Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trái tim

Mới vừa gọi xong thì nàng lập tức lắc đầu, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu:
-Làm sao có thể...
Bọn họ vừa đánh vừa chạy, tiến vào Địa Cung không dưới mấy cây số, hơn nữa nơi này lại có nhiều khôi lỗi như vậy. Mà tên kia lại đi tới một Địa Cung khác, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?
Nhất định là ảo giác!
Mới vừa cảm thấy mình sẽ không thích gia hỏa vô sỉ kia thì đã phán đoán ra thanh âm của hắn, còn cảm thấy hắn sẽ cứu người. . . Thật là mắc cỡ chết người!
- Vừa rồi ta chỉ thuận miệng hô một câu, các ngươi đều không nghe thấy. . . Biết không?
Gương mặt xinh đẹp phát nóng, Ngọc Phi Nhi khẽ nói.
- Khụ khụ...
Đám người Ngô Chấn liếc mắt nhìn nhau, thực sự không nhịn được nhìn lại rồi nói:
-Công chúa , có vẻ như. . . Chúng ta cũng nghe được có người nói chuyện!
- Các ngươi cũng nghe được sao?
Ngọc Phi Nhi sững sờ, vội vàng nhìn về hai bên phải trái. Thế nhưng chung quanh ngoại trừ hai đầu khôi lỗi vẫn đang chăm chỉ không ngừng, vẫn liều mạng công kích màn áng sáng thì đâu còn có nửa bóng người nào nữa chứ.
- Ta cũng nghe thấy, nếu như đều nghe thấy có lẽ sẽ không phải là ảo giác a...
Hình Viễn cũng gật đầu nói.
Mặc dù hắn rất chán ghét vị Trương Huyền kia, thế nhưng ở trong loại tình huống này. Đột nhiên nghe được lời nói của đối phương, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hết sức kích động.
- Được rồi, không phải là ảo giác, ta là Trương Huyền, đặc biệt tới cứu các ngươi. Hiện đang dùng bí pháp, mới đưa được thanh âm truyền tới, bản thân còn đang ở bên ngoài...
Thấy mình đã nói chuyện mà đối phương lại không tin, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục truyền âm qua đó.
Hiện tại hắn là Vu hồn, một khi hiện hình, không nói tới việc sẽ hù dọa những người này, nhất định cũng sẽ bị khôi lỗi công kích, cho nên, cũng chỉ có thể truyền âm mà thôi.
- Người ở bên ngoài, thiên lý truyền âm?
Đám người Hình Viễn trợn mắt.
Loại năng lực cách nhau mấy cây số có thể truyền âm, hơn nữa còn rõ ràng như thế này, coi như cường giả Hóa Phàm bát trọng cũng rất khó làm được a!
Chẳng lẽ. . . Trương Huyền đã có loại thực lực này hay sao?
- Cứu thế nào? Ngươi có biện pháp gì không?
Biết Trương Huyền đã biết tình huống của bọn hắn, đồng thời cũng định tới cứu, Ngọc Phi Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nhịn được hỏi một câu.
Mặc dù tên này rất làm cho người ta chán ghét, thế nhưng bản lĩnh thật sự không tồi một chút nào.
Nếu không, cũng không có khả năng liên tục khiến cho nàng ăn thiệt thòi, lại không thể làm gì như vậy.
- Ta hết cách rồi, cho nên mới thương nghị cùng các ngươi a...
Trương Huyền truyền âm.
Hắn thật sự không có biện pháp gì khác.
Nơi này không lớn lại có chừng hơn hai mươi đầu khôi lỗi cấp bậc Thánh vực, Vu hồn của hắn còn có thể lặng lẽ không một tiếng động ra vào. Nếu như muốn cứu những người này ra ngoài, chỉ sợ còn chưa đi xa thì sẽ bị vây chặt, đến chết cũng không biết chết như thế nào.
- Thương nghị? Nếu như chúng ta có thể ra ngoài, nhất định đã sớm rời đi...
Hình Viễn nói.
Còn tưởng rằng đối phương có biện pháp nào, không nghĩ tới cũng hoàn toàn không có biện pháp gì cả.
- Như vậy đi, các ngươi nói kỹ càng tình huống cho ta nghe một chút. Khi tới đây đã gặp phải cái gì, như vậy ta cũng dễ nghĩ biện pháp. Còn nữa, vừa rồi ta đã thấy được không ít khôi lỗi, dựa theo tình huống bình thường. Có lẽ phải tới vây quét các ngươi, một lần chém giết tất cả. Làm sao tất cả đều rời đi, chỉ còn lại có hai đầu khôi lỗi ở đây công kích cơ chứ?
Trương Huyền hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Nếu nhiều khôi lỗi như vậy cùng nhau tấn công thì nhất định màn ánh sáng đã sớm vỡ vụn. Mà mấy người này cũng đã mất mạng từ lâu, làm sao có thể sống đến bây giờ.
Mặc dù khôi lỗi không có trí tuệ gì, thế nhưng cũng biết công kích, tựa như đầu đuổi theo hắn trước đó vậy. Hận không thể xé rách hắn thành từng mảnh nhỏ, tại sao lại dễ dàng buông tha như thế cơ chứ?
Nếu như biết nguyên nhân, sau đó lợi dụng, có lẽ sẽ có thể tìm ra được phương pháp cứu mọi người ra.
- Chúng ta vừa đi vào nơi này thì gặp được những thi nhân khôi lỗi Dị Linh tộc kia, sau đó vừa đánh vừa lui...
Diệp Tiền nói tất cả chuyện từng xảy ra từ trước tới nay một lần.
Sau khi bọn hắn từ thềm đá đi vào đã thấy thành thị dưới đấtnày, vừa mới bắt đầu vẫn còn có chút phấn chấn, ai ngờ còn chưa đi xa thì đã gặp khôi lỗi Dị Linh tộc.
Nơi này hẳn là nơi mà Trương Huyền nhìn thấy có dấu vết chiến đấu.
Ở đây, bọn hắn bị vây quét, khôi lỗi cấp bậc Thánh vực, đương nhiên bọn hắn không phải là đối thủ của chúng.
May mắn mà trên người Hình Viễn và Ngọc Phi Nhi công chúa có rất nhiều bảo vật, vừa đi vừa lui. Thế nhưng dù vậy, tất cả cũng đều bị trọng thương.
Cả đám một mực chạy trốn đến đây, lại tìm được thi thể của Ngô Dương Tử tiền bối, chạm vào cơ quan mà hắn để lại. Cho nên lúc này mới được che chở, xem như có thời gian thở dốc.
Nói cách khác, cái màn ánh sáng này thật ra là thứ mà Ngô Dương Tử tiền bối để lại, bảo vệ cho thi thể bản thân không bị Dị Linh tộc hủy diệt. Chỉ là không nghĩ tới, sau hơn hai nghìn năm lại cứu một đám vãn bối đến tìm kiếm hắn.
Chỉ là, nhìn bộ dáng của màn ánh sáng này, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt toác. Coi như muốn kiên trì, cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
- Ai nói những khôi lỗi kia không có vây quét? Vừa rồi có hơn hai mươi đầu khôi lỗi, toàn bộ đều ở nơi này. Nếu không phải có bọn chúng thì cũng không có khả năng màn ánh sáng trở nên mỏng manh như thế, chỉ là. . . Vì sao bọn hắn lại đi thì chúng ta cũng không biết!
Nghe Diệp Tiền nói xong, Ngọc Phi Nhi khẽ nói.
Những gia hỏa kia cũng không phải là không có vây công, mà là không phá nổi màn ánh sáng cho nên mới đi mà thôi, không biết lúc nào lại sẽ tới!
Mà bọn hắn, một khi rời khỏi màn ánh sáng thì chẳng khác nào sẽ mất đi che chở. Hiện tại át chủ bài trong tay đã được dùng hết, cho dù có người tiếp tế, muốn chạy trốn ra cũng rất khó!
- Ngươi nói vây công một lúc rồi lập tức rời đi?
Trương Huyền cau mày.
Dựa theo đạo lý, chỉ cần đám gia hỏa này kiên trì thì màn ánh sáng cũng đã bị phá vỡ, đám người Ngọc Phi Nhi sẽ khó may mắn thoát khỏi. Vì sao đến thời khắc mấu chốt, nhiều khôi lỗi như vậy lại rời khỏi, chỉ để lại hai đầu tiếp tục?
Mọi người gật đầu.
- Đại khái là rời đi lúc nào?
Trương Huyền cau mày.
- Vừa rồi, cũng là hơn mười phút trước a!
Diệp Tiền nói.
- Hơn mười phút trước? Khi đó ta và Lạc Thất Thất mới từ Địa Cung kia đi ra...
Lông mày nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một việc, Trương Huyền tối sầm mặt lại:
-Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ. . . Đám gia hỏa này đã biết mình phá một cái Địa Cung khác, muốn đi tới cứu viện?
Nguy rồi!
Nếu như vậy, nhục thể vẫn ngồi ở thềm đá trên cửa ra Địa Cung, một khi bị phát hiện ra, còn không phải sẽ trực tiếp bị xé thành bụi phấn hay sao?
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta sẽ nghĩ một chút biện pháp...
Nhục thể của hắn quan trọng hơn tất cả mọi chuyện, dù sao cũng không thể để cho nó xảy ra sai sót.
Nói xong, cũng không quản mấy người này mà lập tức xoay người bay đi về chỗ cũ.
- Ai. . . Ai!
Thấy thanh âm của hắn biến mất, kế tiếp lại không có động tĩnh, Ngọc Phi Nhi vội vàng hô lên. Sau khi hô mấy tiếng, cũng không thấy hắn trả lời, nàng tức giận tới mức dậm chân, sắp bạo tạc.
Cái gì đây!
Nói tới cứu người, người còn không có cứu thì đã biến mất, ngươi muốn làm cái gì cơ chứ?
. . .
Không để ý tới đối phương đang oán trách, Trương Huyền dùng tốc độ cực nhanh, thân ảnh giống như là một cơn gió phóng về chỗ cũ.
Vừa rồi vì đề phòng đối phương phát hiện ra cho nên hắn bay rất chậm, lúc này sợ thân thể xảy ra chuyện cho nên dùng tốc độ cực nhanh, không lâu sau đã trở lại thềm đá.
- Không có khôi lỗi tới...
Trên thềm đá, nhục thể của hắn vẫn còn đang khoanh chân ngồi, cũng không có chút dị dạng nào. Đồng thời cũng không có bất kỳ dấu vết gặp phải công kích gì cả.
- Chẳng lẽ ta đã đoán sai?
Hắn còn tưởng rằng rất nhiều khôi lỗi đã biết tin tức mình phá vỡ một cái Địa Cung khác cho nên chạy tới hỗ trợ. Không nghĩ tới căn bản không phải là như vậy, Trương Huyền gãi gãi đầu, rất là xấu hổ.
- Phân thân!
Sưu!
Phóng phân thân ra, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một cái giới chỉ trữ vật, sau đó bỏ thân thể vào trong đó.
Thân thể không có linh hồn, cũng không cần hít thở cho nên cũng không tính là sinh mệnh, có thể giống như phân thân, bỏ vào trong giới chỉ trữ vật.
Đặt vào giới chỉ trữ vật, để phân thân tùy thân mang theo, như vậy sẽ an toàn hơn không ít.
Mặc dù phân thân không quá tin cậy, có đôi khi cũng rất xấu xa. Thế nhưng Cửu Thiên Liên Thai cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, những khôi lỗi này có lợi hại hơn nữa, muốn giết chết hắn cũng rất khó làm được.
Để hắn chăm sóc thân thể của bản tôn, như vậy chí ít cũng có thể bảo đảm an toàn.
- Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi vào xem những khôi lỗi kia muốn làm gì, có chuyện gì thì cũng tiện đối phó...
Nói với phân thân một câu, Vu hồn lần nữa bay vào bên trong Địa Cung.
Đám khôi lỗi này đã không có đi tới một cái Địa Cung khác thì nhất định là có chuyện gì đó muốn làm. Bằng không cũng sẽ không có khả năng dừng vây quét đám người Ngọc Phi Nhi lại.
Như vậy hắn sẽ đi qua xem đám khôi lỗi kia định làm cái quỷ gì!
Bay một hồi, lần nữa đã thấy đám khôi lỗi mà hắn gặp lần đầu tiên, lúc này bọn hắn đã rời khỏi đường cái, đi tới góc “Thành trấn”.
- Đến đó làm gì cơ chứ?
Góc thành trấn không có Dạ Minh Châu chiếu rọi, có vẻ hơi tối. Chẳng qua vài đầu khôi lỗi này không có ý tứ dừng lại mà vẫn trực tiếp đi vào trong, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
- Minh Lý Chi Nhãn!
Trong mắt có từng đạo hoa văn vận chuyển, Minh Lý Chi Nhãn lấp lánh, những nơi trước đó tối đen như mực lập tức trở nên trong suốt.
Minh Lý Chi Nhãn, không chỉ có thể nhìn thấu hư ảo, bóng tối cũng không che nổi được nó.
Lần nữa nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, Trương Huyền tiếp tục đi theo.
Đám khôi lỗi này, rất nhanh đã đi ra khỏi thành trấn, đi tới gần một dòng sông.
- Hẳn là con sông ở phía trên...
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền nhướng mày.
Con sông này có lẽ là cùng một con sông ở bên trên. Thế nhưng không nghĩ tới uốn lượn xoay quanh lại chảy tới nơi này.
Chỉ là, bọn hắn không đi vây công đám người Ngọc Phi Nhi mà chạy tới gần sông làm gì?
Soạt!
Đang kỳ quái thì chỉ thấy một đầu khôi lỗi đã dẫn đầu đi vào dòng sông.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Khôi lỗi vừa tiến vào thì đã nghe thấy thanh âm cơ lò xo vang lên, lập tức ở giữa dòng sông có một cái đài lớn chậm rãi xuất hiện.
Đài lơ lửng, rất là tà khí.
Một đạo sát lục chi khí khiến cho người ta có cảm giác như đang chống cự hung thú dâng lên, khiến cho Trương Huyền không kìm lòng được thân thể trầm xuống.
- Ngay cả linh hồn cũng có thể công kích sao?
Linh hồn vội vàng vận chuyển Thiên Đạo công pháp, lúc này mới khôi phục lại, con ngươi không kìm lòng được mà co rụt lại.
Hiện tại hắn là Vu hồn, vô hình vô chất, không nghĩ tới cái đài kia cũng có thể làm cho hắn xém chút nữa đã rơi xuống, tà khí trong đó quá mạnh mẽ, có thể nói quá là kinh khủng.
Dị Linh tộc còn sống trước đó Hồng sư tìm tới so sánh với thứ này quả thực không là cái gì.
- Rốt cuộc là cái gì cơ chứ?
Hoa văn trong đôi mắt của hắn càng ngày càng nhiều, tiếp tục nhìn lại về phía đài, lập tức nhìn thấy chỗ không đúng.
Trên cái đài không lớn có một đồ vật lớn như quả dưa hấu, không ngừng nhúc nhích, chậm rãi nhảy lên, thanh âm giống như sấm rền.
- Trái tim?
Thân thể Trương Huyền run rẩy một cái.
Ở trung tâm bệ đá, không ngờ lại cúng bái một trái tim đỏ tươi!
Nơi này tại sao có thể có trái tim cơ chứ ? Quan trọng nhất là. . . Còn đang nhảy lên!
Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy khôi lỗi thứ nhất đi vào ao nước đã đi tới trước đài rồi quỳ xuống.
Sưu sưu!
Trong lúc tim đập, linh khí trong nước hồ bị rút ra, trực tiếp rót vào trên người hắn. Khôi lỗi vừa rồi thoạt nhìn có chút hữu khí vô lực thì một lát sau đã tinh khí mười phần, lần nữa có động lực.
- Đây là. . . Bổ sung lực lượng?
Trương Huyền xiết chặt nắm tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận