Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hàng hung Chu Hồng (hạ)

Dịch: My
Biên: Mựp
- Ta đã sớm biết như vậy!
Biết trước ba chiêu của đối phương không xuôi cũng ngược, Chu Hồng sớm đưa ra sự phòng bị.
Là người đứng thứ tư trong kỳ thi đầu vào, hắn đã trải qua vô số trận đấu lớn nhỏ. Đối với loại chiêu số nông cạn này, ban đầu hắn còn không để ý, một khi có phòng bị rồi sao có thể bị đánh bại?
Trong lòng cười lạnh, tay phải của hắn ngăn chặn đòn tấn công của đối phương, bảo vệ mệnh môn. Hắn đang định phản kích, chỉ thấy một tay của Trịnh Dương công kích xuống phía dưới. Không ngờ đó chỉ là hư chiêu! Một nắm đấm khác đã đến trước mặt Chu Hồng.
Bành!
Chu Hồng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng.
- Mẹ nó! Ngươi hèn hạ!
Lui liên tục hai bước, nước mắt Chu Hồng dàn giụa.
Nắm đấm của Trịnh Dương so với Viên Đào còn lợi hại hơn nhiều. Một quyền đánh xuống khiến hắn muốn ngất đi.
- Hèn hạ? Lúc chiến đấu làm gì có hèn hạ!
Trịnh Dương lười nói nhảm, đánh trúng một chiêu, hắn tiếp tục hướng về phía trước, liên tục đấm về phía mệnh môn của đối phương. Nắm tay còn lại nhằm mặt đối phương thỉnh thoảng đánh tới.
Hai chiêu cùng một bút vẽ, không chút do dự.
- Ngươi…
Mỗi lần Chu Hồng muốn ngăn cản liền phát hiện chỉ là hư chiêu. Sau mấy chiêu, khuôn mặt hắn đã sưng vù, đầu choáng mắt hoa, buồn bực sắp hộc máu.
Tên này cũng quá vô sỉ đi!
Dù cho ngươi biết điểm yếu của ta cũng không cần nhằm vào đó tấn công hoài vậy a! Giống như liên tục nhiều ván cờ chỉ đem quân đi cùng một nước vậy, thú vị ở đâu? Ngươi có phong độ sao?
Mặt ta đã sưng thành như vậy rồi, người còn đánh…
Không phải các ngươi nói quyết đấu công bằng sao?
Công bằng ở đâu?
Công chính ở đâu?
Còn nói điểm đến là dừng… Không nên làm rạn nứt tình cảm…
Điểm dừng của các ngươi rốt cuộc ở tận đâu?
- Dừng…
Biết rằng nếu cứ đánh như vậy, không khéo hắn phải chết ở đây, Chu Hồng đành cố nén bi thương trong lòng, vội vàng lui ra ngoài:
- Ta nhận thua…
Không nhận thua không được. Đối phương biết điểm yếu của mình, da mặt lại dày như vậy, không ngừng tấn công điểm yếu đó. Làm sao hắn có thể chống đỡ được?
Đổi lại nếu là trước đó hắn chưa bị thương thì còn có thể dựa vào thân pháp để tránh né, tìm cơ hội phản kích. Nhưng bây giờ, đôi mắt hắn gần như không thể thấy gì, nếu còn đánh tiếp hắn e rằng bản thân sẽ chết ở đây.
- Nhận thua thì tốt. Triệu Nhã, đến lượt ngươi… - Trương Huyền nói.
- Xin chỉ giáo! – Triệu Nhã đi tới, không đợi đối phương phản đối liền lập tức công kích điên cuồng.
Thói quen tấn công của nàng không khác gì Trịnh Dương, không phải yếu điểm chính là khuôn mặt Chu Hồng.
- … - Chu Hồng khóc.
- Tốt! Vương Dĩnh, đến lượt ngươi thử xem!
Sau khi tiếp tục nhận thua, Chu Hồng vẫn chưa kịp nói chuyện, Vương Dĩnh lại đi tới.
Ngay sau đó là Lưu Dương…
Rất nhanh, năm học viên của Trương lão sư đều lần lượt ngược đãi hắn một lần. Giờ phút này, đôi mắt Chu Hồng đã sưng húp thành một kẽ hở, so với mù lòa cũng không khác mấy.
- Tốt rồi! Ngươi mau bồi thường tiền. Mỗi người một ngàn kim tệ, cộng tiền sửa chữa cửa, tổng cộng một vạn! – Viên Đào đi lên phía trước.
- Một vạn? Các ngươi chỉ có năm người, vì sao hết những một vạn? – Chu Hồng sắp điên rồi.
- Cửa của chúng ta là năm ngàn! – Viên Đào đương nhiên nói.
- Năm ngàn? – Nước mắt Chu Hồng tuôn rơi ào ào.
Một trăm kim tệ có thể đổi lấy năm cái cửa rách này. Các ngươi nói năm ngàn? Kẻ chuyên nói điêu cũng không dám lừa gạt như vậy!
- Không bồi thường cũng được. Trương lão sư, chúng ta còn muốn cùng cao thủ đứng thứ tư kỳ nhập học luận bàn. Mong lão sư thành toàn! – Trịnh Dương nói.
- Ừm. Đều là bạn học, các ngươi hãy hạ thủ lưu tình, ra tay có chừng mực! – Trương Huyền nghiêm túc gật đầu.
- Còn hạ thủ lưu tình… Không cần… Không cần! Ta bồi thường là được chứ gì!
Nghe thấy Trương lão sư đồng ý ngay lập tức, lại nói câu lúc nãy đã nói, khóe miệng Chu Hồng giật giật. Hắn không dám nói nhảm nữa, vội vàng móc trong túi tiền mười tờ một ngàn kim phiếu đưa ra.
Tay đưa tiền mà lòng nhỏ máu.
Mặc dù nhà hắn lắm tiền, nhưng một vạn kim tệ chính là tất cả tiền tiết kiệm mấy năm nay của hắn. Chỉ bởi vì đưa chiến thiếp đến đây…
Đền tiền xong, Chu Hồng sợ còn lởn vởn ở đây sẽ bị đánh chết tươi, bèn co giò chạy mất.
Vừa rồi còn hùng dũng, oai vệ, khí thế bừng bừng xông đến, tự nhận bản thân là duy ngã đôc tôn, Chu Hồng có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bị đánh thảm như vậy!
- Lão sư…
Sau khi Chu Hồng rời đi, đám người Viên Đào, Trịnh Dương đều khiếp sợ nhìn về phía Trương lão sư đang ngồi chính giữa phòng. Tất cả đều toát ra ánh mắt sùng bái.
Bọn hắn có thể chiến thắng Chu Hồng, tất cả đều là công lao chỉ điểm của hắn.
Đơn giản chỉ điểm một chút liền chiến thắng đối phương, giống như đã biết trước đối phương sẽ dùng võ kỹ gì. Rốt cuộc làm sao hắn làm được?

- Lục lão sư, ngươi cảm thấy Trương Huyền này có nhận lời khiêu chiến của ngươi không? – Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, cười hỏi.
Lục Tầm lão sư một khi ra tay, Trương Huyền này khẳng định gặp xui xẻo. Sớm muộn gì học sinh của hắn cũng bị đánh bại.
- Ta không quan tâm hắn có tiếp nhận hay không. Dám tranh đoạt học viên của ta, không dằn mặt hắn, Lục Tầm ta sau này làm sao có thể lập uy ở Hồng Thiên học viện này? – Lục Tầm lão sư hừ lạnh.
- Đúng vậy! – Hồng Hạo trưởng lão gật đầu, đang muốn nói tiếp liền thấy một gia hỏa mặt mũi sưng vù như đầu heo đi tới.
- Lục lão sư, xin hãy làm chủ cho ta…
Người vừa đến đã quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở.
- Ngươi là… - Nhìn thấy bộ dạng của người nọ vô cùng xa lạ, Lục Tầm giật nảy mình.
- Ta là Chu Hồng a… - Người đến lần nữa chịu một vạn điểmtổn thương.
- Chu Hồng? Không phải ta bảo ngươi đưa chiến thiếp sao? Tại sao lại biến thành như vậy?
Nghe tên của đối phương, Lục Tầm quả nhiên nhận ra một vài nét giống với Chu Hồng, không nhịn được hỏi.
Chỉ là đi đưa chiến thiếp thôi, sao lại biến thành hình dạng này?
- Ta bị người đánh a… - Chu Hồng khóc một dòng sông.
- Trương Huyền vậy mà không để ý thân phận lão sư, ra tay với ngươi sao? – Lục Tầm sầm mặt lại. Hắn đột nhiên đứng dậy, kích động khí tức cường đại lan tỏa.
Không ngờ hắn đã mở ra mấy chục huyệt đạo, đích thực là một cường giả Ích Huyệt cảnh.
Khó trách hắn là minh tinh lão sư. Với thực lực này của hắn đủ để trở thành trưởng lão của học viện rồi.
Chu Hồng là cao thủ đứng thứ tư trong kỳ thi nhập học. Mặc dù thứ tự này không hoàn toàn đại biểu thực lực, những cũng chứng minh sức chiến đấu của hắn đứng hàng đầu trong số các tân sinh.
Học viên của Trương Huyền đều là người mới, vì vậy người duy nhất có khả năng đánh hắn thành như vậy, chỉ có vị Trương lão sư này thôi!
- Là… học sinh của hắn… Trương lão sư… không hề ra tay! – Chu Hồng vô cùng xấu hổ.
- Học viên? Ý ngươi là đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương?
Nếu muốn tỷ thí cùng người khác, Lục Tầm lão sư dĩ nhiên đã điều tra kỹ càng, phát hiện học kỳ này Trương Huyền thu được sinh viên không đến nỗi kém.
- Bọn hắn liên thủ lại đánh ngươi? Không đúng! Mặc dù thứ tự của bọn họ không thấp, nhưng ta đã đặc biệt chỉ điểm cho ngươi, để tu vi bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Coi như bọn chúng liên thủ cũng không thể là đối thủ của ngươi chứ!
Mặc dù thực lực của mấy người triệu nahx không yếu, nhưng Chu Hồng lại mạnh hơn. Không những thế, hai ngày nay mình đã tốn không ít công sức. Nếu chỉ nói về sức chiến đấu, võ giả tầng hai trở xuống, gần như không có đối thủ của hắn. Dù cho mấy người kia liên thủ cũng không đánh lại!
Tại sao trong thời gian ngắn như vậy Chu Hồng đã bị đánh thảm thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận