Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương sư làm sao yếu như vậy?

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Cự tuyệt, trên khí thế yếu đi, về sau ở trước mặt mọi người, khẳng định không ngẩng đầu lên được, tiếp nhận, tự nhiên sẽ có người không phục.
Suy nghĩ một chút cũng nhức đầu.
Đang lo lắng, làm sao hóa giải cửa ải khó đột nhiên tới, chỉ thấy Nhạc đường chủ nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay điểm một cái, chén rượu lơ lửng trước mắt bay thẳng tới.
Xem ra đối phương căn bản không cho mình cơ hội cự tuyệt.
- Mong Trương sư không từ chối, đây là một chút tâm ý của ta!
Phần phật!
Chén rượu đi tới trước mặt.
Trong nháy mắt, một cỗ áp bức nồng đậm từ trên chén rượu truyền tới, tựa hồ muốn ép thân thể của hắn sụp đổ.
Cảm nhận được cỗ lực lượng này, Trương Huyền nhíu mày.
Đối phương đưa chén rượu tới, thoạt nhìn tốc độ không nhanh, hơn nữa mang theo hương vị thân thiện, trên thực tế lại vận dụng thủ đoạn, có lẽ muốn ra oai phủ đầu.
Một khi không nhận được, để rượu ngon trong đó vẩy ra, chỉ sợ không riêng gì không tôn trọng chủ nhân, càng là không biết điều!
Không cần hắn nói chuyện, đám người chung quanh vốn không phục, liền sẽ nhao nhao ra tay, đánh bẹt đối phương.
Cái tên này làm người tốt, hiển lộ rõ rộng lượng, còn thuận tiện âm mình... Lợi hại!
- Đa tạ Nhạc đường chủ ưu ái!
Đổi lại những người khác, thủ đoạn của đối phương tới đột nhiên như vậy, khẳng định không có cách nào ứng phó, trực tiếp xấu mặt, nhưng hắn khác biệt, Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, lập tức nhìn rõ rõ ràng ràng quỹ tích chân khí ẩn chứa trong đó.
Không có quá nhiều động tác, đôi đũa trong tay nhẹ nhàng nâng lên, bỗng nhiên nhấn tới.
Tốc độ không nhanh, lại mang theo một cỗ thương ý vô địch, thời gian nháy mắt đi tới trước mặt chén rượu, ghim thủng chân khí vây quanh ở bốn phía.
Chân khí phân tán bốn phía, giống như đâm rách bóng bay, lại không còn chống đỡ, thẳng tắp rơi xuống dưới.
Đũa lắc một cái, nhẹ nhàng kẹp lại, rượu ngon đã bị kẹp lấy.
- Ừm?
Động tác liên tiếp, nước chảy mây trôi, thật giống như Nhạc Nhất Toàn yên tĩnh đưa tới rượu ngon, hắn dùng đũa tiện tay nhận lấy vậy...
Ngoại nhân nhìn không ra cái gì, nhưng Nhạc đường chủ lại kìm lòng không được trầm xuống.
Vừa rồi hắn lưu lại lực lượng, coi như Nguyên Thần cảnh đỉnh phong cũng không chống đỡ được, trực tiếp xấu mặt, vị trước mắt này, dễ như trở bàn tay liền nhận lấy...
Khống chế lực lượng, đã đạt đến trình độ làm người nghe kinh hãi.
Căn cứ tin tức, Trương Huyền này sở dĩ mạnh, không phải bởi vì lô đỉnh kia sao? Lúc nào thực lực cũng lợi hại như vậy? Sự tình Triệu Hưng Mặc khảo hạch, đồng cấp bị đánh thảm, việc quan hệ mặt mũi, chắc chắn sẽ không nói ra, đám người Ngô đường chủ, Diêu Mạn Thiên, Trương Cửu Tiêu càng sẽ không nói.
Bởi vậy, sự tình tu vi Trương Huyền bạo tăng, đồng cấp vô địch, coi như hắn là Tiềm Xung đế quốc Danh Sư đường đường chủ, cũng không biết rõ tình hình.
Lấy được tin tức, chỉ là từ chỗ Tống Hiên biết được.
Mà Tống Hiên, chịu thiệt ở trong tay Trương Huyền, đương nhiên sẽ che lấp, nói đối phương dùng binh khí đánh lén...
Cái khác, cũng không tiện nhiều lời, như vậy tin tức không giống, sẽ thành tình cảnh hiện tại.
Bất quá, mặc dù khiếp sợ, nhưng dù sao cũng là dường chủ, trên mặt không có chút biểu lộ, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Trương sư, mời!
Nói xong nâng chén rượu của mình uống một hơi cạn sạch.
Trương Huyền cười cười, bưng chén rượu lên, đang muốn nói chuyện, thanh niên Vân sư vừa rồi kia đột nhiên đứng dậy:
- Chậm đã!
Đám người đồng loạt nhìn sang.
- Vân sư, làm sao vậy?
Nhạc Nhất Toàn nhìn qua.
- Nhạc đường chủ, vừa rồi tất cả mọi người đã nói, chén rượu này, người có thực lực đạt được... Ngươi nói vị Trương sư này, là mạnh nhất trong chúng ta, ta có chút không quá bội phục, muốn khiêu chiến một chút, không biết có thể không?
Vân sư ôm quyền, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt cực kỳ khiêu khích.
Thiên Thần lão nhân ủ chế Thiên Thần túy, không có người sẽ bỏ lỡ, vô duyên vô cớ cho một gia hỏa ở Thanh Nguyên đế quốc uống, không chỉ hắn không phục, những người khác cũng không phục.
- Không sai, ta cũng cảm thấy nên tỷ thí một chút!
- Tình huống của Thanh Nguyên đế quốc, chúng ta đều lòng dạ biết rõ, vị Trương sư này, nếu như ta không nhìn lầm, cũng chỉ có Thánh Vực tứ trọng Nguyên Thần cảnh trung kỳ, loại thực lực này... chỉ tương đương học sinh của ta, có tư cách uống rượu, ta cũng cảm thấy không quá ổn thoả!
- Người có năng lực thì được, Trương sư, dù sao tất cả mọi người cũng muốn thi vòng hai, không bằng trước để chúng ta nhìn thực lực của ngươi đến cùng ra sao!
...
Đám người lao nhao, từng cái nhìn qua, cực kỳ địch ý.
- Xem ra ta vẫn là đánh giá thấp uy lực của chén rượu này...
Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, Trương Huyền có chút bất đắc dĩ.
Vốn nghĩ rượu mà thôi, ai uống cũng không đáng kể, làm sao cũng không nghĩ tới, uy lực lớn như thế.
- Rượu ngon ta đã cho Trương sư, xử lý như thế nào là chuyện của hắn, đừng tổn thương hòa khí là được...
Nhạc Nhất Toàn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lửa đã bị khều ra, còn lại tọa sơn quan hổ đấu là đủ.
- Vậy tốt!
Nghe hắn nói đừng tổn thương hòa khí, rõ ràng đã ngầm đồng ý, Vân sư mắt sáng rực lên, cười lạnh một tiếng nhìn lại:
- Trương sư, có dám cùng ta so sánh một hồi, thắng, rượu ngon về ta hay không!
- A, thua thì sao?
Trương Huyền cầm chén rượu nói.
- Thua?
Khóe miệng Vân sư nâng lên:
- Yên tâm đi, ta sẽ không thua!
- Có thua thể hay không, không phải ngươi định đoạt, coi như thực lực của ta yếu, cũng có tỷ lệ chiến thắng... Thắng rượu ngon cho ngươi, thua cái gì cũng không lấy ra, có thể quá chiếm tiện nghi hay không?
Mí mắt Trương Huyền nhấc lên, nhìn qua.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Vân sư sửng sốt một chút, khẽ nói.
Chén rượu này, là Nhạc đường chủ cho đối phương, thua cho mình, tương đương với mất đi rượu ngon, thắng không được gì cả, là có chút không công bằng.
- Rất đơn giản, ngươi ta đều biết giá trị của Thiên Thần túy, một chén này, chừng mười viên Tinh Nguyên thượng phẩm... Như vậy đi, ta cũng không cá cược mười viên, ngươi lấy ra năm viên làm tiền đặt cược, ta thua, lấy đi rượu ngon, thắng... Linh Thạch về ta!
Trương Huyền cười cười.
Nhạc Nhất Toàn này, mục đích là để cho mình xấu mặt, nhưng mà tài tình lợi dụng một chút, ngược lại có thể vơ vét đám thiên tài này một chút!
Mười viên Tinh Nguyên thượng phẩm, những người này khả năng không bỏ ra nổi, nhưng mà năm viên...
Lấy thân phận của bọn hắn, không khó lắm.
- Năm viên Tinh Nguyên thượng phẩm?
Không nghĩ tới cược lớn như thế, Vân sư nhíu mày, có chút chần chờ.
- Nếu không dám, vậy thật không tiện, ta trước uống rượu này...
Lười nhác nhiều lời, bưng chén rượu lên, Trương Huyền muốn uống xuống.
- Chậm đã!
Chén rượu mới giơ lên, lại một thanh âm hét lớn vang lên, ngay sau đó lại một Danh Sư đứng dậy:
- Lão Vân, ngươi không có can đảm, chén rượu này liền thuộc về ta...
Nói xong cười khẽ, bàn tay trảo một cái, một cái hộp ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng mở ra, bên trong năm viên Linh Thạch chiếu lấp lánh.
- Đây là năm viên Tinh Nguyên thượng phẩm, ngươi kiểm tra một chút!
Bàn tay lắc một cái, Linh Thạch bay tới.
Tiện tay nhận lấy, Trương Huyền nhìn nhìn, nhẹ gật đầu.
- Không sai!
- Vậy thì tốt, bắt đầu đi! Lần đầu thử nghiệm, khảo hạch là thực lực, ta liền cùng ngươi tỷ thí... Có dám ứng chiến hay không?
Thấy hắn nhận, cũng không lo lắng sẽ giấu đi, vị Danh Sư này nhẹ nhàng cười một tiếng, đi tới trung tâm đại điện.
Điện đường rộng lớn, mặc dù hai bên ngồi hơn ba mươi vị tài tuấn, nhưng trung tâm vẫn trống mấy trăm mét vuông, luận võ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
- Luận võ?
Trương Huyền như không còn tự tin trước đó, thận trọng nhìn lại:
- Không biết tu vi của ngươi cao bao nhiêu?
- Tại hạ Nguyên Thần cảnh đỉnh phong...
Nếu như sợ, có thể áp chế giống như ngươi, Nguyên Thần cảnh trung kỳ!
Thấy bộ dáng này của hắn, vị Danh Sư kia cười nhạo.
Còn không có chiến đấu, cũng đã yếu đi khí thế, không cần so, cũng biết ai sẽ thắng.
- Vậy không còn gì tốt hơn!
Thở phào nhẹ nhõm, Trương Huyền để chén rượu xuống, đứng dậy, đi vào địa phương trung tâm.
- Tại hạ Bắc Nghiệp đế quốc Lưu Sùng Tân!
Thấy hắn đi tới, Lưu Sùng Tân nhíu mày, áp chế lực lượng toàn thân lại, thời gian nháy mắt, liền tương đương Trương Huyền, đạt đến Nguyên Thần cảnh trung kỳ.
- Thanh Nguyên đế quốc, Trương Huyền!
Trương Huyền gật gật đầu, trù trừ một chút, ôm quyền:
- Mong hạ thủ lưu tình!
- Ha ha, ta biết!
Thấy tên này mới vừa rồi còn khí thế hung hăng muốn cược tiền đánh bạc, thời gian nháy mắt liền biến thành như vậy, Lưu Sùng Tân lộ ra khinh thường, lật tay một cái, lòng bàn tay bắt đầu ửng hồng:
- Bắt đầu đi!
Tiến về phía trước một bước, lăng không bắt đến.
- Lưu sư thoạt nhìn lỗ mãng, trên thực tế lại hết sức cẩn thận, vừa ra tay là Thiết Tâm chưởng!
- Có thể thông qua Triệu sư tuyển chọn, nói rõ ở trong tay hai vị dự thính chống qua ba chiêu, làm sao có thể đơn giản, Lưu sư lỗ mãng, chỉ là cố ý biểu hiện làm cho đối phương chủ quan, trên thực tế, chân chính chiến đấu, tất nhiên sẽ cẩn thận khắp nơi!
...
Tu luyện giả khác quen thuộc Lưu Sùng Tân lặng lẽ thảo luận.
Có thể từ phong hào đế quốc trổ hết tài năng, được tuyển chọn, cái nào là nhân vật đơn giản, mặc dù Trương Huyền biểu hiện tạm được, đối phương vẫn sẽ không xem thường.
Rầm!
Bàn tay rơi xuống, không gian chung quanh bắt đầu ửng hồng, như bị lửa than thiêu đốt.
Thiết Tâm chưởng, tuyệt kỹ của Bắc Nghiệp đế quốc Danh Sư đường, võ kỹ Thánh Vực trung kỳ, toàn lực thi triển, uy lực cực mạnh, so với Đại Tinh La Chỉ Lực cũng không kém bao nhiêu.
- Đến hay lắm!
Trương Huyền như cũng khơi dậy hào hùng, hét lớn một tiếng, cổ tay khẽ đảo, tiến lên đón.
Chiêu này của hắn, đồng dạng là một võ kỹ Thánh Vực trung kỳ, Hạc Vân chưởng!
Thoạt nhìn hùng hồn, trên thực tế linh động, rõ ràng không dám đón đỡ Thiết Tâm chưởng của đối phương, ý định lấy xảo thủ thắng.
- Muốn lấy xảo? Nằm mơ!
Lưu Sùng Tân cười một tiếng, lòng bàn tay đột nhiên đè ép, không gian bốn phía giống như bị bao phủ, Hạc Vân chưởng rốt cuộc không thi triển ra được, chỉ có thể dọc theo lộ tuyến chào đón.
Nhất lực hàng thập hội!
Hắn dùng chân khí cường đại, trực tiếp áp chế Trương Huyền.
Bành!
Song chưởng đối đầu, sắc mặt Trương Huyền trắng nhợt, liên tục lui về phía sau mấy bước, giống như không chịu nổi lực lượng cuồng mãnh của đối phương, bàn tay xuất hiện vặn vẹo, giấu ở dưới ống tay áo, kìm lòng không được run rẩy.
- Ta còn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu, chỉ như vậy cũng muốn uống rượu?
Một chiêu đắc thủ, Lưu Sùng Tân nhíu mày, cười to một tiếng.
- Cái này...
Trương Cửu Tiêu nháy nháy mắt, khóe miệng co giật:
- Trương sư... Làm sao trở nên yếu như vậy? Chỉ mong vị Lưu sư này may mắn...
Trong mắt đầy là đồng tình.
Mỗi lần Trương sư như vậy, liền có người xui xẻo, hắn dính nhiều lần, xem như có kinh nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận