Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bọn họ rơi xuống!

Trong tiếng kêu thảm, Phùng Vũ như là phát điên.
Từ độ cao hơn một ngàn mét trực tiếp rớt xuống, coi như hắn là Danh sư ngũ tinh, cường giả Hóa Phàm lục trọng thì cũng phải mất gần nửa cái mạng.
Những linh thú này đều được thuần phục, mỗi một đầu đều phi hành rất vững, làm sao lại trực tiếp rơi xuống cơ chứ?
- Là. . . tiếng rống của tiểu tử kia!
Sửng sốt một chút, hắn cũng hiểu ra, nhất định là tiếng rống của tên vừa rồi kia.
Thanh âm như là long ngâm, tự trên trời mà tới. Đối với người thì cũng không tính là gì, thế nhưng đối với linh thú, như vậy chúng nó sẽ không chịu nổi. Không có trực tiếp thổ huyết ở trên không trung, sau đó ngất đi cũng đã rất không tệ rồi.
- Nhanh dừng lại, phi hành cho ta...
Biết đây không phải là lúc nghĩ những thứ này, hắn rít lên một tiếng, vội vàng câu thông cùng với linh thú dưới thân.
Kết quả hắn đau khổ phát hiện ra, những linh thú này giống như đã chết rồi vậy, chẳng những không có đáp lại, ngược lại mỗi một đầu đều run lẩy bẩy, ngay cả lực lượng phi hành cũng không có.
- Đáng giận!
Nhìn phía dưới càng ngày càng gần mặt đất, Phùng Vũ tức giận tới mức sắp thổ huyết.
Chuyện này là sao!
Vốn hắn đã chuẩn bị xong trận pháp, để Trần Mặc ra tay. Sau đó ngăn lại đối phương, chuyện này không có một chút sơ hở nào. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, người ta cũng có công kích âm ba, hơn nữa. . . Hiệu quả so với bên hắn còn mãnh liệt hơn nhiều!
Thanh âm của Trần Mặc nghe cảm thấy ưu mỹ, đi tới nơi khác có thể coi như biểu diễn, kiếm chút tiền tài. Mà sóng âm của tên này thì trực tiếp mất mạng. . .
- Hồng Thiển, ta sẽ trở lại
Điên cuồng gầm rú, lời còn chưa dứt thì đã cảm thấy dưới thân đột nhiên dừng lại, một cỗ lực trùng kích to lớn truyền tới.
Phịch phịch!
Cả người nặng nề ngã xuống trên mặt đất, tạo ra một c cái hố ái to lớn, lực trùng kích mạnh mẽ truyền lại khiến cho xương cốt cả người hắn không biết đã gãy mất mấy chỗ. Miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu!
Chạy tới ngăn cản đám người Hồng Thiển, khiến cho bọn hắn không có cách nào đi vào Đế đô. Kết quả, người không có ngăn cản được mà nhóm người mình lại bị ngã gần chết. . . Suy nghĩ một chút cũng đã khiến cho hắn cảm thấy nổi điên.
Giãy dụa thân thể đứng lên, lại nhìn qua chung quanh, chỉ thấy đám người Trần Mặc còn thảm hại hơn, tất cả đều nằm ở trên mặt đất. Thở ra thì nhiều, mà hít vào thì ít, nếu chậm trễ, chỉ sợ tất cả ẽ muốn chết ngay tại chỗ.
Những người này, chỉ có tu vi Hóa Phàm tứ trọng, loại thực lực này chiến đấu còn không yếu. Thế nhưng từ nơi cao như vậy rơi xuống thì coi như trực tiếp nghỉ cơm. Nếu như không phải có linh thú dưới thân xem như khiên thịt, giảm xóc một chút. Như vậy đoán chừng cả đám đã ngã chết tại chỗ rồi.
- Đáng giận...
Càng nghĩ càng giận, hắn lần nữa gào thét, vội vàng lấy ra đan dược chữa thương, cho mọi người ăn vào.
Hắn lòng tin mười phần chạy tới ngăn cản, vốn cho rằng sẽ dễ như trở bàn tay, ai ngờ người không có ngăn lại được mà ngược lại còn té chết mấy đầu linh thú, ngay cả mình cũng bị thương nặng. . .
- Hồng Thiển, còn tên kia nữa, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi...
Lần nữa gào thét, Phùng Vũ giận dữ ngập trời.
. . .
- Rơi xuống?
Phùng Vũ phía dưới tức giận tới mức nổ tung, đám người Hồng sư phía trên thì trợn mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ sớm biết Trương sư rất lợi hại, có thể làm ra thủ đoạn không tầm thường gì đó. Thế nhưng xem như có mơ thì bọn họ cũng không có nghĩ đến, lại không tầm thường như thế. . .
Một tiếng rống đã khiến cho mười mấy đầu linh thú từ trên không trung rơi xuống, chủ nhân có kêu la cũng không có tác dụng. . . Như vậy cũng quá mạnh mẽ a!
Như vậy, chẳng phải đã chứng minh, ai dám cưỡi linh thú theo đuổi hắn thì sẽ phải đối mặt nguy hiểm với té ngã hay sao?
- Bọn họ. . . Có thể ngã chết hay không?
Nuốt một ngụm nước bọt, Hồng sư không nhịn được nói.
Bất kể nói thế nào thì cũng là Danh sư cùng cấp bậc với hắn. Người mạnh như thế, không phải bị người ta đánh bại, mà là từ không trung rơi xuống rồi ngã chết. Nếu chuyện này truyền đi, đoán chừng sẽ bị người ta chế giễu mấy trăm năm, trở thành chỗ bẩn cả đời.
- Khoảng cách cao như vậy, có lẽ rơi xuống không chết, thế nhưng. . . Cũng quá sức, mặc kệ hắn đi, chúng ta vẫn nên nhanh đi tới hoàng thành đi, đối phương ngăn cản như thế, nhất định đã có chuyện gì xảy ra rồi!
Trương Huyền khoát tay chặn lại.
Nếu không làm như vậy thì hắn cũng không có biện pháp nào khác, mặc dù có thể phi hành, thế nhưng phía đối diện lại có cường giả Hóa Phàm lục trọng, hắn đánh không lại ah!
Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có một chiêu này mà thôi.
Còn việc có thể ngã chết hay không thì mặc kệ hắn ta.
Muốn tìm nhóm người mình gây phiền phức thì phải nghĩ đến sẽ tiếp nhận hậu quả gì. . . Nói thật, trừng phạt như vậy đã coi như là nhẹ rồi.
- Cũng đúng, đi thôi!
Có thể trở thành Danh sư ngũ tinh, đương nhiên cũng không phải là người lòng dạ mềm yếu, Hồng sư khẽ gật đầu. Lại ra lệnh cho linh thú dưới thân tiếp tục bay đi về phía Huyễn Vũ Đế đô.
Không có tiếng đàn của Trần Mặc công kích, tất cả linh thú đều khôi phục lại, tốc độ phi hành cực nhanh, sau mấy phút đồng hồ đã thấy một tòa kiến trúc nguy nga xuất hiện ở trước mắt.
Hùng vĩ, khí phái, khiến cho người ta có một loại cảm giác tôn quý.
- Đây chính là Huyễn Vũ hoàng cung, không cho phép linh thú phi hành tới gần. Ta thấy chúng ta nên đáp xuống quảng trường trước mắt đi!
Hồng sư chỉ về phía trước, linh thú dưới thân lập tức lượn vòngrồi bay đi về phía quảng trường ngoài hoàng cung, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Vừa rời khỏi lưng linh thú thì đã thấy có mấy người mặc trường bào Danh sư tiến lên đón tiếp.
- Hồng sư, ngươi đã đến...
Người nói chuyện này, trước ngực có bốn khỏa ngôi sao lấp lánh, là một vị Danh sư tứ tinh.
- Trang Tần, không phải ta đã bảo ngươi nói cho lão sư hay sao, làm sao. . . Không những không có người tiến lên đón, ngược lại còn để đám người Phùng sư tới?
Hồng sư nhíu mày một cái.
Trang Tần này cũng không phải là người của Huyễn Vũ đế quốc, mà là người của Danh sư đường Hồng Phong đế quốc. Đã sớm được phái tới, đi sắp xếp công việc sau khi bọn họ chạy tới.
Trước đó hắn đã nói đã liên hệ với người Huyễn Vũ đế quốc, yys là chỉ người này.
- Các ngươi đã gặp Phùng sư?
Trang Tần biến sắc, tràn ngập lo lắng nhìn qua:
-Hắn. . . Không có làm gì các ngươi chứ?
- Không có!
Hồng sư lắc đầu, có chút nghi ngờ nhìn qua:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Ta mang tin tức hôm nay bọn ngươi đến bẩm báo cho Vệ sư. Người phái linh thú phi hành bảo chúng ta nghênh đón, ai ngờ. . . Còn chưa có cất cánh thì đã bị đám người Phùng sư ngăn lại. . . Ngươi cũng biết rồi đó, hắn là Danh sư ngũ tinh, ta cũng không có cách nào...
Sắc mặt Trang Tần rất là khó coi giải thích qua một lần.
Vốn dĩ hắn đã đi đón mọi người, kết quả. . . Linh thú phi hành bị cướp đi, cho nên chỉ có thể lo lắng suông ở nơi này chờ đợi.
May mắn, thoạt nhìn không có việc gì.
- Nghe Phùng Vũ nói, danh ngạch thiếu đi ba cái, có phải thật vậy hay không?
Biết không thể trách được Trang Tần trước mắt này, lại thêm mọi người cũng không có tổn thất gì. Cho nên Hồng sư cũng không xoắn xuýt vấn đề này, hắn tiếp tục hỏi.
- Vâng!
Trang Tần nhẹ gật đầu:
- Tu luyện ở Hóa Thanh trì, bốn nước chư hầu, mỗi nước có ba danh ngạch. Tổng hợp lại là mười hai cái, mà bên Huyễn Vũ hoàng thất cũng có ba cái. Cộng lại tổng cộng là 15.
Đám người Hồng sư gật đầu.
Hóa Thanh trì mười năm mở ra một lần, danh ngạch chỉ có 15 cái, những việc này bọn họ cũng đều biết, không tính là bí mật gì cả.
- Mười lăm cái danh ngạch này là quy củ năm đó lão tổ khai quốc, Huyễn Vũ bệ hạ quyết định. Người người đều biết, cũng chưa từng thay đổi qua, chỉ là. . . Lần này thì lại không giống!
Trang Tần chần chờ một chút rồi nói:
- Phi Nhi công chúa của Hồng Viễn đế quốc biết tin tức Hóa Thanh trì mở ra. Cho nên mới đi tới đây, muốn. . . Bốn cái danh ngạch! Hoàng thất nhường ra một cái, cũng đã xác định quy củ, ba cái còn lại sẽ do bốn nước chư hầu đưa ra...
- Phi Nhi công chúa?
Hồng sư sững sờ.
Hồng Viễn đế quốc, đây chính là đế quốc nhất đẳng, tài nguyên gì mà không có cơ chứ? Chạy tới một cái đế quốc nhị đẳng cướp danh ngạch làm gì đây?
Còn một hơi muốn bốn cái!
Lại nói. . . Vị Phi Nhi công chúa này là ai?
Chưa từng nghe qua ah!
- Phi Nhi công chúa. . . Là học viên của Hồng Viễn Danh sư học viện, nghe nói là. . . Học tỷ của thái tử Diệp Tiền...
Trang Tần có chút lúng túng nói.
Mặc dù ngôn ngữ của hắn bình thường, lời nói có chút quanh co. Thế nhưng nghe một hồi, mọi người cũng đều hiểura được.
Diệp Tiền cũng là một vị Danh sư có thiên phú, ba năm trước đây đã được Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc đề cử đến Hồng Viễn Danh sư học viện để bồi dưỡng.
Mà vị Phi Nhi công chúa này cũng là học viên, nghe nói danh khí rất lớn, càng là học tỷ của thái tử Diệp Tiền. Mà Diệp Tiền, có lẽ là ngưỡng mộ đối phương, hoặc là xuất phát từ mục đích khác, cho nên mới cố ý nói ra điểm thần bí của Hóa Thanh trì, lại mời nàng đến đây. Đầu tiên là mượn cơ hội lấy lòng, sau đó. . . Mới xuất hiện một màn như thế này.
Có thể có danh khí rất lớn ở trong Danh sư học viện, chỉ sợ thấp nhất cũng là nửa bước Danh sư ngũ tinh, lại thêm thân phận công chúa của đế quốc nhất đẳng. Quả thực cũng đáng để Thái tử kết giao.
Khó trách trước đó Phùng sư đã nói, thái tử muốn ba danh ngạch. Nói như vậy, quả thực tương đương với gạt bỏ danh ngạch của bọn họ.
- Đế quốc nhị đẳng kết giao với đế quốc nhất đẳng, cống danh ngạch ra. Chuyện này cũng không tính là gì, chỉ là. . . Bệ hạ có nói sẽ phân chia danh ngạch như thế nào hay không?
Hồng sư nhìn qua rồi hỏi.
Làm đế quốc đẳng cấp thấp, vì kết giao với Danh sư cao cấp hơn, đế quốc cao cấp hơn mà đưa ra danh ngạch. Chuyện này cũng không có gì đáng trách, điểm ấy cũng có thể tiếp nhận được.
Chỉ là. . . Bốn nước chư hầu, tặng ra ba danh ngạch, phân chia như thế nào cũng nên có điều lệ a. Nếu không, nhất định mọi người ai cũng không phục ai.
- Bệ hạ để cho chúng ta tự mình giải quyết, buổi tối hôm nay thái tử điện hạ sẽ thiết yến ở đông cung. Ý định giải quyết chuyện quy củ này...
Trang Tần nói.
Hắn đã báo lên tin tức đám người Hồng sư ngày hôm nay sẽ tới với Diệp Tiền, cũng đã xác định đêm nay sẽ thiết yến mời các nước chư hầu tới giải quyết vấn đề.
Cho nên, mới có chuyện Phùng Vũ ngăn cản.
Một khi bọn họ bị vây ở trên không trung một ngày không thể di chuyển, không tham gia được yến tiệc. Như vậy không cần nghĩ, ba danh ngạch nhất định sẽ là Hồng Phong đế quốc bọn họ đưa ra.
Dù sao, danh ngạch chỉ có ba cái, thiếu một cái, ai cũng không tình nguyện. Đã có không muốn, lại có quan hệ cạnh tranh như vậy, sao lại không làm. . . Lại nói, ai bảo các ngươi tới chậm?
- Có lẽ đây không phải là ý tứ của một mình Phùng, Tiềm Phong, Trục Nguyệt. Mấy lão gia hỏa Danh sư đường này, nhất định bọn họ cũng tham dự!
Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hồng sư hừ lạnh một tiếng.
Ngăn cản nhóm người mình, đối với hai thế lực khác cũng có chỗ tốt. Cho nên không thể nào là chủ ý của một mình Phong Nguyên đế quốc, mà là chủ ý sau khi những người kia đã thương nghị qua. Phùng Vũ chỉ là người ra mặt mà thôi.
May mắn Trương sư đã phá vỡ kế hoạch của đối phương, nếu không, ba cái danh ngạch nhất định sẽ do bọn họ đưa ra!
Nếu như vậy, thực sự khóc không ra nước mắt.
- Nếu là yến tiệc, như vậy hiện tại còn sớm, cứ về chỗ ở trước. Thuận tiện ta đi thăm hỏi mấy lão già kia một chút!
Hồng sư hất ống tay áo lên.
Thân là Danh sư ngũ tinh, có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình. Người còn chưa tới thì đã bị đối phương bố trí, cơn giận này, làm sao có thể nuốt được, đương nhiên phải tìm trở về!
- Chỗ ở ta đã chuẩn bị xong, ngay cách đây không xa, ta sẽ mang các ngươi qua đó!
Biết đây là mâu thuẫn giữa các Danh sư ngũ tinh, bản thân không có tư cách chen lời vào, Trang Tần đành phải nói sang chuyện khác. Hắn dẫn đường ở phía trước, mới vừa đi mấy bước thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong lòng có chút nghi hoặc nhìn qua:
- Hồng sư, nhìn. . . dáng vẻ của Phùng sư, nhất định đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ gây phiền phức cho các ngươi, làm sao các ngươi. . . Thoát khỏi được chứ?
- Cái này...
Hồng sư chần chờ một chút rồi nói:
-Chúng ta gặp nhau ở trên không trung, sau đó. . . Bọn họ rơi xuống.
- Rơi xuống?
Trang Tần sững sờ đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận