Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trên liên minh

- Vậy ta không khách khí nữa!
Tô sư có chút do dự, nói:
- Liên minh vạn quốc chúng ta, địa vị ở trên đại lục, các vị cho dù không biết, nói vậy cũng đã nghe nói qua một ít!
Xem qua không ít sách, Trương Huyền đã biết, đại lục này, bởi vì tồn tại nghề nghiệp danh sư này, được gọi là đại lục danh sư.
Diện tích lãnh thổ mở rộng, vô biên vô hạn.
Trong đó vương quốc mọc lên như rừng, đếm không hết. Các loại tông môn, thế lực độc lập càng nhiều như cát vĩnh hằng, nhiều đếm không xuể.
Vương quốc liên minh, mặc dù là tồn tại cường đại nhất trong vương quốc, nhưng đặt ở toàn bộ đại lục danh sư, vẫn không tính là cái gì.
Thấy có không ít danh sư đầy mơ hồ, Tô sư lắc đầu:
- Cho dù biết, khẳng định cũng là kiến thức nửa vời. Ta vẫn nên nói một chút!
- Đẳng cấp vương quốc, các vị chắc hẳn là hết sức quen thuộc, bao gồm bốn đẳng cấp: Không nhập lưu, nhất đẳng, nhị đẳng, và phong hào!
- Thiên Vũ vương quốc chúng ta, là vương quốc nhất đẳng, thuộc về nước chư hầu của giới vực Hiên Viên vương quốc phong hào. Hiên Viên vương quốc loại quốc gia cấp bậc như vậy, ở trong phạm vi liên minh vạn quốc quản lý, có khoảng một trăm bốn mươi hai nước!
- Nhiều như vậy sao?
Trương Huyền sửng sốt.
Hắn đã nhìn thấy được minh họa địa vực, chỉ là đạt được cấp bậc vương quốc nhất đẳng, vương quốc phong hào cụ thể bao nhiêu, cũng không biết được rõ ràng.
Hắn vốn tưởng rằng cái gọi là liên minh vạn quốc, chỉ là một ám chỉ giả. Bây giờ hắn mới biết, trong phạm vi khống chế, số lượng quốc gia, sợ rằng chỉ nhiều hơn không ít.
Hơn một trăm bốn mươi quốc gia cấp bậc phong hào, phía dưới Hiên Viên vương quốc lại có hơn hai mươi vương quốc nhất đẳng giống như Thiên Vũ. Phân chia cấp bậc xuống dưới nữa... Số lượng nhiều, vô số kể, rất khó nhớ hết.
- Đúng vậy, nguồn gốc, lịch sử liên quan của vương quốc, cũng có nguyên nhân Danh Sư Đường trấn giữ, ngày hôm nay cũng không cần phải nói nhiều. Chỉ nói một chút về liên minh vạn quốc!
- Liên minh vạn quốc, phạm vi nắm giữ tất cả vương quốc, nghe vô cùng lớn. Trên thực tế phạm vi ở đại lục danh sư, chỉ giống như muối bỏ biển, không tính là gì cả. Với thế lực cấp bậc tương đồng, toàn bộ đại lục có tới mấy ngàn. Giống như lân cận có Minh Hạ đế quốc, Hoàn Hải đế quốc... Đương nhiên, còn có một vài tông môn tam lưu cường đại, giống như Lạc Sa Tông, Hàn Khí Tông v.v.
- Còn có tồn tại khổng lồ giống như liên minh vạn quốc sao?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sớm biết rằng đại lục danh sư rất rộng lớn. Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới rộng như thế.
Tập trung lại hơn vạn một quốc gia, ở trong mắt bọn họ, cũng rất lớn, thế nào đều không nghĩ tới, đồng cấp thế lực khác, đủ có mấy ngàn!
Đáng sợ!
- Liên minh vạn quốc, nghe khí phách, nhưng bởi vì vương quốc làm theo ý mình, không trao đổi tin tức với nhau, trong thế lực cùng cấp bậc xem như là nhỏ yếu nhất.
- Thật giống như Minh Hạ đế quốc, bất kể số lượng cao thủ, hay kinh tế, đều phải mạnh hơn chúng ta không ít. Lưu Vân Tông, Lạc Sa Tông cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp. Số lượng thiên tài, vượt xa so với chúng ta.
- Đương nhiên, những thế lực này, cũng có Danh Sư Đường của riêng mình, bị tổng bộ khống chế.
- Vì tuyển chọn nhân tài tốt hơn, khiến cho chức nghiệp danh sư càng thêm quang minh chói mắt, liên minh vạn quốc và hai mươi bảy thế lực đẳng cấp tương đương xung quanh, liên hợp tiến hành một trận thi đấu lớn danh sư!
- Mười năm một lần, danh sư dưới ba mươi tuổi, mới có thể tham gia. Người xuất sắc, có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.
- Cuộc thi đấu này đã liên tục tổ chức bảy mươi bảy lần. Đáng tiếc... Danh Sư Đường của liên minh vạn quốc, trước sau ở lót đáy. Một lần tốt nhất, cũng chỉ là đứng thứ hai mươi ba...
Nói đến đây, sắc mặt Tô sư nhất thời đỏ lên.
Hai mươi bảy chỗ thế lực tương đồng so tài, một lần tốt nhất cũng chỉ mới đứng thứ hai mươi ba, cũng chính là thứ năm đếm ngược. Thành tích kém, có thể tưởng tượng.
Thảo nào xấu hổ.
- Lần này, Khang đường chủ mới nhậm chức, chăm lo việc nước, muốn thề vượt qua tình cảnh khó khăn... Muốn chúng ta chú ý mật thiết tới tất cả vương quốc. Chỉ cần có thiên tài lợi hại, lại tuyển chọn ra, tiến hành bồi dưỡng! Đến tham gia trận thi đấu ba tháng sau...
Tô sư nhìn qua, ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi.
- Ý tứ của Tô sư, là... dự định để cho Trương sư tham gia cuộc thi đấu này?
Khương đường chủ hiểu được.
- Không sai!
Tô sư gật đầu:
- Trương sư tuổi còn trẻ lại có thành tích như vậy, liên tục phá tan vô số kỷ lục của Danh Sư Đường, thiên tư cao. Cho dù liên minh vạn quốc, cũng là có một không hai. Bởi vậy... ta muốn mời hắn tham gia!
- Cái này...
Không nghĩ tới thỉnh cầu là cái này, Khương đường chủ quay đầu lại nhìn về phía Trương Huyền.
Các danh sư khác cũng đưa mắt tập trung qua.
Có so tài, lại có thua có thắng. Tham dự hay không tham gia, là tự nguyện. Ai cũng không có cách nào cưỡng ép.
- Cái này...
Trương Huyền cũng sững sờ.
- Trương sư không cần phải vội vàng trả lời. Cho ngươi hai ngày suy nghĩ. Cũng có thể thương lượng với lệnh sư một chút, nhận được trả lời chính xác rồi trả lời sau cũng không muộn!
Tô sư nói.
- Tốt lắm, ta suy nghĩ một chút...
Trương Huyền gật đầu.
Thi đấu danh sư, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, càng không biết so tài như thế nào. Vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng, không thể mù quáng đáp ứng.
Hiện tại mục đích chủ yếu nhất của hắn, vẫn là trước ba mươi tuổi, nghĩ biện pháp đạt được danh sư cửu tinh. Những chuyện khác, đều không quan trọng.
- Ta lại chỉ có chuyện này, không có chuyện gì khác. Trương sư, có khả năng còn phải làm phiền ngươi, hỗ trợ dẫn tiến một chút. Ta và Lăng sư, vẫn muốn gặp lão sư ngươi, Dương sư một lần!
Tô sư cười nói.
Có thể đào tạo ra loại thiên tài nghịch thiên giống như Trương Huyền, thực lực của vị Dương sư này so với bọn họ, sợ rằng cũng chỉ có cao chứ không thấp hơn. Nếu đi tới, không bái kiến, có phần sơ suất lễ phép.
- Lão sư trở lại, ta sẽ lập tức bẩm báo với hai vị.
Nghe đối phương còn không có quên chuyện nàya, Trương Huyền đau đầu một hồi.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của hai vị danh sư tứ tinh này, nhất định là không tránh thoát. Nếu thật sự không được, chỉ có thể kiên trì giả trang.
Chỉ có điều, ngụy trang ở trước mặt danh sư tứ tinh... hắn thật sự không có tự tin gì.
- Không có phân phó gì khác, ta lại cáo từ trước!
Thấy lại không có an bài nữa, không nói thêm gì nữa, Trương Huyền liền ôm quyền.
- Từ biệt!
Mọi người gật đầu.
Sát hạch danh sư thành công, nên giảng giải đều giảng giải hết, tán thành sửa đổi cũng tán thành xong, cũng cần phải trở về xem một chút.
Đi tới vương thành không lâu, lại ngụy trang thân phận, nói thật, hắn còn chưa từng lấy khuôn mặt Trương Huyền đi lại.
Hắn đi ra khỏi phòng nghị sự, chỉ thấy Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng tiến lên nghênh đón.
- Lão sư!
Trong mắt mỗi người đầy sùng bái.
Vốn cho rằng lão sư của bọn họ, chỉ là giáo sư bình thường. Không nghĩ tới, lại chính là thiên tài siêu cấp danh tiếng chấn động vương thành, Trương Huyền!
Có một lão sư như vậy, sau này tất nhiên cá chép nhảy long môn, một lần bay lên trời.
- Lão sư...
Đám người Triệu Nhã cũng đã đi tới. Mỗi một người giống như con gà trống đấu bại, lại không còn hăng hái như lúc trước.
Nhất là đám người Trịnh Dương, giống như con chuột thấy mèo, run rẩy.
- Mấy người các ngươi, trở về phủ đệ xem ta giáo huấn như thế nào!
Nơi này là Danh Sư Đường, không ít người nhìn vào. Nếu để cho người ngoài biết học sinh của hắn mỗi ngày đều muốn hại chết mình, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Vừa sát hạch danh sư nhị tinh, uy tín nhận được, cũng sẽ trong nháy mắt đổ nát.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Vẫn về nhà giáo huấn đám người không biết trời cao đất rộng này thì tốt hơn.
- Các ngươi cũng đi theo ta!
Liếc mắt nhìn đám người Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng, Trương Huyền cũng vẫy bàn tay một cái.
Hai thân phận biến thành một, hai nhóm học sinh, nên kết thúc thì kết thúc, nên chỉnh đốn thì chỉnh đốn, cũng cần điều chỉnh một chút.
- Vâng!
Mọi người gật đầu, đi theo ở phía sau.
Trở lại phủ đệ, đám người Lưu sư, Bạch Thiềm nhận được tin tức từ lâu, khó tránh khỏi lại là xúc động một hồi.
Tới đại sảnh, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn đám người Trịnh Dương, Viên Đào quỳ gối phía dưới, sắc mặt tái xanh.
Vừa đến, mấy người lại nói tường tận chuyện hạ độc.
- Không quan tâm Liễu lão sư kia là ai, có đúng là ta hay không, thân là lão sư, giảng dạy tám phương, chắc hẳn phải tôn trọng. Chỉ vì một chút không cam lòng, cố ý hạ độc, các ngươi thực sự quá to gan!
Một tiếng quát mắng.
Mấy tên này, thật sự quá làm loạn.
Hạ độc cho mình, cũng không có vấn đề gì. Điều khiến cho hắn tức giận chính là loại hành vi và việc làm này của bọn họ, không để ý tới tôn nghiêm của sư đạo, không có điểm mấu chốt đạo đức.
Một người, một khi không có đạo đức, thực lực cường thịnh mấy đi nữa, cũng chỉ là rác rưởi, phế vật!
Người làm sư, giáo dục người không chỉ là truyền thụ tri thức, còn phải giáo dục hành vi, giáo dục tâm tính.
Thật giống như làm vườn vậy, không chỉ tưới nước bón phân. Còn phải định kỳ cắt sửa. Bằng không, mọc lên ngã trái ngã phải, không những không có thẩm mỹ, còn có thể hại tới người ăn uống.
- Lão sư, học sinh không dám...
Lần đầu tiên thấy lão sư tức giận như vậy, đám người Trịnh Dương khiếp sợ đến mức sắc mặt nhất thời trắng bệch.
- Không dám? Còn dám xuống tay với lão sư, còn có cái gì không dám? Trương Huyền ta không có loại học sinh này, cũng dậy nổi bật người này!
Vung ống tay áo, Trương Huyền bực bội nói.
- Lão sư...
Thân thể đám người Trịnh Dương đồng thời thoáng lảo đảo một cái.
Nói như vậy, chẳng khác nào muốn trục xuất sư môn!
- Vẫn mong lão sư thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Trịnh Dương bọn họ cũng chỉ là lỡ vô tâm...
Vội vàng tiến lên, trong mắt Triệu Nhã mang theo sự cầu xin.
- Không được cầu tình, để cho bọn họ quỳ, lúc nào suy nghĩ cẩn thận, lúc đó lại nói tiếp!
Quát mắng đám người Trịnh Dương xong, Trương Huyền không nói nhiều nữa, quay đầu lại nhìn về phía đám người Mộc Tuyết Tình cách đó không xa.
- Ta ngụy trang Liễu Trình, chúng ta mới có duyên lão sư học sinh. Thân phận bây giờ khôi phục, duyên phận cũng chẳng khác nào kết thúc. Ta sẽ lưu lại công pháp bảo đảm các ngươi có thể thăng cấp Tông Sư. Tất cả đều trở về đi!
Duyên phận với những học sinh này, chỉ ở Thiên Vũ học viện. Hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Lại nói, Thiên Vũ vương quốc đối với hắn mà nói, vẫn là quá nhỏ. Sớm hay muộn hắn cũng phải rời, dẫn theo đám người Triệu Nhã, lại không quá dễ dàng. Cũng không thể dẫn theo cả những người này nữa!
- Lão sư...
Vành mắt tất cả đám người Mộc Tuyết Tình, Mạnh Đào đều nhất thời đỏ lên.
- Được rồi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan. Sau này cho dù không phải là đệ tử của ta, cũng phải cố gắng tu luyện, không thể chậm trễ!
Giao phó xong, Trương Huyền khoát tay:
- Đều trở về đi!
- Vâng...
Mọi người quỳ xuống, đồng thời lễ bái. Viền mắt mỗi một người đều ửng đỏ.
- Lão sư, ta... nuốn đi cùng lão sư. Lão sư đi đâu ta đi nơi đó!
Mộc Tuyết Tình cắn răng một cái.
- Nàng? Mộc đan sư lại một mình nàng là nữ nhi. Nàng đi, tận hiếu như thế nào? Trở về đi!
Trương Huyền xua tay.
- Ta...
Mộc Tuyết Tình nghẹn lời.
Từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân. Phụ thân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng thành người. Nếu nàng thật sự muốn rời đi, vậy phải ăn nói với phụ thân như thế nào?
- Sau này còn muốn đi cùng ta, có thể an bài tốt chuyện bên Mộc đan sư, thì qua tìm ta. Yên tâm đi, lão sư thân là danh sư, tìm được tung tích cũng không khó!
Trương Huyền mỉm cười.
Sau này muốn đi cùng mình, cũng rất đơn giản, đuổi theo là được.
- Vâng. Đa tạ lão sư mấy ngày qua khổ cực bồi dưỡng!
Mộc Tuyết Tình hiểu được, cúi người xuống, nặng nề dập đầu mấy cái.
Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói thêm hai câu, trong đầu đột nhiên lắc lư. Sâu bên trong giá sách lắc lư, lại xuất hiện thêm một quyển sách màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận