Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Là của ngươi!

- Vân Vụ hoa này có vấn đề gì không?
Đi ra biệt viện, Trương Huyền nhịn không được nhìn về phía Ngụy Trường Phong cách đó không xa.
Tên kia mới đầu không bán, đột nhiên lại bán, hơn nữa giá cả thấp như vậy, để hắn cực kỳ kỳ quái.
- Không có vấn đề gì, nhưng mà không dễ hái mà thôi, thiếu gia yên tâm, ta nhất định có thể tìm thứ này tới, cứu sống con gái của ta!
Ngụy Trường Phong cười cười, trên mặt tràn đầy kiên định.
- Thật đơn giản như vậy?
Trương Huyền không quá tin tưởng.
Vưu phó viện trưởng này xem xét liền biết không phải người dễ sống chung, thật dễ dàng như vậy, vừa rồi sao không bán Thập Diệp hoa, lại dùng một gốc trà đến trao đổi?
- Thiếu gia không cần lo lắng, chỉ là khá phiền toái mà thôi, không có vấn đề quá lớn!
Ngụy Trường Phong nói.
Cứu nữ nhi là sự tình của hắn, không thể để cho thiếu gia đi theo mạo hiểm.
Mặc dù ở ngoài cửa, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì, nhưng thiếu gia vì khôi phục, nuốt một viên Tiểu Hoàn đan lục tinh, vậy thì cho thấy hao tổn bao lớn, có thể nói kinh khủng.
Vì cứu nữ nhi của hắn, thiếu gia đã trả giá nhiều như vậy, làm sao lại để cho hắn lo lắng?
- Không có vấn đề tốt nhất! Nếu quả thật quá khó khăn, sớm nói cho ta, mặc dù thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng thủ đoạn bảo mệnh vẫn phải có!
Thấy đối phương không nguyện ý nhiều lời, Trương Huyền bàn giao một câu.
- Đa tạ Thiếu gia!
Ngụy Trường Phong nhẹ gật đầu:
- Vân Vụ lĩnh cách nơi này có chút xa, hai ngày hơi gấp rút, ta trước chuẩn bị một chút liền đi!
- Ân, nhanh đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Mặc dù hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tưởng tượng Ngụy Trường Phong là cường giả Thánh cảnh, lại thêm thân là Linh Tài các Các chủ, tình cảnh gì chưa thấy qua, nên không nghĩ nhiều nữa.
Hô!
Cáo từ Trương Huyền, Ngụy Trường Phong không ngừng lâu, thân thể khẽ động, bay về phía trời cao, thời gian qua một lát liền biến mất.
Tốc độ phi hành của cường giả Thánh cảnh cực nhanh, không cần Linh thú, cũng có thể ngày đi vạn dặm.
- Được rồi, ta cũng trở về a!
Thấy hắn rời đi, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy mệt mỏi tràn vào trong đầu.
Gặp Hồ Yêu Yêu, nhìn Kinh Hồng thư tịch, đủ loại tu luyện, thành lập học hội, lại thêm cứu chữa Ngụy Như Yên, sự tình liên tiếp, đã gần hai ngày hai đêm không ngủ.
Giờ phút này cực kỳ mệt mỏi, rời Y Sư học viện, thẳng tắp đi đến khu tinh anh.
Mới đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lạc Thất Thất hưng phấn tiến lên đón:
- Lão sư!
Trương Huyền hôn mê, vì chiếu cố, nàng chuyên môn làm một chìa khóa, như vậy ra vào cũng thuận tiện.
- Tới rồi...
Trương Huyền gật gật đầu.
Huyền Huyền hội thành lập, thời điểm thương nghị điều lệ chế độ, liền để nàng về nghỉ ngơi, gần đây đối phương một mực chiếu cố mình, cũng tương đối vất vả.
- Lão sư, lúc sáng sớm Hồ Yêu Yêu học trưởng liền đến...
Lạc Thất Thất hạ giọng.
- Ân!
Trương Huyền lên tiếng.
Đêm qua, giáo huấn xong nha đầu tự cho là đúng này, bảo đối phương ngày thứ hai đến đưa tin, xem ra coi như đúng giờ.
Đi vào đại sảnh, quả nhiên thấy Hồ Yêu Yêu đã đợi ở bên trong, không có cao ngạo cùng yêu diễm như trước đó, ngược lại nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo kính sợ.
Chuyện ngày hôm qua, để nàng sợ.
Cũng khó trách, tất cả thủ đoạn, thả ở trên người Trương Huyền, không có tác dụng gì không nói, còn bị hắc một quân, bị lão sư trách mắng... Lại thêm tu luyện qua Nghê Thường Liên Y Vũ hắn sửa đổi, quả thực bất phàm, lại không biết tốt xấu, cũng không xứng xưng hô yêu nghiệt.
- Trương sư...
Hồ Yêu Yêu đi tới gần, cắn răng, có chút khom người.
Không hổ là nhân vật trên Hoa Khôi bảng, mặc dù chỉ là Danh Sư phục rất bình thường, nhưng nhất cử nhất động, đều cho người ta khí tức yêu mị, khiến người tâm động thần phi.
Nhất là dưới quần áo, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện, càng khiến người ta miên man bất định.
Đối với những cái này, Trương Huyền không thèm để ý, nhàn nhạt nhìn qua:
- Ngươi có biết, vì sao ta thu ngươi làm học đồ không?
Hồ Yêu Yêu gật đầu:
- Trương sư là muốn ta nói ra vị trí chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử!
Nói xong liền không khỏi buồn bực.
Nàng là Yêu Nghiệt hội hội trưởng, thiên tài nổi danh học viện, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy... làm học đồ một tân sinh như ngươi, còn không tình nguyện... Suy nghĩ một chút cũng chóng mặt.
Thật không biết tại sao trên thế giới lại có quái thai như vậy!
Vốn mị lực của nàng vô cùng lớn, chỉ cần là nam nhân, gặp qua một lần đều sẽ thân bất do kỷ, ngoan ngoãn nghe lời, gặp phải vị này mới biết được, chút mị lực ấy của nàng, ở dưới nhãn lực của đối phương, khả năng không bằng một viên linh thạch thượng phẩm.
- Ân, nói đi!
Thấy nàng biết thân phận và địa vị của mình, Trương Huyền hài lòng gật đầu.
Nói không sai, thu nàng làm học đồ chính là ý tứ này. Nếu không, muốn gia hỏa tính khí cổ quái như vậy theo làm gì? Bản thân lại không thiếu hạ nhân.
- Chỗ kia ta nói, ngươi cũng sẽ không tin tưởng, như vậy đi, Trương sư muốn đi, hiện tại ta có thể mang các ngươi qua!
Hồ Yêu Yêu không giấu diếm nữa, nói.
- Tốt, dẫn đường đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Dù cực kỳ mệt mỏi, nhưng cách trời tối còn sớm, nếu như có thể tìm được, nhìn xem cũng tốt, đằng sau liền có thể giảm bớt không ít phiền phức.
- Ân!
Hồ Yêu Yêu gật gật đầu, đi ra tiểu viện.
Gọi Lạc Thất Thất, hai người theo sát phía sau.
Ra Danh Sư học viện, vòng qua mấy con hẻm, đi không lâu sau, liền thấy một phủ đệ xuất hiện ở trước mắt.
Rộng rãi bao la, sạch sẽ gọn gàng, mang theo uy nghiêm cùng khí thế, vừa nhìn liền biết bất phàm.
- Chính là ở đây!
Hồ Yêu Yêu ngừng lại.
- Cái này?
Trương Huyền sững sờ.
Tiểu viện trước mắt, bức tường, gạch ngói, thậm chí lối kiến trúc trong đó, hầu như tất cả đều là mới, nhìn không ra bất kỳ di tích cổ xưa, đây là vị trí chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử?
Thật hay giả?
Siêu cấp đại sư như Ngô Dương Tử, coi như mất tích, phủ đệ tiểu viện, cũng khẳng định có người chuyên môn chiếu cố, lưu lại dấu vết cùng phong cách trước kia, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
Nhưng nơi này, hoàn toàn là mới xây, dấu vết gì cũng không có.
Khó trách nữ nhân này tự tin, trừ nàng ai cũng không tìm được.
Coi như tìm đến, cũng không thể tin được!
- Hai ngàn năm trước, Ngô Dương Tử tiền bối ở đây!
Hồ Yêu Yêu gật đầu.
- Cái này đâu đâu cũng là mới xây, không có một chút dấu vết, làm sao ngươi xác định nơi này?
Trương Huyền nhịn không được nhìn qua.
Ngay cả Lạc Thất Thất cũng hiếu kỳ.
Nếu như tìm nhầm, bọn họ chẳng khác nào đi một chuyến uổng công.
Cái gọi là Ngô Dương Tử lưu lại bảo tàng, cũng thành lời nói suông.
- Làm sao biết được, ta không tiện nói kỹ càng, có điều, toàn bộ Hồng Viễn thành, chỉ sợ chỉ có ta biết!
Hồ Yêu Yêu cũng không giải thích.
- Được rồi!
Thấy đối phương không muốn nói, biết hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích, dù sao đã tìm được, hỏi nguyên do cũng không có ý nghĩa, lúc này Trương Huyền nhẹ gật đầu, nhìn lại phủ đệ trước mắt.
Đại môn sơn đỏ, như vừa mới thay đổi, tản mát ra mùi sơn.
Hai cửa đóng kín, có thể nghe được bên trong có người đi lại, thậm chí thanh âm thợ thủ công làm việc.
Nhưng bên ngoài không ai, thậm chí không có thủ vệ.
Phủ đệ bình thường, nhà lớn như vậy, mặc kệ thân phận gì, cũng sẽ có hộ vệ giữ ở ngoài cửa, nơi này không có cái gì, để người kìm lòng không được cảm thấy kỳ quái, thật giống như không có người ở vậy.
- Có muốn ta qua gõ cửa hay không?
Lạc Thất Thất nhìn qua.
- Trước không cần...
Trương Huyền lắc đầu:
- Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã!
Đã biết nơi này là địa phương Ngô Dương Tử ở qua, bọn họ khẳng định phải vào đi tìm di tích, chưa nghĩ ra đối sách, trực tiếp gõ cửa, khiến người khác cảnh giác, đằng sau liền sẽ rất phiền phức.
Còn không bằng trước hỏi thăm một chút, nhìn xem chủ nhân của phủ đệ là ai, lai lịch gì lại nói.
Nhìn quanh một vòng, nhìn thấy cách đó không xa có quán trà, vừa vặn có thể nhìn thấy tòa phủ đệ này, Trương Huyền chào hỏi một tiếng, ba người đi vào.
Mặc dù sát đường, nhưng đã tiếp cận sập tối, quán trà thanh tịnh và đẹp đẽ, không có người nào.
Đi tới lầu hai, kêu một bình trà, nhìn về phía tiểu nhị đang thêm nước, Trương Huyền mỉm cười, tiện tay ném ra một viên linh thạch trung phẩm.
- Tiểu nhị, ta có chuyện hỏi ngươi!
Tiếp nhận linh thạch, con mắt tiểu nhị tỏa ánh sáng, vội vàng ôm quyền:
- Vị công tử này mời nói, chỉ cần ta biết, sẽ biết gì nói nấy!
- Tòa phủ đệ đối diện kia, là nhà của ai? Thoạt nhìn thật không tệ!
Trương Huyền chỉ về phía trước.
- Cái này? Cái này cụ thể là ai, ta cũng không rõ lắm, thường xuyên đổi chủ nhân, ta ở đây hai năm, đã đổi ba lần... A, không, là bốn lần chủ nhân!
Còn tưởng rằng sẽ hỏi hắn cái gì, nghe nói như thế, tiểu nhị cười nói.
- Đổi bốn lần? Làm sao, nơi này phong thuỷ không tốt?
Nghe được liên tục đổi chủ, Trương Huyền kỳ quái.
- Dĩ nhiên không phải, nơi này gần sát Danh Sư học viện, lại ở trên đại lộ, vị trí tốt không nói, làm sao có thể phong thuỷ không tốt? Tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm. Hai năm trước, ở là thương nhân, mua không đến hai tháng, trong nhà trùng hợp xảy ra chuyện, buôn bán bị hao tổn, bị ép bán đi!
- Về sau hình như là một vị quan viên, chẳng qua cũng ở không dài, liền bị điều đi.
- Cuối cùng hộ gia đình này, ở hơn một năm, họ Triệu, người cũng không tệ, thường xuyên qua uống trà . , không biết nguyên nhân gì cũng dọn đi, trước mấy ngày mới bán, người vừa mua rất khí phách, nghe nói không những không trả giá, vì để cho hắn nhanh dọn đi, còn giao nhiều không ít. Hiện tại đang sửa chữa, hẳn là còn không có vào ở. Cụ thể là ai, bởi vì chưa hề đi ra, ta cũng không rõ ràng!
Tiểu nhị nói.
- Mới vừa mua?
Trương Huyền sững sờ.
Trước đó nghe Tôn Cường nói, có một tiểu viện vị trí rất tốt, hắn vẫn muốn mua, kết quả còn không có thỏa đàm, liền bị một vị thổ hào cướp đi, không phải là cái này chứ?
- Ngươi đi xuống trước đi!
Lại hỏi vài câu, phát hiện đối phương cái gì cũng không biết, Trương Huyền khoát tay áo, trong lòng triệu hoán Thiên Hùng thú, để nó mang Tôn Cường tới, lúc này mới tiếp tục uống trà.
Cũng không lâu lắm, Thiên Hùng thú liền bay tới, Tôn Cường nhảy xuống lưng thú, vội vàng tới gần.
- Thiếu gia, ngươi tìm ta?
Tôn Cường khom người.
- Ân, tiểu viện đối diện, là ngươi lần trước nói kia?
Trương Huyền hỏi.
- Vâng, ta muốn mua sắm, kết quả bị một người có tiền mua đi...
Tôn Cường quay đầu nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu.
Vị trí này, cùng mức độ phủ đệ rộng lớn, đều rất thích hợp thiếu gia yêu cầu, đáng tiếc, trong tay bọn họ không dư dả, không cạnh tranh lại đối phương, nếu không, tuyệt không có khả năng thả đi.
- Ngươi có biết tin tức cụ thể của người kia không?
Trương Huyền nói.
- Cái này... Ta không rõ ràng, có điều, chỉ cần đi thương hội giao dịch hỏi thăm, hẳn có thể điều tra ra!
Suy nghĩ một chút, Tôn Cường nói.
Phủ đệ bán ra, cần thương hội làm đảm bảo, ai mua, muốn điều tra, vẫn là rất dễ dàng.
- Ngươi bây giờ giúp ta điều tra, cái phủ đệ này chủ nhân là ai, trong vòng một canh giờ, ta nhất định cần biết tin tức!
Biết Tôn Cường trước kia chính là bán nhà cửa, đối với chuyện này tương đối lành nghề, Trương Huyền khoát tay áo.
- Vâng!
Tôn Cường xoay người rời đi, đại khái qua nửa canh giờ, liền trở về, con mắt trợn tròn, khắp khuôn mặt là kinh ngạc, dường như có chuyện gì không thể tin được.
- Làm sao vậy?
Thấy bộ dáng này của hắn, Trương Huyền nhìn qua.
- Thiếu gia, trong học viện mới của Danh Sư học sinh năm nay, còn có người khác gọi... Trương Huyền không?
Tôn Cường không có trả lời, nhịn không được hỏi.
- Chỉ một mình ta!
Trương Huyền cau mày:
- Làm sao vậy? Ta bảo ngươi đi tra chủ nhân của phủ đệ này là ai, hỏi cái này làm gì?
Ba vạn tân sinh, nếu có trùng tên với mình, khẳng định đã sớm biết, không đến mức chưa từng nghe qua.
- Nếu như không có người trùng tên, vậy...
Tôn Cường hít một hơi, nhịn không được mở miệng:
- Tòa phủ đệ này, không có gì bất ngờ xảy ra... Chính là của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận