Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tôn ngiêm đâu

Người khác không biết thân phận của Trương Huyền, nhưng Tào Thành Lập là tận mắt thấy, Thiện Hiểu Thiên xưng hô lão sư.
Để một phế vật Thánh Vực lục trọng không thể tu luyện, ngắn ngủi không tới một ngày, đi đến Cổ Thánh nhất trọng đỉnh phong... Tận mắt thấy, cũng cảm giác giống như nằm mơ.
Đi theo loại người này, tuyệt đối có thể nhất phi trùng thiên!
Huống chi, hiện tại thuộc hạ của hắn hầu như chết hết, xung quanh vây quanh nhiều người như vậy, dám rời đi, rất có thể sẽ bị dân chúng tức giận đánh chết tại chỗ.
Những năm này, chiếm núi làm vua, chuyện xấu làm không ít, không biết bao nhiêu người muốn giết cho thống khoái!
- Làm người hầu của ta?
Trương Huyền nhíu mày:
- Tỉnh lại đi! Hảo hảo làm sơn tặc a!
Lưu hắn không chết, chỉ là muốn mượn tay đối phương, vạch trần âm mưu của đám người Tiết Trầm, chuyện bây giờ kết thúc, một sơn tặc không chuyện ác nào không làm mà thôi, chết thì chết, liên quan gì đến hắn?
- Chủ nhân không nhận ta... Ta tình nguyện quỳ chết ở chỗ này...
Tào Thành Lập nghiến răng.
- Vậy thì quỳ đi...
Trương Huyền xua tay.
- Chủ nhân...
Không nghĩ tới đối phương kiên quyết như vậy, vẻ mặt Tào Thành Lập đau buồn:
- Thật ra thì ta cũng có nỗi khổ tâm, ta vốn là một người làm ăn lương thiện, một lần uống say, lão bà không cho vào cửa, ngủ ở bên ngoài xe ngựa, nửa đêm rét tỉnh, mới không có cách nào đi thanh lâu, kết quả, đồng thời muốn bảy nữ nhân, cảm giác kia thật sự sảng khoái, về sau...
- Tốt, không cần bán thảm, lão sư làm người thánh khiết, cương trực công chính, những năm này ngươi làm đủ trò xấu, thu ngươi làm tôi tớ, chỉ biết ảnh hưởng tới danh dự... Cút đi! Nếu không, tin hiện tại liền giết ngươi hay không?
Lông mày Thiện Hiểu Thiên giương lên.
Lão sư là loại nhân vật nào?
Giống như giao long trên trời, thật thu ngươi làm hạ nhân, về sau thanh danh chẳng phải nhận tổn thương?
Lại nói, ngươi đây là bán thảm ư?
Làm sao giống như đang khoe khoang?
Thấy Thiện Hiểu Thiên bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, sắc mặt Tào Thành Lập trắng nhợt, biết muốn trở thành tôi tớ của đối phương, khẳng định không có cơ hội, liền xòe bàn tay ra:
- Nếu như chủ nhân không nhận ta làm tôi tớ, ta khẳng định sẽ bị những người này đánh chết tươi, dù sao cũng là một lần chết, những năm này ta làm sơn tặc, cướp cơ bản đều là nhà giàu có tiền, thu hoạch tương đối khá, trong trữ vật giới chỉ có mười viên Tiên Nguyên đan, là những năm này để dành tích góp... Nguyện ý dâng hiến cho chủ nhân...
- Ít cầm những vật này hối lộ lão sư, không mắc bẫy đâu...
Thấy tên này bán thảm không được, lại lấy tiền hối lộ, Thiện Hiểu Thiên cau mày, vừa định động thủ đuổi đi, chỉ thấy trước mắt lão sư sắc mặt trắng bệch, đột nhiên tránh thoát hắn đỡ, đứng thẳng người, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng cầm trữ vật giới chỉ tới.
Xóa đi linh hồn ấn ký, liếc mắt nhìn, Trương Huyền không tự chủ được gật đầu, một mặt thoả mãn.
- Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi là tôi tớ của ta, đi theo đi!
Một viên Tiên Nguyên đan mười vạn Thông Thần Tệ, mười viên chính là một trăm vạn, lại thêm trữ vật giới chỉ... Không nghĩ tới tên sơn tặc này thu hoạch thật phong phú.
Nhiều tiền như vậy, chỉ là làm tôi tớ, không có gì.
- Lão sư...
Thiện Hiểu Thiên bối rối.
Đây quả thật là lão sư ta?
Làm sao cảm giác... Mất mặt như vậy chứ?
Tuỳ tiện để cho người ta tấn cấp hai đại cấp bậc, lại có kiếm thuật cùng y thuật cao thâm khó dò... người thanh cao như vậy, tuỳ tiện mấy viên đan dược liền lấy lòng...
Điểm mấu chốt đâu?
Tôn nghiêm cao thủ đâu?
...
Trong tộc không có gì có thể thu thập, thời gian không dài, Thiện Hiểu Thiên liền mang theo đám người Dịch lão lần nữa trở lại phủ thành chủ.
Con ngựa cùng chiếc xe kia liều mạng muốn đi theo, cuối cùng đều bị cự tuyệt, phóng thích hoang dã.
Lần này đi Lăng Vân Kiếm Các, khẳng định phải ngồi phi hành Thánh thú, mang cái xe ngựa, thực sự có chút không tiện lắm.
Còn Tiết Cầm, thân phận đệ tử tạp dịch tự nhiên bị thủ tiêu, hiện tại cha chết, nàng bình thường chưa làm qua việc ác gì, miễn trừ tai nạn, nhưng mất đi phủ thành chủ che chở, chắc hẳn thời gian sẽ không tốt lắm.
Loại tình huống này, Thiện Hiểu Thiên không có đi truy cứu.
Mặc dù không có tình cảm, nhưng dù sao hai người từng có hôn ước, đuổi tận giết tuyệt mà nói, đối với hắn không có tốt chỗ gì.
- Đi thôi!
Chuẩn bị ổn thoả, Thánh thú phi hành to lớn vỗ cánh, mang theo đám người Trương Huyền rời Huyền Giang thành, bay về phía Lăng Vân Kiếm Các.
- Lăng Vân Kiếm Các cách nơi này, đại khái muốn phi hành mười ngày!
Trong phòng, Thiện Hiểu Thiên ngồi ở trước mặt lão sư, thân là người sinh trưởng ở Thượng Thương, tuy Lăng Vân Kiếm Các thần bí, nhưng vẫn biết không ít.
Thánh thú phi hành đã đạt đến Cổ Thánh tứ trọng phá toái hư không!
Thánh thú cường đại như thế, một ngày có thể nhẹ nhõm bay ra mấy chục vạn cây số... Như vậy cũng phải phi hành mười ngày, Lăng Vân Kiếm Các khoảng cách thật xa.
Xem ra diện tích thế giới bị Thần Linh vứt bỏ, so với Danh Sư đại lục, chỉ lớn không nhỏ.
Thời điểm phi hành, Trương Huyền nuốt hai viên Tiên Nguyên đan mà Tào Thành Lập cho, tu vi xem như triệt để khôi phục, hơn nữa còn loáng thoáng đạt đến phá toái hư không sơ kỳ đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá.
Bởi vì không có công pháp tu luyện thích hợp, cưỡng ép áp chế xuống.
Trải qua mấy ngày nghiên cứu, hắn vậy phát hiện, tốc độ thời gian trôi qua ở Thượng Thương cùng Danh Sư đại lục, quả thực không tương đồng, đại khái là 1: 10.
Nói cách khác, Thượng Thương một ngày, Danh Sư đại lục mười ngày!
Danh Sư đại lục vài vạn năm, nơi này mới mấy ngàn năm, vừa vặn đối ứng Khổng sư sáng lập Thông Thần điện.
Tốc độ thời gian trôi qua khác biệt, thêm vào linh khí thủy ngân nặng nề, tuổi thọ của tu luyện giả cũng nhận hạn chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận