tới cái gì, vội vàng la lên. Tiếng la còn chưa có kết thúc, chỉ thấy rất nhiều chim chóc từ trong bức tranh trước mắt bay ra, dừng lắc lư, đột nhiên, cùng kêu lên một tiếng ngân dài.
Kỷ kỷ kỷ kỷ! Chiêm chiếp chiêm chiếp!
Âm thanh dễ nghe, tràn ngập đại sảnh, giống như thật sự có một đám chim bay tới, chơi đùa kêu to, cho người ta một loại hưởng thụ khác thường.
Trước đó chim chóc thoạt nhìn có chút hư ảo, lúc này cũng giống như nhận được lột xác, lông chim càng ngưng thực, móng vuốt, miệng càng vừa dày vừa nặng, giống như hoàn toàn sống lại.
Vù!
Tiếng kêu qua đi, những chim chóc này đồng thời vỗ cánh, bay vút lên trời cao, trực tiếp phóng về phía xa, bay ra khỏi đại điện, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhìn thấy được những chim chóc này bay đi, cùng với một cuộn giấy trắng trơ trụi còn lại trên mặt bàn, Vân trưởng lão sững sờ ở tại chỗ, thân thể thoáng lảo đảo một cái.
Đây chính là bức tranh vô thượng do lão sư hắn lưu lại, hắn quý trọng chưa bao giờ lấy ra cho người khác xem. Thậm chí bằng hữu tốt nhất, cũng khó gặp.
Vốn tưởng rằng chỉ là thi thử một chút, đơn giản đến cực điểm. Ai biết... những linh trí này tự nhiên bay đi!
Em gái ngươi!
Linh trí bay đi, cần tờ giấy trắng này có tác dụng cái rắm?
Vừa thở phào nhẹ nhõm cảm thấy đối phương không gây chuyện. Kết quả lại xảy ra chuyện như thế... Người này rốt cuộc là tới thi đấu tuyển chọn, hay qua quấy rối vậy?
Lắc người một cái đi tới trước mặt Trương Huyền, khóe mắt Vân trưởng lão, hận không thể bóp chết kẻ đứng trước mắt này.
- Chim của ta! Ngươi trả lại chim cho ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận