Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi được chọn

- Được, giải quyết xong!
Trương Huyền cười khanh khách vỗ tay một cái.
Nhìn thấy được bộ dáng hắn thoải mái, tất cả mọi người mê muội từng hồi, muốn nôn ra máu.
Người này ra bài cũng quá không theo lẽ thường.
Nghiệp đoàn giáo sư có văn bản quy định rõ ràng không cho phép dùng cách xử phạt học sinh về thể xác. Ngươi trực tiếp động thủ đánh người ta thành đầu heo. Một khi truy cứu tới, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
- Liễu lão sư, ngươi...
Mạc Hoằng Nhất cũng bất đắc dĩ một hồi, thiếu chút nữa thì không nhịn được cơn giận:
- Lão sư không thể đánh học sinh!
Người này cũng hay rồi.
Ngươi nói ngươi không hiểu quy định sát hạch danh sư ngược lại cũng thôi. Dạy học chung quy đã từng làm, học sinh chung quy đã từng dạy... Đều là người sát hạch danh sư nhị tinh, làm sao có thể ngay cả chút quy định ấy cũng không hiểu?
Lão sư phải lấy đức thu phục người, dùng cách xử phạt học sinh về thể xác, một khi bị phát hiện, rất có khả năng sẽ bị loại bỏ tư cách giáo sư.
- Đánh học sinh? Ai nói ta đánh học sinh?
Trương Huyền mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía nam sinh trước mắt:
- Ta đánh ngươi sao?
- Không! Lão sư đối với ta ơn nặng như núi, là vì cứu ta, không phải đánh ta!
Nam sinh vội vàng dập đầu, dùng miệng thều thào kêu lên.
-...
Mọi người phát điên.
Đại ca, ngươi có cần phách lối hơn một chút nữa sao?
Đây là muốn xem nhiều người như vậy thành người mù a!
Chúng ta tận mắt nhìn thấy được ngươi đánh người, không thừa nhận ngược lại cũng thôi, lại còn uy hiếp học sinh, khiến cho hắn không dám nói. Quả thực chính là cùng hung cực ác, mất trí!
Đã từng thấy lão sư làm cho người ta không nói được lời nào, chưa thấy qua người nào không thể nói được như thế.
- Hừ!
Vung cánh tay, sắc mặt Tạ viện trưởng tái xanh.
Thân là viện trưởng, danh sư nhất tinh, sự kiện giáo sư đánh học sinh lại phát sinh ở trước mắt, thậm chí còn tiến hành uy hiếp đối với học sinh, cũng quá không để hắn vào trong mắt!
- Liễu lão sư, dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh, đã vi phạm làm là chức trách của bản thân lão sư. Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ đúng sự thật báo lên nghiệp đoàn. Ngươi cứ chờ nhận quyết định cân nhắc của nghiệp đoàn! Mặt khác, Thiên Vũ học viện chúng ta cũng sẽ không mời loại lão sư có thái độ tệ hại giống như ngươi. Người không có sư đức, vẫn mời lập tức rời đi!
Nói khoát tay áo.
- Quyết định cân nhắc? Không có sư đức?
Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút, nhìn về phía Tạ viện trưởng trước mắt:
- Đây là nhận định của ngươi?
- Không sai!
Tạ viện trưởng bực bội nói.
- Được rồi!
Trương Huyền lắc đầu:
- Với năng lực quan sát này của ngươi, thực sự là danh sư nhất tinh sao? Nói thật, ta thật muốn hỏi một câu... Ngươi có đúng là mù hay không!
- Phụt!
- Người này trực tiếp mắng Tạ viện trưởng mù?
- Trời ạ, dùng cách xử phạt học sinh về thể xác, mắc nhiếc danh sư nhất tinh, người này điên rồi sao?
...
Tất cả các lão sư khác tròng mắt trợn trừng cũng sắp rơi ra khỏi viền mắt.
Đây chính là viện trưởng của Thiên Vũ vương quốc, cường giả siêu cấp Tông Sư đỉnh phong. Nói riêng về thực lực, đủ để xếp vào mười người đứng đầu vương quốc, còn là danh sư nhất tinh. Nói hắn mắt mù...
Ta nhổ vào!
Vừa rồi chỉ cảm thấy ngươi kiêu ngạo. Bây giờ mới biết, ngươi là điên rồi!
Nếu không, làm sao muốn người ta tuyển dụng vào làm lão sư trong trường học, lại ở trước mặt mọi người đánh học sinh không nói, còn mắc nhiếc danh sư?
Danh sư không thể sỉ nhục. Chỉ riêng tội danh này cũng có thể khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục, hoàn toàn xong đời!
Mạc Hoằng Nhất đứng ở một bên, khóe miệng cũng co giật.
Chỉ có điều, hắn biết người trước mắt này, tuy rằng tính cách cổ quái, nói không thèm quan tâm, nhưng có thực lực tuyệt đối, tuyệt đối không thể bắn tên không đích.
Hắn không nhịn được nhìn qua. Vừa nhìn, hắn không kìm lòng được sững sờ ở tại chỗ:
- Chuyện này...
Thời điểm hắn ngây người, Tạ viện trưởng dĩ nhiên hộc máu.
Hắn tức giận râu mép nhếch lên, râu tóc toàn thân dựng đứng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ.
- Liễu lão sư, ngươi có biết ngươi đang sỉ nhục một vị danh sư hay không?
Cố nén lửa giận, hàm răng Tạ viện trưởng nghiến lại vang lên những tiếng két két.
Nếu không e ngại tới thân phận, có khả năng hiện tại hắn đã động thủ đánh cho kẻ không biết trời cao đất rộng này thành đầu heo.
- Sỉ nhục danh sư? Ta sao?
Vẻ mặt Trương Huyền thương hại nhìn qua:
- Là có người đang sỉ nhục thân phận danh sư này. Chỉ có điều không phải ta, mà là ngươi!
- Ngươi...
Khí tức trên người hắn bắn ra, đang muốn dạy dỗ người nói không biết suy nghĩ này một trận, lại thấy hắn chắp hai tay ra sau lưng, đi tới trước mặt nam sinh, giọng nói khe khẽ vang lên.
- Nhện Huyết Ách, một loại man thú đặc biệt kỳ quái, hình thể chỉ có kích thước chừng ngón út con người, lấy cắn nuốt máu sinh mạng làm thức ăn, sinh sống ở môi tương âm u, thích hành động vào ban đêm, trong cơ thể có chứa kịch độc.
Vốn tưởng rằng người này muốn nói lời gì quan trọng. Không nghĩ tới hắn lại nói về một man thú không quan trọng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Ngay cả Tạ viện trưởng cũng nhăn mày, ngừng lại, muốn xem thử người này đến cùng giở trò gì.
- Loại nhện độc này, võ giả trúng phải, trong thời gian ngắn sẽ không chết, chỉ có điều thần kinh lại tê liệt, khiến cho trong tính cách người ta xuất hiện biến hóa, nóng nảy bất an, muốn cùng người chiến đấu... Bởi vì chỉ có thông qua chiến đấu mới có khả năng giảm bớt độc trong người, nhận được sự bình tĩnh!
Giọng nói của Trương Huyền tiếp tục vang lên.
- Còn có loại vật này sao?
- Trên đời có độc kỳ quái như vậy sao?
Nghe được tác dụng độc của nhện Huyết Ách, trong lòng mọi người mơ hồ xuất hiện một suy đoán. Chỉ có điều, bọn họ không dám xác nhận, đồng loạt nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt.
- Không sai, nam sinh này trúng độc này, hơn nữa đã vô cùng nghiêm trọng! Cho nên, bình thường hắn mới đánh nhau cùng người, luống cuống bất an, khó có thể kìm chế. Các ngươi có phát hiện hay không, thời điểm vừa rồi hắn thi triển võ kỹ, tuy rằng chiêu số tinh chuẩn, trong mắt lại mang theo một tia ửng đỏ. Người tu luyện bình thường, cho dù từng nhiều lần trải qua chiến đấu, cũng không có khả năng ảnh hưởng tới tinh thần, khiến cho mắt thay đổi màu sắc.
Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
- Ửng đỏ... Mới vừa rồi vẫn thật sự có. Chỉ có điều ta tưởng là tâm tình hắn kích động dẫn tới!
- Đúng vậy, ta cũng thấy được, cũng tưởng bởi vì võ kỹ của hắn đặc biệt. Chẳng lẽ là... một loại kịch độc?
- Làm sao có thể? Nếu như trúng độc, chúng ta tại sao hoàn toàn không có nhìn ra một chút nào?
...
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi khi thiếu niên thi triển võ kỹ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ánh mắt của người này có gì đó không đúng. Chỉ có điều, một ít võ kỹ cũng có thể khiến cho mắt người ta thay đổi. Bởi vậy bọn họ chưa từng suy nghĩ về phương diện này.
Lại nói, ai có thể biết trên thế giới còn có một loại độc, có thể ảnh hưởng tới tinh thần con người, khiến người ta trở nên nóng nảy thích chiến đấu?
- Vừa rồi ta không phải đánh hắn, mà là sử dụng phương pháp đặc biệt ép chất độc ở trong cơ thể hắn ra. Nếu như không tin có thể nhìn xuống đất, chỗ máu của hắn vừa chảy ra!
Trương Huyền tiện tay chỉ một cái.
Thuận theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, mọi người quả nhiên thấy trên mặt đất có máu từ nam hài bị Liễu lão sư đánh, chảy ra.
Lúc này, máu đã biến thành màu đen, giống như chất keo đọng lại trên mặt đất, tiếp xúc cùng với nham thạch, xuất hiện vết lõm, giống như bị thứ gì đó ăn mòn, quỷ dị khác thường.
- Là kịch độc...
Sắc mặt Tạ viện trưởng nhất thời trắng bệch.
Bình thường máu nhỏ trên mặt đất, không có khả năng nhanh chóng ngưng đọng lại như vậy, càng không thể nào ăn mòn nham thạch ra hố sâu.
Chỉ có trong máu ẩn chứa kịch độc mới phải xuất hiện loại tình huống này.
Nói cách khác...
Trong cơ thể nam hài quả thật trúng kịch độc! Vừa rồi, vị Liễu lão sư này không phải đánh người, mà là... trừ độc!
- Trúng độc của nhện Huyết Ách, trong ba tháng lại sẽ chết. Bộ dạng hắn bây giờ, chắc hẳn là mới trúng hơn một tháng, không tính là nguy hiểm. Bởi vậy, dựa vào năng lực bản thân hắn có khả năng áp chế, không bị phát hiện.
Trương Huyền nhìn về phía Tạ viện trưởng:
- Dù vậy, Thiên Vũ học viện, học phủ cao nhất vương quốc, để cho học sinh trúng kịch độc, bản thân lại không biết! Ta có lòng tốt cứu chữa, tự nhiên vu oan hãm hại ta đánh học viên, còn muốn tố cáo lên nghiệp đoàn... Đường đường là viện trưởng, danh sư nhất tinh ngay cả điều này cũng không nhìn ra. Xin hỏi... không phải mắt mù, thì là cái gì?
- Ta...
Sắc mặt Tạ viện trưởng nhất thời trắng bệch.
Máu độc rõ ràng như vậy không nhìn ra, còn quát mắng đối phương. Điều này khiến cho sắc mặt hắn đỏ lên, muốn giải thích, lại giải thích không được.
- Liễu lão sư vẫn xin bớt giận. Độc dính dáng tới chức nghiệp độc sư, rất nhiều người đều nói biến sắc, không biết cũng rất bình thường!
Thấy bầu không khí xấu hổ, Mạc Hoằng Nhất đi lên.
Hắn nói không sai. Chuyện dính dáng phương diện độc, rất nhiều tư liệu đều bị Độc Điện phong tỏa, không ít người cũng không rõ lắm.
Lão sư lại tự cho mình là lấy chính đạo, rất ít liên quan đến loại hạ cửu lưu này, tự nhiên kiến thức nửa vời.
Vừa rồi, hắn đã biết Trương Huyền không có khả năng bắn tên không đích. Nhìn thấy được nam hài phun ra máu chứa độc, hắn cũng vô cùng chấn động kinh ngạc.
Chỉ nhìn thi triển võ kỹ, đã biết hắn trúng loại kịch độc nào, đồng thời tiện tay hỗ trợ giải quyết... Nói rõ vị Trương Huyền này ở trên phương diện dùng độc, cũng tuyệt đối đạt tới cảnh giới Tông sư.
Thi họa sư tam tinh, thuần thú sư nhị tinh, thậm chí thuật luyện đan cao minh vượt quá luyện đan sư tứ tinh... Người này đến cùng còn có bao nhiêu bản lĩnh khiến người ta không biết?
Trước đó, hắn vẫn cảm thấy, đối phương cũng là danh sư, trên phương diện luyện đan mạnh hơn hắn, những phương diện chức nghiệp khác, chưa chắc đã so sánh được với mình. Bây giờ mới biết... đối phương khẳng định cũng có không ít chức nghiệp, căn bản không biểu diễn ra.
- Cho dù không biết kịch độc, vừa rồi người học sinh này đã nói, ta là đang cứu hắn, lại còn nghi ngờ ta. Danh sư nhất tinh lại là loại năng sức quan sát như vậy sao?
Không biết ý nghĩ trong lòng Mạc Hoằng Nhất, Trương Huyền tiếp tục nói.
-...
Không nói cái này còn tốt, hắn vừa nói, tất cả mọi người đều không nói gì.
Học sinh kia nói ngươi ở đang cứu hắn, nhưng ngươi vừa đánh người xong, lại là loại thái độ đó, ai cũng tưởng ngươi đang uy hiếp đối phương, khiếp sợ đến mức hắn chỉ có thể trả lời như vậy.
Ai ngờ được... Hắn nói là lời thật lòng.
- Là ta không quan sát tốt, xấu hổ với danh hiệu danh sư nhất tinh...
Bị liên tục chất vấn, sắc mặt Tạ viện trưởng trắng bệch, toàn thân giống như là già hơn mười tuổi.
Vốn tưởng rằng một thông báo tuyển dụng lão sư, cho đối phương sát hạch, thế nào cũng không nghĩ tới, nhiều chuyện như vậy, chính hắn cũng không phát hiện.
- Được rồi, cũng không cần chán nản. Sau đó học tập cho giỏi, gặp phải vấn đề, không nên tự ước đoán bừa bãi là được!
Trương Huyền khoát tay áo.
Mọi người lại thoáng lảo đảo.
Đây chính là viện trưởng của Thiên Vũ học viện, tự nhiên bị một lão sư nho nhỏ giáo huấn giống như học sinh...
Vẻ mặt mọi người bất đắc dĩ, nhưng cũng âm thầm chấn động kinh ngạc.
Vị Liễu lão sư này, nhìn ra được kịch độc ngay cả viện trưởng cũng không nhìn ra, tiện tay giải quyết vấn đề của hai học sinh, năng lực quan sát, thủ đoạn cao. Bọn họ không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối khó có thể tin nổi.
Trong nháy mắt, bọn họ đối vị lão sư tuổi không lớn lắm này, đều lộ ra cảm giác bội phục giống như ngửa đầu nhìn lên núi cao.
Thời điểm ánh mắt mọi người ở đây tập trung qua, muốn biết hắn làm thế nào nhìn ra được bản thân nam hài trúng kịch độc, lại thấy khí thế cao nhân của vị Liễu lão sư này hoàn toàn không còn, giống như biến thành một học sinh chờ thành tích, gãi đầu, nhìn lại:
- Vậy... ta như vậy, có thể được lựa chọn không?
- Chọn, đương nhiên có thể được chọn!
Trước mắt Tạ viện trưởng tối sầm, liên tục gật đầu.
Nếu như loại năng lực này của ngươi cũng không chọn, viện trưởng ta cũng không cần làm nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận