Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta không bán!

- Khách khanh trưởng lão?
Tiết Chân Dương nhíu mày, con mắt trợn tròn.
Khách khanh trưởng lão, mặc dù không có thực quyền bằng trưởng lão, nhưng ở trên địa vị, thậm chí càng cao thêm một bậc.
Bình thường đều là mời một ít nhân vật lợi hại đảm nhiệm, dùng để đề cao danh dự cùng danh vọng của học viện.
Thật giống như Hồng Viễn đế quốc Hoàng đế bệ hạ, liền đảm nhiệm khách khanh trưởng lão của học viện, ngẫu nhiên cũng sẽ tới dạy học, truyền thụ lĩnh ngộ cùng kỹ xảo trên việc tu luyện.
Để một nữ hài mười sáu mười bảy tuổi, làm khách khanh trưởng lão... Có phải có chút quá khoa trương hay không?
- Không sai, nàng có tư cách cùng năng lực này!
Vẻ mặt Tu Trường Thanh nghiêm túc gật đầu.
Ý nghĩ này của hắn, tự nhiên không phải nói lung tung, là trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Đối phương truyền thụ nội dung, nhắm thẳng vào đại đạo, lời ít mà ý nhiều, để cho người ta suy nghĩ sâu xa, tu luyện cũng cực kỳ đơn giản, dễ dàng vào tay.
Nếu như có thể vào Võ Kỹ học viện làm khách khanh trưởng lão, nhất định có thể thu hút càng nhiều học sinh tới tu luyện, dần dà, toàn bộ học viện, đều bởi vậy lớn mạnh!
Về sau siêu việt Y Sư học viện, Thuần Thú học viện, Trận Pháp học viện… trở thành Danh Sư học viện thứ nhất, cũng chưa biết chừng!
Danh Sư, trọng yếu nhất là thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, rất nhiều người không coi trọng võ kỹ; lại thêm tu luyện võ kỹ rườm rà phức tạp, cần đêm ngày khổ luyện, mấu chốt còn không tính chức nghiệp phụ tu, không quan hệ tới tăng lên cấp bậc Danh Sư...
Do đó, rõ ràng là ngành học gia tăng sức chiến đấu lợi hại, nhưng người chọn cực ít, ở trong toàn bộ Danh Sư học viện, đã xếp ở đếm ngược.
Gần như chỉ ở trước Thiên Công viện, Thư Họa viện, Ma âm viện, Kinh Hồng viện mà thôi.
Nói đến đều có chút bi thương.
Cho tới nay, tăng cường danh khí học viện là giấc mộng của hắn, hiện tại cơ hội tới, làm sao không kích động?
- Vậy thì tốt, lão sư vào phòng chờ trước, tiếp khóa của Vương sư bá sắp giảng xong, ta sẽ mang bọn họ tới, loại sự tình này, vẫn là lão sư tự mình nói tốt hơn...
Tiết Chân Dương gật đầu.
Đám người Trịnh lão sư, Vương sư bá, đều là hắn tìm đến, nếu như có thể trở thành khách khanh trưởng lão của học viện, hắn cũng theo có ánh sáng.
Có loại chỗ dựa này, vị trí ở trong học viện cũng càng ngày càng ổn, sau đó giáo huấn một tân sinh vừa tới học viện, còn không dễ như trở bàn tay?
Nhẹ nhõm vui vẻ?
- Ân!
Tu Trường Thanh không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào gian phòng cách đó không xa, không lâu sau, cửa phòng mở ra, Tiết Chân Dương mang theo đám người Vương Dĩnh đến.
- Trịnh lão sư, Vương sư bá, Lưu sư bá, vị này là ân sư của ta, Võ Kỹ học viện Tu viện trưởng!
Vừa đi vào phòng, Tiết Chân Dương giới thiệu cho hai bên:
- Vị này là Trịnh Dương lão sư, ta theo hắn học tập thương pháp. Vị kia là Vương Dĩnh, vừa rồi thời điểm Vương sư bá giảng bài, ngài đã thấy. Vị này là Lưu Dương Lưu sư bá!
- Viện trưởng?
Đám người Trịnh Dương nhìn nhau, từng người mở to hai mắt nhìn.
Vừa rồi nghe nói có người muốn gặp bọn họ, còn tưởng rằng là ai, không nghĩ tới lại là Võ Kỹ học viện viện trưởng, toàn bộ giật nảy mình.
- Chư vị không cần khiếp sợ, ta mời các ngươi tới, là muốn mời các ngươi làm khách khanh trưởng lão của học viện, không biết có thể hay không?
Tu Trường Thanh cười cười nói.
- Khách khanh trưởng lão?
Đám người Trịnh Dương ngây người.
Bọn họ ngay cả Danh Sư cũng không phải, muốn làm khách khanh trưởng lão của Danh Sư học viện... Thật hay giả?
Cái vinh dự này thật là quá lớn đi!
- Đúng!
Tu Trường Thanh gật đầu:
- Các ngươi có nguyện ý hay không?
- Đương nhiên nguyện ý!
Đám người Trịnh Dương đồng thời gật đầu, cả đám mặt mũi hưng phấn.
- Vậy là tốt rồi, ta sẽ trình báo ngay, chậm nhất xế chiều hôm nay, liền sẽ đưa tới thân phận lệnh bài đại biểu cho các ngươi!
Thấy đối phương đồng ý, Tu Trường Thanh nhẫn gật đầu không ngừng.
Hàn huyên một hồi, Tu Trường Thanh xoay người rời đi.
Rất nhanh chỉ còn lại có đám người Trịnh Dương.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, dường như đến bây giờ cũng có chút không dám tin tưởng.
- Cái này... Chúng ta biến thành trưởng lão học viện, Trương lão sư vẫn là học sinh... Trở về nên nói như thế nào?
Không biết qua bao lâu, Vương Dĩnh nhịn không được nói.
- Cái này...
Trịnh Dương, Lưu Dương vò đầu.
Nói thật, bọn họ cũng không biết làm sao bây giờ.
Hiện tại lão sư Trương Huyền, vẫn chỉ là học sinh học viện, mà bọn họ thành trưởng lão... Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hoang đường.
- Cái này... Nếu không có thể giấu diếm một ngày liền giấu diếm một ngày đi...
Trịnh Dương trầm mặc một lát nói.
- Được!
Hai người Vương Dĩnh, Lưu Dương đồng thời gật đầu.
Không phải bọn họ muốn che giấu, mà là... thật không biết nên nói như thế nào.
Để cho người ta cảm thấy thực sự quá khó tin nổi.
...
- Ngươi nói cái gì? Tu viện trưởng, Tiết Chân Dương tìm tiểu gia hỏa đến giảng bài, biến thành khách khanh trưởng lão?
Liếc mắt nhìn nhau, Đổng Hân, Long Thương Nguyệt đều xém ngất.
Còn tưởng rằng Tu viện trưởng qua, sẽ dạy bảo Tiết Chân Dương một chút, không nghĩ tới... mấy tên kia biến thành khách khanh trưởng lão?
Cái này sao có thể?
Đùa giỡn đi!
- Thật sự, không chỉ như thế, ta còn nghe nói, Tu viện trưởng vừa từ Chân Dương hội về, liền bế quan tu luyện, trời sắp tối mới xuất quan... Nghe nói đối với võ kỹ có lĩnh ngộ mới, tỷ thí với Trần viện phó, một chiêu liền đánh bại đối phương...
Một học viên nói.
- Một chiêu đánh bại Trần viện phó?
- Mặc dù thực lực của Trần viện phó không bằng Tu viện trưởng, nhưng cũng không sai biệt nhiều, đoạn thời gian trước bọn họ luận bàn qua, dùng không dưới mười chiêu, hiện tại một chiêu...
Đôi mắt thanh tú của Đổng Hân viết đầy không thể tưởng tượng nổi:
- Chẳng lẽ, những người kia giảng bài, nội dung thật lợi hại như vậy?
- Dù sao ta nghe nói, người nghe qua khóa, đều có mức độ đột phá khác biệt, từ đó thực lực tăng nhiều!
Học viên nói.
- Còn có loại sự tình này...
Long Thương Nguyệt, Đổng Hân từng người xiết chặt nắm đấm:
- Xem ra về sau... phải cẩn thận Chân Dương hội!
Một màn đồng dạng, còn phát sinh ở học hội khác, không ít lão sư thậm chí cũng bị khiếp sợ.
Để ba thiếu niên không tới hai mươi làm khách khanh trưởng lão, đây chính là sự tình toàn bộ Danh Sư học viện chưa bao giờ có.
Trong nháy mắt huyên náo cả trường, không ít tân sinh cũng biết.
Nhưng bọn họ chỉ biết Võ Kỹ học viện có khách khanh trưởng lão mới, mà không biết họ tên xác thực, tự nhiên càng không biết lai lịch của ba người này.
...
Học viện chấn động, đều đang khiếp sợ vì ba vị khách khanh trưởng lão, bên Trương Huyền rốt cục trở lại học viện.
- Vưu phó viện trưởng nói trong hai ngày, mang Vân Vụ hoa đến, về thời gian còn kịp!
Tiến vào học viện, Trương Huyền không có trở về khu tinh anh, mà trực tiếp đi Y Sư học viện.
Mặc dù dùng hồn lực tẩm bổ Ngụy Như Yên, đã ổn định lại, tạm thời không có vấn đề quá lớn, nhưng kiên trì không lâu, nhất định phải nhanh cứu chữa mới được.
Nói cách khác, nhất định phải đạt được Thập Diệp hoa, vì cứu người, cũng vì... Ngụy Trường Phong chết đi!
Xe nhẹ đường quen, rất nhanh liền đến Y Sư tháp, tìm tới nơi ở của Vưu phó viện trưởng, gõ cửa một cái.
Tôn Nguyên lão sư đi ra.
- Ngươi...
Thấy là Trương Huyền, Tôn Nguyên kinh ngạc.
Vân Vụ lĩnh nguy hiểm, hắn biết rõ rõ ràng ràng, làm sao có thể không có việc gì?
- Ta tới gặp Vưu phó viện trưởng!
Trương Huyền nói.
Biết rõ Vân Vụ lĩnh nguy hiểm, phó viện trưởng còn để Ngụy Trường Phong ngắt Vân Vụ hoa, chỉ sợ là cố ý.
Mặc dù tức giận, nhưng vì Ngụy Như Yên, hắn vẫn nhịn xuống.
Thập Diệp hoa, loại Thánh dược có thể khôi phục linh hồn này, toàn bộ Hồng Viễn thành khả năng chỉ có vị phó viện trưởng này mới có, Trường Phong đã chết, không thể để cho kiên trì cùng hi vọng của hắn rơi vào khoảng không.
- Mời vào...
Tôn Nguyên sửng sốt một chút, vẫn gật đầu, để hắn đi vào.
Rất nhanh liền nhìn thấy Vưu phó viện trưởng.
- Vưu viện trưởng, đây là Vân Vụ hoa, dựa theo ước định của ngươi, trong vòng hai ngày lấy được!
Trương Huyền không có đi vòng, cổ tay khẽ đảo, đưa tới đóa hoa mà Ngụy Trường Phong liều mạng lấy được ra.
- Nhận được?
Vưu phó viện trưởng sững sờ, tiếp nhận hộp ngọc, tiện tay mở ra.
Một cỗ mây mù chi khí từ trong hộp bay lên, uyển như bụi mù, cho người ta một loại cảm giác sảng khoái.
Vân Vụ hoa, coi như không nung, cũng cho người một loại hưởng thụ khác, bằng không thì cũng không có khả năng nổi danh như thế, thậm chí Hồng Viễn hoàng thất cũng coi là bảo vật.
- Quả thực là Vân Vụ hoa!
Vưu phó viện trưởng nhẹ gật đầu.
- Như vậy phải chăng có thể cho ta Thập Diệp hoa?
Trương Huyền nói.
- Không thể!
Vưu phó viện trưởng lắc đầu:
- Ta muốn là Vân Vụ hoa tươi mới, mục đích là vì nuôi dưỡng. Ngươi bây giờ cho ta một cây hái xuống, đã tử vong, làm sao cho ngươi? Như vậy đi, nếu như ngươi thật muốn Thập Diệp hoa, lấy đến cho ta một cây Vân Vụ hoa còn sống!
- Sống?
Trương Huyền sầm mặt lại.
Thời điểm đối phương nói trao đổi, hắn liền ở bên cạnh, căn bản chưa nói qua cái gì sống!
Bây giờ lại tìm cớ, rất rõ ràng, là không muốn cho hắn Thập Diệp hoa!
- Tốt, sống liền sống...
Mặc dù có chút giận, nhưng Trương Huyền vẫn gật đầu, nắm hộp ngọc ở trong lòng bàn tay, tinh thần khẽ động, truyền vào một tia Thiên Đạo chân khí.
Cùng thời khắc đó, vận chuyển lực lượng, từ trong giới chỉ lấy ra một giọt Địa Mạch linh dịch, lặng lẽ nhỏ ở trên gốc.
Dù bụi dược liệu này bị rút ra gần một ngày một đêm, nhưng đặt ở trong hộp ngọc, bảo trì lại mới mẻ.
Lại dùng Thiên Đạo chân khí cùng Địa Mạch linh dịch có thể tẩm bổ vạn vật, hẳn là có thể cứu sống.
Quả nhiên, Thập Diệp hoa thoạt nhìn có chút ủ rũ, ở dưới chân khí cùng Địa Mạch linh dịch trợ giúp, lần nữa khôi phục lại, ngạo nghễ dựng đứng, tản mát ra mùi thơm kinh người.
- Sống lại?
Tôn Nguyên nhịn không được ngẩn ngơ.
Ngay cả Vưu phó viện trưởng cũng sững sờ tại nguyên chỗ.
Nói thật, hắn căn bản là không muốn bán Thập Diệp hoa, cái gọi là Vân Vụ hoa, đều là mượn cớ mà thôi.
Vốn cho rằng, nói muốn sống, có thể để cho đối phương biết khó mà lui, không nghĩ tới thời gian nháy mắt, tên này liền làm được.
- Được rồi, Vân Vụ hoa đã sống, Vưu phó viện trưởng có thể trồng!
Thở phào nhẹ nhõm, Trương Huyền lần nữa đưa hộp ngọc tới.
- Không sai, thứ này sống lại, nhưng Thập Diệp hoa còn không có hoàn toàn hoàn thiện, ta không thể cho ngươi!
Vưu phó viện trưởng lần nữa lắc đầu:
- Không bằng như vậy đi, bụi dược liệu này đại khái mười năm sau, có thể hoàn toàn hoàn thiện, đến lúc đó, ta có thể phân cho ngươi một gốc...
- Mười năm sau?
Trương Huyền híp mắt lại, tràn đầy lửa giận:
- Trước ngươi nói, trong hai ngày lấy ra Vân Vụ hoa liền trao đổi, về sau lấy ra, ngươi còn nói muốn sống, hiện tại dược liệu sống, ngươi còn nói muốn chờ mười năm, nếu như mười năm sau, từ chối nữa thì sao?
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi ta hay sao? Làm một học sinh, hoài nghi lão sư, vô trưởng vô ấu, còn thể thống gì? Hừ, loại nhân phẩm như ngươi, để ta làm sao cho ngươi Thập Diệp hoa?
Sắc mặt Vưu phó viện trưởng trầm xuống, hất ống tay áo:
- Ngươi đi đi, ta không bán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận