Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta đã làm, ngươi tùy ý

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau?
Nghe được không cách nào khuyên can, Vệ Nhiễm Tuyết nhịn không được nhìn qua.
Nàng còn muốn tìm Trương sư học tập Kinh Hồng vũ kỹ, nếu như xảy ra chuyện gì, học tập ai?
- Đừng có gấp, Y Sư giao đấu quả thực không cách nào ngăn cản, có điều, nếu quả thật nguy hiểm, có thể khuyên bọn họ từ bỏ, chỉ cần nhận thua... Tin tưởng lấy mặt mũi của chúng ta, một phương khác cũng không thể đuổi tận giết tuyệt!
Triệu Bính Tuất nói.
- Chỉ có thể làm như vậy!
Vệ Nhiễm Tuyết sửng sốt một chút, cũng biết không có cách, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Mấy người dùng Thánh giả ý niệm truyền âm, tốc độ cực nhanh, bên này nói xong, lúc này dưới đài mới xôn xao.
Ở đây cơ bản đều là Y Sư, nghe được dùng độc tỷ thí, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
Đây cũng không phải Y Sư đánh cược đơn thuần, mà là sinh tử quyết đấu, làm không cẩn thận, chết!
Thậm chí... Hai cái đều có thể chết.
Một học sinh, cùng phó viện trưởng cược lớn như thế... Tại sao có thể có lá gan như vậy?
- Lão sư...
Lạc Thất Thất vừa tới liền nghe được tin tức này, dọa đến gương mặt xinh đẹp tái đi.
- Tỷ thí dùng độc?
Hồ Yêu Yêu đi theo bên người nàng thì nhíu mày, không biết nghĩ cái gì, nắm đấm kìm lòng không được xiết chặt.
- Lấy ra độc dược của ngươi, trao đổi của ta, lấy trong vòng nửa canh giờ, ai giải độc thành công trước, người đó liền chiến thắng! Giải không được... Vậy thì chỉ trách học nghệ không tinh!
Vưu Hư cười to một tiếng, con mắt tỏa sáng.
Căn cứ chiến tích của đối phương, tỷ thí y thuật khẳng định là không cách nào vượt qua, mà giải độc... Chỉ sợ toàn bộ Danh Sư học viện, đều không người là đối thủ!
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy thì bắt đầu đi!
Khóe miệng vung lên, cổ tay Vưu Hư khẽ đảo, một bình ngọc màu xanh sẫm xuất hiện ở trong lòng bàn tay:
- Đây là của ta!
Ngón tay búng một cái, dưới chân khí thúc động, cái bình chậm rãi bay tới.
Trương Huyền tiện tay tiếp nhận.
Còn không có mở bình, liền cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông xao động ở trong đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao ra.
Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, cúi đầu nhìn sang.
Lập tức nhìn thấy một cỗ khí tức màu đen, ở trong đó quanh quẩn, xem như Thánh giả nhất trọng đỉnh phong dùng, chỉ sợ cũng sẽ trong nháy mắt phá hư kết cấu sinh lý, tử vong tại chỗ.
Nhẹ nhàng mở nắp bình, một cỗ khí tức hung ác phun ra ngoài, người bình thường đừng nói dùng, coi như ngửi một cái, cũng sẽ bị gạt bỏ.
- Đây là... độc gì?
Dưới đài, khuôn mặt của Chung Đỉnh Thuần thay đổi.
Thân là Y Sư học viện viện trưởng, Y Sư lục tinh đỉnh phong, có thể tuỳ tiện cảm thụ ra dược vật trong bình ngọc kinh khủng, xem như hắn đ-ng vào, chỉ sợ cũng cửu tử nhất sinh, khó mà giải quyết.
- Độc này rất lợi hại?
Mi viện trưởng lo lắng.
- Đâu chỉ lợi hại, xem như ta, đừng nói nửa canh giờ, coi như mười canh giờ, chỉ sợ cũng không tìm được phương pháp giải quyết!
Chung Đỉnh Thuần lắc đầu.
- Ngươi cũng không giải quyết được? Như vậy...
Khóe miệng Mi viện trưởng co giật.
- Nhìn xem Trương sư giải quyết như thế nào đi... Y thuật của hắn mạnh hơn ta, ta không có cách, có lẽ hắn có thể có thủ đoạn!
Chung Đỉnh Thuần chần chờ một chút nói.
Biết vị Trương Huyền này chiến tích to lớn, biết y thuật của mình kém xa đối phương, đã như vậy, không bằng trước chờ một chút.
- Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị!
Trương Huyền đóng nắp bình nhìn sang.
Khó trách đối phương dám nói tỷ thí giải độc, độc dược này, quả nhiên đáng sợ.
- Đây là ta trong lúc vô tình lấy được, đối với cường giả Thánh cảnh cũng có hiệu quả, độc dược của ngươi đâu?
Cười lạnh một tiếng, Vưu Hư nhìn qua.
- Ta sao?
Trương Huyền cau mày.
Mặc dù nắm giữ chức nghiệp Độc sư, nhưng nói thật, từ trước đến giờ không phối trí qua độc dược, chớ nói chi là dược vật có thể độc chết cường giả Thánh cảnh.
Để hắn trực tiếp lấy ra, quả thực không dễ dàng.
- Làm sao? Không có? Nếu như không có, liền đại biểu ngươi thua...
Vưu Hư nói.
Định nội dung trận đấu, hắn lấy ra độc dược, nhưng đối phương không có, cũng là thua.
Có thể nói, xác định hạng mục cuộc thi đấu này, đã đứng ở thế bất bại.
Hắn không tin, Hồng Viễn đế quốc ai có thể nắm ra độc dược siêu việt hắn.
- Tự nhiên có, chờ một chút!
Khoát tay áo, suy tư một lát, Trương Huyền dạo qua một vòng, con mắt rơi vào trên người Mi viện trưởng cách đó không xa.
- Mi trưởng lão, ngươi có Thanh Cam linh dịch không?
- Thanh Cam linh dịch?
Mi trưởng lão sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức cổ quái:
- Ngươi nói là... nước tiểu của Thánh thú?
- Vâng, nếu như có, có thể cho ta mượn một chút hay không!
Trương Huyền nói.
Thanh Cam linh dịch, là nước tiểu của Thánh thú, nhưng nói như thế chẳng phải lộ ra thấp kém sao.
Đối với Thánh thú, nước tiểu là đồ vật ngày thường bài tiết, nhưng đối với Linh thú cấp thấp, liền cực kỳ kinh khủng.
Động vật đều dựa vào nước tiểu tới phân chia phạm vi thế lực, coi như đạt tới Thánh giả cũng không ngoại lệ.
Nguyên nhân chính vì như thế, không ít Thuần Thú sư đều sẽ chuẩn bị một chút ở trên người, phòng ngừa gặp phải Linh thú vây công.
- Mượn cái này?
Khóe miệng co giật, Mi trưởng lão nhìn về phía Chung Đỉnh Thuần ở một bên, cũng thấy hắn mặt mũi mê man.
Đối phương lấy ra kịch độc lợi hại như thế, ngươi không lấy ra đồ vật đối kháng ngược lại cũng thôi, muốn nước tiểu Thánh thú làm cái gì?
Cái đồ chơi này đối với Linh thú, mặc dù có tác dụng đe dọa rất lớn, nhưng đối với cường giả Thánh cảnh, hoàn toàn không có hiệu quả!
- Đương nhiên có thể!
Dù kỳ quái, nhưng đối phương mở miệng, đành phải khẽ đảo cổ tay, một cái hồ lô xuất hiện ở trong lòng bàn tay, ngón tay búng một cái đưa lên đài cao.
Tiện tay tiếp nhận, Trương Huyền quơ quơ, một mùi hôi thối bay lên, hài lòng nhẹ gật đầu, nhìn về phía Vưu Hư:
- Được rồi, đây là độc dược của ta!
- ...
Thân thể nhoáng một cái, vẻ mặt Vưu Hư như đáy nồi, suýt chút nữa bị nước bọt sặc chết.
Mẹ nó!
Ta lấy ra kịch độc, ngươi nắm một hồ lô nước tiểu... Có ý tứ gì?
Còn độc dược của ngươi, con mẹ nó ngươi coi ta mù sao!
Rõ ràng Mi trưởng lão mới vừa đưa cho ngươi, hơn nữa ngươi ngay cả nắp bình cũng không mở... Cái này con mẹ nó là độc dược cọng lông?
Cố ý buồn nôn ta sao?
Trương Huyền, ta * bà ngoại ngươi...
Nhục nhã người, không cần nhục nhã như thế a!
Không chỉ hắn phát điên, mọi người ở dưới đài xem náo nhiệt, tất cả đều lặng ngắt như tờ, cả đám con mắt trợn tròn, giống như gặp quỷ.
Cái này là sinh tử đấu, bất cứ lúc nào cũng quyết định sống chết.
Vưu phó viện trưởng lấy ra độc dược, khí tức ngút trời, cho người ta một loại cảm giác ngửi một cái liền chết, ngươi không bỏ ra nổi độc dược ngược lại cũng thôi... lấy một hồ lô nước tiểu tính là gì?
Mấu chốt nhất là... Ngươi lặng lẽ lấy ra, người khác không cảm thấy cái gì, trước mặt mọi người hỏi mượn Mi trưởng lão, sau đó chuyển tay đưa cho đối phương...
Có thể làm rõ ràng hơn một chút sao?
Chung Đỉnh Thuần cũng mở to hai mắt nhìn, suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.
Hắn là Y Sư lục tinh đỉnh phong, biết nước tiểu của Thánh thú, căn bản không có độc, lấy cái không độc, đánh cược với đối phương? Đây không phải chờ thua sao?
- Mi viện trưởng, Thanh Cam linh dịch này của ngươi... Có đặc thù gì không?
Thực sự nhịn không được, nhìn về phía Mi viện trưởng.
- Không có, chỉ là Thánh thú của ta trước đây không lâu mới đi tiểu...
Mi viện trưởng cũng choáng váng, hoàn toàn không hiểu rõ thanh niên trên đài đến cùng là dụng ý gì.
- Làm sao? Độc dược của ta chuẩn bị xong, nếu như không dám uống, chính là ngươi thua...
Đưa bình ngọc Thanh Cam linh dịch tới, Trương Huyền nói.
- Ngươi...
Hô hấp dồn dập, trước mắt Vưu Hư biến thành màu đen, tức giận đến sắp nổ.
Vốn cho rằng lấy ra độc dược, đối phương khẳng định thất bại, ai ngờ tên này trực tiếp lấy một hồ lô nước tiểu... Thật muốn uống, coi như thắng, cũng không vẻ vang ah!
Uống nước tiểu chiến thắng... Móa!
Nhưng không uống, nói rõ không dám tỷ thí, mà thua, chỉ có thể mặc cho xâm lược...
Hắn là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, Y Sư học viện phó viện trưởng... Lúc nào bị bức bách thành như vậy!
- Uống hay không, quyết định nhanh lên? Nội dung tỉ thí là ngươi định, ta cũng không phạm quy!
Thấy ngực đối phương nhấp nhô, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, Trương Huyền nhếch miệng.
Cũng không phải hắn cố ý nhục nhã đối phương.
Mà là hắn thật không có thuốc độc, chức nghiệp Độc sư, hắn chỉ nhìn qua thư tịch ở Hồng Liên sơn mạch, chẳng qua là nhị tinh, muốn chế biến ra dược vật độc chết cường giả Thánh cảnh, là không thể nào hoàn thành.
Lại nói, coi như có thể làm được, cũng tìm không thấy nhiều dược liệu trân quý như vậy!
Hiện tại mặc dù hắn có vô số linh dịch, không tính là một nghèo hai trắng, nhưng ở trên dược vật, vẫn không bỏ nổi món đồ gì ra hồn.
Không có dược vật, không có phối phương, làm sao chế biến ra độc dược?
Không có cách, chỉ có thể dựa vào Thiên Đạo chân khí.
Thông qua học tập Độc sư, hắn biết Thiên Đạo chân khí có thể nhất niệm hóa thánh dược, nhất niệm thành kịch độc.
Muốn ở giải độc vượt qua đối phương, chỉ có thể dùng cái này.
Chỉ là, Thiên Đạo chân khí quá mức tinh thuần, một khi rò rỉ, tất nhiên gây ra phiền phức rất lớn, nhất định phải sử dụng đồ vật có mùi che giấu.
Mặc dù rượu ngon cũng được, nhưng để cho loại người như Lạc Thất Thất không phát hiện, đối mặt Thánh giả lại rất dễ dàng rò rỉ.
Mà Thanh Cam linh dịch, vốn có mùi nặng, thêm vào đối phương uống, chắc chắn sẽ không nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận trải nghiệm, cứ như vậy, chân khí liền có thể thần không biết quỷ không hay, xâm nhập thân thể, biến thành kịch độc.
Một khi thành công, đừng nói Y Sư lục tinh, coi như thất tinh, bát tinh, cửu tinh, cũng không thể giải quyết.
Thiên Đạo chân khí cũng không phải độc dược, mà là một loại chân khí tinh thuần đến không thể tinh khiết hơn, có thể tùy ý chui vào vị trí quan trọng mà tu luyện giả không cách nào tu luyện, coi như phát hiện, cũng không cách nào khu trừ.
Cũng chính là nói bệnh tình nguy kịch.
- Chúng ta so là giải độc, ngươi dùng nước tiểu Thánh thú đến giả mạo, còn nói không phạm quy?
Khuôn mặt Vưu Hư dữ tợn, cắn răng nói.
- Làm Y Sư, ngươi hẳn phải biết, nước tiểu Thánh thú cũng là một loại dược liệu, bằng không thì cũng sẽ không trở thành Thanh Cam linh dịch. Có thể trị chứng cuồng xóc, chân khí băng hỏa ngưng kết, cùng mấy trăm loại chứng bệnh khác biệt do Thánh thú tạo thành.
- Nếu là dược liệu, tự nhiên cũng có thể xem như độc dược. Độc dược của ngươi, không phải cũng là rất nhiều dược liệu phối chế thành sao, vì cái gì của ta không thể? Ta nguyện ý dùng của ngươi, ngươi không dùng, vậy liền nhận thua đi!
Trương Huyền vẫy tay.
Đối với Y Sư, vạn vật đều có thể làm thuốc, mặc dù nước tiểu Thánh thú thối ngút trời, để cho người ta ngửi liền choáng váng, nhưng quả thực có thể coi như dược liệu.
Nếu là dược vật, liền có thể xem như độc dược, không tính là gì.
Không tính là không tuân theo quy định.
Thấy đối phương bức bách, thật không uống, chỉ có thể nhận thua, Vưu Hư cắn răng:
- Để cho ta nhận thua? Nằm mơ! Ta uống, có điều, chúng ta phải đồng thời bắt đầu!
- Đồng thời? Không cần!
Cũng không do dự, Trương Huyền ngẩng đầu đổ độc dược vào trong miệng, lập tức dốc ngược bình ngọc, sau đó nhìn lại.
- Ta đã làm, ngươi tùy ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận