Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hồng Thiên lâu

Dịch: Geam
Biên: Mựp
- Tâm sắc như dao ?
Rất nhanh, Trương Huyền liền tỉnh lại từ đặc thù trong ý cảnh, ánh mắt sáng lên.
Hắn đã đọc qua nhiều sách như vậy, đã sớm biết tác dụng của tâm cảnh.
- Ta là người xuyên từ thời hiện đại về đây, trải qua sinh tử, tâm tính tốt hơn so người bình thường nhiều, lại tu luyện thêm Thiên Đạo công pháp, chân khí tinh thuần như thanh thủy! Tâm cảnh đạt tới cấp thứ hai nhanh như vậy, cũng là chuyện rất bình thường!
Mặc dù vui mừng, nhưng Trương Huyền vẫn luôn cảnh giác.
Có được loại nghịch thiên Thần Khí Thiên Đạo thư viện này rồi mà hắn còn giống như người bình thường thì chi bằng mua khối đậu hũ đâm đầu vào đó chết đi là vừa rồi.
Trương Huyền không nói chuyện, rất nhanh đã đến trước cửa quán rượu.
- Hồng Thiên lâu!
Nhìn thấy ba chữ Hồng Thiên Lâu lớn trước mắt, Trương Huyền gật gật đầu.
Trí nhớ trước đây ghi chép lại rằng hắn có quan hệ với quán rượu này, đây là quán rượu sang trọng nhất học viện Hồng Thiên, ăn cơm ở trong này, mỗi một bữa đều có giá không nhỏ, trước đây bởi vì tiền lương của hắn không cao, nên chưa dám tới bao giờ.
Vốn cho rằng hôm nay là Trầm Bích Như mời khách, chỉ cần đến một cái quán cơm nhỏ là được, không ngờ lại tới nơi này, thật là hào phóng.
Không hổ là quán rượu nổi tiếng, bên trong vô cùng xa hoa, từng viên Dạ Minh Châu lớn bằng quả đấm chiếu sáng tựa như ban ngày.
Trương Huyền tìm thấy Trầm Như Bích ngồi gần cửa sổ.
- Muốn ăn gì ? - Trầm Bích Như nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt hỏi.
- Gì cũng được!
Trương Huyền khoát tay:
- Dù sao cũng là ngươi mời khách, ngươi gọi là được rồi!
Hắn chưa từng tới nơi này bao giờ, cũng không biết có gì ngon, ăn có người trả tiền, lười nghĩ xem phải ăn gì.
Nhìn thấy bộ dáng ăn hôi của tên thiếu niên trước mắt, chẳng biết tại sao Trầm Bích Như lại cảm thấy tức giận, nhưng không phát tác được, đành phải gật gật đầu, tùy chọn mấy món.
- Trương lão sư, kỳ khảo hạch giáo viên bị không điểm, có phải là ngươi cố ý không ?
Chọn xong đồ ăn, Trầm Bích Như nhìn chằm chằm thiếu niên.
- Cố ý ? - Không biết vì sao đối phương lại hỏi câu này, Trương Huyền sững sờ:
- Dĩ nhiên không phải!
Lúc khảo hạch giáo viên, bản thân hắn còn chưa xuyên qua đây, cũng không có thiên đạo thư viện, chắc chắn không phải là giả vờ!
Nghe thiếu niên phủ nhận, Trầm Bích Như làm như đã biết hắn sớm sẽ trả lời như vậy, cười lạnh trong lòng.
Dù ngươi có không thừa nhận, ta cũng sẽ tìm cách vạch trần ngươi!
- Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không chuyện gì làm, đúng lúc ta còn có mấy vấn đề có chút không hiểu, Trương lão sư có thể giúp ta giải hay không? - Trầm Bích Như đảo mắt hỏi.
- Hỏi đi!
Đối phương nếu đã mời hắn ăn cơm, thì phải trả lời một hai vấn đề cũng không tính là gì.
- Được, trong tu luyện mà linh khí không thể nào tụ đến kinh mạch. . . - Trầm Bích Như suy tư một chút, hỏi thử một vấn đề lên.
- Chuyện này mà cũng không hiểu ? - Nghe thấy câu hỏi này, còn đơn giản hơn so trước đó, Trương Huyền nghi ngờ nhìn đối phương một chút, thuận miệng giải thích:
- Ta có chín cách có thể giải quyết tình trạng này. . .
Rất nhanh, hắn liền giải thích xong.
- Chín cách. . . - Nghe thấy thiếu niên thuận miệng nói ra chín phương pháp, sắc mặt Trầm Bích Như lại biến đổi.
Kiến thức của nàng cũng có thể coi là uyên bác, cũng chỉ biết ba phương pháp, đối phương một hơi nói ra tới chín cách, hơn nữa tuy còn có mấy loại chưa nghe nói đến bao giờ, nhưng lại đơn giản đến không thể nào tưởng tượng nổi.
- Vậy còn. . . Linh khí tiến vào nội thể không có cách nào khống chế mà tiến vào kinh mạch thì sao? - Cố nén rung động trong lòng, Trầm Bích Như hỏi thêm lần nữa.
- Cũng rất đơn giản, ta cũng có tám phương pháp! - Trương Huyền giải thích một câu:
- Loại thứ nhất. . .
Thân thể mềm mại của Trầm Bích Như run rẩy, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nàng đã cảm thấy có chút điên rồi.
Những phương pháp này, đơn giản đến không thể tưởng tượng được, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ phá vỡ giới tu luyện!
- Nếu ngươi biết nhiều phương pháp như vậy, vì sao lúc khảo hạch giáo viên, lại không trả lời được, mà để bị không điểm ? - Dù Trầm Bích Như Đè đã nén rung động nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
Hai vấn đề mà nàng mới vừa hỏi, chính là đề trong kỳ sát hạch giáo viên lần trước, nếu đối phương biết nhiều phương pháp như vậy, tại sao lại không trả lời? Để cuối cùng bị không điểm ?
- Ách? – Lúc này Trương Huyền mới giật mình.
Thì ra mấy câu hỏi này là đề trong kỳ sát hạch giáo viên, bởi vì hắn không để ý lắm đến quá khứ của người trước, nên cũng không nhớ tới.
- Chuyện này. . .
Đang không biết trả lời như thế nào, chỉ thấy các món ăn đã gọi lần lượt được mang lên.
- Ăn cơm trước đi đã!
Nhìn thấy mỹ vị, ngửi được mùi thơm, Trương Huyền thèm nhỏ dãi, lại không để ý những việc nhỏ nhặt này nữa, mở miệng đòi ăn.
- Hừ. . .
Nhìn tên nhóc này thấy mỹ vị còn vui vẻ hơn gặp nàng, Trầm Bích Như tức giận nâng miệng lên.
Vô số người muốn mời nàng ăn cơm, đều là chủ động kiếm cớ, mục đích duy nhất chính là có thể ngồi với nàng lâu hơn một chút, tên nhóc này thì hoàn toàn ngược lại, ngươi. . . Ngươi lại chỉ tới ăn cơm a. . .
... ... ...
- Thượng thiếu, đừng nóng giận, ta đã đích thân mời 【 học tâm khảo vấn 】, ngày mai chắc chắn học viện sẽ xét duyệt lại trường hợp của Lưu Dương, Trương Huyền kia chắc chắn sẽ bị trừng phạt đích đáng! Về phần tên điên kia, lần này đã có sủng vật do trưởng lão đưa cho ngài mượn sử dụng, ngày mai gặp lại, nhất định có thể giáo huấn hắn một trận, bây giờ hẳn là ngài nên vui mừng mới đúng! Đi, ta mời ngài một bữa cơm, ăn uống no say, bổ sung chút thể lực đã hao tổn, sau đó lại tìm mấy cô gái. . . Hắc hắc!
Trên đường của Học viện, có hai cái thanh niên nhanh chân dạo bước.
Đi đầu là một người có khuôn mặt sưng đỏ, tụ máu bầm, mắt đen như gấu trúc, vừa nhìn liền biết hắn vừa mới đánh nhau với người ta, bị đánh bầm mặt, người thứ hai thì cúi đầu khom lưng, từ thái độ của người này có thể thấy vai vế của hắn thấp hơn thanh niên bầm mặt kia, đang nịnh nọt đối phương.
Theo sau hai người họ là một con sư tử lớn, nghênh ngang đi theo, khí thế hung hãn, còn chưa tới trước mặt, liền cho người ta một loại khí thế kinh khủng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Họ chính là hai người ban ngày đã đi tới lớp học của Trương Huyền quấy rối, Thượng Bân bị tên điên Diêu Hàn đánh cho một trận, và tên luôn muốn gây rắc rối cho Trương Huyền, Tào Hùng.
Còn con sư tử đi theo sau bọn họ, chính là sủng vật của Thượng Thần trưởng lão, Man Thú cấp sáu【 Bạo Thiên Sư 】!
Cái thế giới này, có rất nhiều nghề nghiệp, luyện đan sư, luyện khí sư, mỗi một nghề đều vô cùng cao quý, khiến cho người người sùng bái.
Thượng Thần trưởng lão chính là một vị Tuần Thú Sư.
Nghề này có thể dẫn theo Man Thú, Linh thú được họ thuần phục, biến thành sủng vật của mình, trợ lực khi chiến đấu cho bản thân, hết sức lợi hại, có tiếng tăm lừng lẫy.
Con sư tử Bạo Thiên Sư này chính là sủng vật do Thượng Thần trưởng lão huấn luyện.
Thượng Bân bị tên điên Diêu Hàn đánh điên cuồng một trận, biết thực lực mình không bằng đối phương, lúc này mới khẩn cầu ông nội đưa sủng vật của ông cho hắn mượn dùng.
- Ừ! - Nghe xong những lời nịnh nọt của Tào Hùng, Thượng Bân gật gật đầu, sắc mặt dữ tợn:
- Tên Diêu Hàn kia nhất định phải dạy bảo lại cho đàng hoàng, Trương Huyền cũng vậy!
- Đó là chuyện đương nhiên, có con Bạo Thiên Sư này, Thượng thiếu cần gì phải lo lắng nữa! - Tào Hùng cười nói.
Man Thú cấp sáu tương đương với võ giả cấp sáu, thậm chí còn mạnh hơn.
Cho dù thực lực của tên quản gia nổi điên Diêu Hàn kia không yếu, nhưng muốn thắng Bạo Thiên Sư cũng không phải là chuyện dễ dàng, nói chi là bộ dạng hiện nay của y.
Ban ngày nhìn hắn giống như xác ướp, cũng không tốt hơn so với tình cảnh bây giờ của Thượng thiếu bao nhiêu.
- Bạo Thiên Sư là sủng vật của ông nội ta, ngươi cũng biết, nó rất hoang dã, rất khó thuần phục, mặc dù hiện tại ông nội giao nó cho ta, cũng chỉ khi có người muốn công kích ta, nó mới có quyền ra tay ngăn cản, đến ta còn không thể ra lệnh cho nó được!
Nhìn thoáng qua Bạo Thiên Sư ở sau lưng mình, khí thế hùng hồn, Thượng Bân có chút bất đắc dĩ nói.
Man Thú có thực lực mạnh mẽ, tính cách cao ngạo, trừ phi thực lực mạnh hơn nó, hoặc là người thuần phục được nó, nếu không, nó sẽ không tâm phục khẩu phục nghe theo mệnh lệnh của ai hết.
- Cũng không hẳn, đến lúc chúng ta cho nó ăn no uống say coi như là chào hỏi, có khi nó sẽ nghe theo lệnh của chúng ta!
Tào Hùng cười nói.
- Chỉ hy vọng là vậy!
Hai người vừa đi vừa nói, một lát sau đã đến một quán rượu cao lớn.
- Đến rồi!
Bước chân đi vào, bảng hiệu sau lưng có ba chữ lớn tỏa sáng chói lọi.
Hồng Thiên lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận