Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3706. Có bảo vật xuất thế




Trong phẫn nộ, thanh niên nâng hai tay lên, từng trận không gian ba động kịch liệt, còn thừa lại không tới một nửa sao băng chưa kịp luyện hóa, đồng thời bị thay đổi phương hướng trọng lực, bỗng nhiên tấn công về phía Trương Huyền.
Một lực lượng áp bách càng cường đại hơn, để huyết dịch trong cơ thể
Trương Huyền tựa như cứng lại.
Nhiều sao băng to lớn như vậy, lấy tốc độ nhanh như vậy vọt tới, cho dù thân thể hắn đạt đến phong Vương đỉnh phong, linh hồn là Cửu Thiên phong Vương, cũng khẳng định ngăn cản không nổi, mà dùng sao băng vừa thuần phục chống lại, sẽ vô cùng có khả năng lưỡng bại câu thương, cố gắng trước đó đều thành mồi lửa.
- Nhìn trọng lực ngươi khống chế, có thể chống đỡ được một kiếm toàn lực của ta hay không...
Trương Huyền hít sâu một hơi, lông mày nâng lên, Xích Tiêu Kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay.
Linh hồn, thân thể, chân khí, đều đột phá phong hào, hắn còn không có mượn chuôi kiếm này phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, giờ phút này cũng nên thử một chút!
Trong đan điền, chân khí xao động, kiếm ý mạnh mẽ vây quanh, Xích Tiêu Kiếm giống như đạt được tẩm bổ, phát ra hí dài hưng phấn, tựa như
long ngâm.
- Thiên Long Bát Âm...
Ngao Phong ở bên ngoài mặt hồ, nghe được thanh âm này, kìm lòng không được hai chân như nhũn ra, trên đầu tràn đầy mồ hôi lạnh.
Long ngâm vang lên, tế bào toàn thân Trương Huyền tựa như bị kích hoạt, lực lượng nổ tung.
- Đi!
Một tiếng hô khẽ, Xích Tiêu Kiếm thoát tay bay ra, trước đó lĩnh ngộ
kiếm pháp Phong Bất Chỉ, tựa như một dải lụa trắng tinh, trong chốc lát xé rách không gian thành hai nửa, giống như rạch ra một tấm màn sân khấu.
Một đạo kiếm ý mang theo không cam lòng, không nỡ, lưu luyến, còn có bất khuất… phá vỡ trọng lực to lớn trước mắt, sao băng mượn cỗ lực lượng này bay tới, giống như dòng nước bị cắt ra, dán chặt lấy hai bên Trương Huyền bay ra ngoài.
Kiếm khí không có ngừng lại, tiếp tục lao về phía trước, rất mau xuất hiện ở trước mặt Đế Tuyệt Đan.
Đồng tử co rút lại, vẻ mặt thanh niên trở nên trắng bệch, liên tục né tránh, nhưng kiếm khí giống như giòi trong xương, bất kể tránh như thế
nào cũng trốn không thoát.
Thụ Dục Tĩnh Nhi Phong Bất Chỉ, Tử Dục Dưỡng Nhi Thân Bất Đãi.
Bản thân liền ẩn chứa mùi vị bị ép bất đắc dĩ, bất kể né tránh như thế
nào, chỉ cần bị khóa định, liền không cách nào thoát ly.
Đây là vận mệnh, cũng là nhân quả, không cách nào từ chối, không cách nào trốn tránh.
- Đáng ghét!
Cắn chặt răng, hai tay nâng lên, bỗng nhiên nghênh đón kiếm khí.
Ầm!
Sao băng lay động, vết nứt không gian đen như mực, thanh niên lắc lư
một cái, lui về sau mấy chục bước, ngừng lại, miệng lớn thở hổn hển.
- Cánh tay không còn?
Ngao Phong cắn đầu lưỡi.
Đế Tuyệt Đan huyễn hóa thanh niên, lúc này vẻ mặt trắng bệch, hai tay lại bị một kiếm chém nát!
Đan dược tu vi Đế Quân, chẳng những bị một kiếm đánh bại, cánh tay cũng bị chém xuống... Vốn cho rằng cả hai quyết đấu, người sau nhất định thua, nằm mơ cũng không nghĩ đến nghịch chuyển như vậy.
Vị Cửu Thiên phong Vương này, thật là quá đáng sợ!
Lạc Thất Thất cũng thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, trong hai con ngươi tràn đầy sùng bái.
- Hừ!
Híp mắt lại, trong ánh mắt trước đó không thèm để ý lộ ra nghiêm nghị, lực lượng trong cơ thể thanh niên dập dờn, thời gian nháy mắt, lại lần nữa xuất hiện hai cánh tay mới.
Bản thân hắn chính là đan dược biến hóa, cái gọi là cánh tay, hai chân, chẳng qua là dược lực mà thôi, tuy có tổn thất, nhưng không có ảnh hưởng quá lớn.
- Chỉ cần dược lực vô tận, đừng nói chém xuống cánh tay, coi như tứ chi bị chém xuống, đầu lâu bị chém xuống, cũng có thể huyễn hóa ra!
Thanh niên khôi phục lại, lộ ra cười lạnh:
- Dược lực của ta, có thể chống đỡ vài chục lần không tính là gì, mà kiếm khí của ngươi uy lực khổng lồ như thế, lại có thể tiếp tục mấy lần...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Trương Huyền ở đối diện vẫy tay một cái, hai cánh tay bị chém đứt rơi xuống bay đi, rơi vào lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, thuế biến thành một viên thuốc to bằng hạt vừng, há miệng nuốt xuống.
- ???
Con mắt thanh niên trợn tròn.
Ngươi đàng hoàng một chút... đang cùng ngươi sinh tử đấu, ở trước mặt ta ăn cánh tay của ta... Quá đáng ah!
Tuy chỉ là cánh tay, nhưng do dược lực của đan dược Đế Quân cấp huyễn hóa thành, dược lực tinh thuần, cường giả Đế Quân nuốt cũng cần hóa giải một đoạn thời gian, ngươi ở thời điểm chiến đấu nuốt xuống...
không sợ bể bụng chết?
Sắc mặt tái xanh, lửa giận thiêu đốt, lại một bàn tay vỗ xuống.
Hô!
Một đạo kiếm mang phóng tới, hai tay lần nữa bị chém rơi xuống đất, giống như vừa rồi, vô luận né tránh như thế nào cũng trốn không ra.
- Ừm?
Cố gắng huyễn hóa ra cánh tay mới, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Trương Huyền lại thu hai cánh tay, khôi phục hình dáng đan dược, há miệng nuốt vào.
- Ngươi...
Đế Tuyệt Đan có chút phát điên.
Ngươi có phải bị bệnh hay không...
Ta là đan dược Đế Quân cấp, ngươi ở ngay trước mặt ta, chém cánh tay của ta, ta nhịn... nhưng trực tiếp ăn là cái quỷ gì?
Mấu chốt nhất là... vừa rồi lực lượng chân khí chỉ là phong Vương sơ
kỳ, kèm theo ăn bốn cánh tay, đã đạt đến trung kỳ, tiếp tục ăn xuống, khẳng định sẽ càng cao!
Ta muốn giết ngươi, ngươi lại xem ta như rau hẹ, từng chút một cắt ăn...
- Ah ah ah... Ngày hôm nay không giết ngươi, ta thề không làm đan...
Gào thét một tiếng, song chưởng của Đế Tuyệt Đan đại khai đại hợp đánh tới, chưởng lực vừa mới tùy ý, đồng tử co rụt lại:
- Ta sát...
Lần này cánh tay và tứ chi đều bị kiếm khí của đối phương chém xuống, Trương Huyền thỏa mãn cầm lấy viên thuốc, lại nuốt xuống.
Ầm ầm!
Tu vi đột phá đến phong Vương hậu kỳ.
- Ngươi...
Vẻ mặt Đế Tuyệt Đan trắng bệch, da đầu run lên.
Dù dược lực của nó mạnh mẽ, thêm vào những năm này thân ở trong Thuỷ Triều Hải, tích lũy hùng hậu, nhưng liên tục bị chém xuống bốn cánh tay, hai bắp đùi cũng có chút gánh không được.
Hai mắt ửng hồng, trên đầu gân xanh nhảy loạn, lần nữa huyễn hóa ra tứ
chi, toàn bộ đan khí đã không bằng một nửa trước đó.
- Đi!
Biết không phải đối thủ, nhẹ nhàng vụt qua, biến thành hình dáng đan hoàn, chấn động mạnh một cái, không gian xuất hiện khe hở, tung người nhảy vào.
- Ừm?
Không nghĩ tới tên này đánh không lại liền chạy, quả quyết như vậy, Trương Huyền lại bổ tới một kiếm.
Soạt!
Không gian khép lại, từ bên trong bay ra một đôi cánh tay cùng hai chân, đan dược biến mất không thấy hình bóng.
- Để hắn chạy trốn...
Trương Huyền lắc đầu.
Dù sao Lạc Tinh Hồ cũng là sào huyệt của đối phương, có chút không gian kết cấu, cho dù là hắn tới thời gian không ngắn, vẫn không quá quen thuộc, lại thêm thực lực của đối phương quả thực vượt xa bản thân, thật muốn chạy trốn, hắn không ngăn cản nổi.
Luyện hóa dược lực, tu vi lần nữa tăng lên không ít, thành công đến phong Vương đỉnh phong.
Tiêu phí hơn nửa canh giờ, thuần phục tất cả sao băng còn lại, thu vào trữ vật giới chỉ, lúc này Trương Huyền mới trở lại trước mặt Ngao Phong và Lạc Thất Thất.
- Trương tiền bối, hiện tại chúng ta đi đâu?
Vốn cho rằng Lạc Tinh Hồ sẽ khó mà chống lại, trải qua đại chiến tàn khốc, không nghĩ tới dọa chạy Đế Tuyệt Đan dễ dàng như thế, lúc này Ngao Phong đối với thanh niên kia đã phục sát đất.
- Đi...
Trương Huyền đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy không gian chấn động, ngay sau đó nhìn thấy phía trước có quang mang chói mắt chiếu rọi, bắn ra lực lượng để người sợ hãi.
- Có bảo vật xuất thế!
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Hết chương 3706.

Bạn cần đăng nhập để bình luận