Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Linh Tài các

- Tự tìm cái chết!
Tên hắc y nhân cuối cùng, không nghĩ tới nhóm người mình trốn ở chỗ này còn bị phát hiện, hơn nữa bị đánh lén, sắc mặt tái xanh, chân khí trong cơ thể quay cuồng, khí tức Đạp Hư cảnh đỉnh phong như một thanh kiếm sắc, phá không đâm ra!
Hô!
Bàn tay vồ về phía trước.
Chân khí như nước thủy triều, không khí bốn phía lập tức sền sệt, nằm ở trong phạm vi này, Trương Huyền cảm thấy Thiên Đạo thân pháp bị ràng buộc, tốc độ yếu đi rất nhiều.
Mặc dù lực lượng của hắn không kém đối phương, nhưng cảm ngộ đối với tự nhiên, vận dụng chân khí… vẫn kém một chút, chân chính chiến đấu, vẫn có chút ăn thiệt thòi!
Nói cách khác, hiện tại hắn nhờ vào thân thể, chân khí, hồn lực, chém giết Đạp Hư cảnh trung kỳ, hậu kỳ, còn có thể làm được, nhưng đối chiến cường giả đỉnh phong, rõ ràng có chút không bằng.
- Phá!
Nhưng coi như rất khó chiến thắng, cũng sẽ không ngồi chờ chết, lông mày vung lên, lực lượng toàn thân vận chuyển tới cực hạn, một cước đá về phía trước!
Soạt!
Lực lượng vượt qua 19 triệu đỉnh đ-ng về phía trước, bốn phía bị chân khí của đối phương ràng buộc, lập tức như tấm gương vỡ tan.
Hô!
Thi triển Thiên Đạo thân pháp, Trương Huyền vọt tới trước mặt hắc y nhân.
Soạt!
Quyền như sắt thép, lực lượng trong người vận chuyển, tựa như hoả lò.
- A!
Trải qua một chiêu đối kháng, hắc y nhân cũng nhìn ra tu vi của kẻ trước mắt này, Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, không biết mượn thủ đoạn gì, lực lượng tương đối cường đại mà thôi, nhưng so với Đạp Hư cảnh đỉnh phong như hắn, vẫn kém một mảng lớn.
Vượt qua không khó!
Lật tay một cái, năm ngón tay ép xuống.
Soạt!
Lập tức cho người ta một loại cảm giác núi cao sụp đổ.
Võ kỹ Linh cấp thượng phẩm, Sơn Nhạc chưởng!
Dưới một chưởng, thiên băng địa liệt, coi như cao thủ cùng cấp, cũng sẽ bị đánh chết ở dưới lòng bàn tay.
Là một trong mấy võ kỹ bảo mệnh cường đại nhất của hắn, kẻ trước mắt này quỷ dị, hắn vừa ra tay liền dùng.
Vốn cho rằng một khi thi triển, gia hỏa đầu cơ trục lợi kia khẳng định sẽ bị đánh bay, không chết cũng gần như, ai ngờ uy lực của chưởng pháp còn không có hoàn toàn phát huy ra, bên tai liền nghe được thanh âm hưng phấn của đối phương.
- Quá tốt rồi...
Lập tức, liền thấy thanh niên trước mắt giống như cá bơi, vọt đến bên trái thân thể của hắn.
- Cái này...
Con ngươi co rụt lại, hắc y nhân bị dọa đến hồn phi phách tán, suýt chút nữa ngất tại chỗ.
Vị trí này của đối phương, đúng là vị trí nhược điểm của Sơn Nhạc chưởng.
Dựa theo tình huống bình thường, bất kỳ chiêu số nào cũng có thiếu sót, chỉ cần vận chuyển nhanh, coi như biết cũng vô dụng.
Kẻ trước mắt này, thật giống như sớm biết được vấn đề chiêu số, liệu địch tiên cơ, chờ nhược điểm của mình hiện ra!
Cái này phải hiểu rõ Sơn Nhạc chưởng nhiều như thế nào mới có thể làm được?
Nhưng lúc này đã không có thời gian khiếp sợ, cũng không có thời gian ngẫm nghĩ, chỉ nhìn thấy thanh niên cách đó không xa, một ngón tay theo nhược điểm của chiêu số duỗi tới.
Phốc!
Máu tươi phun ra, hắc y nhân giống như đồng bạn trước đó, chân khí toàn thân nghịch chuyển, bay ra ngoài, thẳng tắp nằm trên mặt đất, như cương thi.
Lần này lực lượng của đối phương không lớn, nhưng vừa vặn đánh vào điểm giao hội của chân khí vận chuyển toàn thân, trong nháy mắt kinh mạch toàn thân chấn bảy tám phần, coi như về sau có thể khôi phục, cũng gần như phế đi.
Cảm nhận được tình huống trong cơ thể, hắc y nhân lệ rơi đầy mặt.
Sơn Nhạc chưởng của hắn, sớm đã tu luyện tới lô hỏa thuần thanh, cho dù có thiếu hụt, cũng khó có thể phát hiện, tên này đến cùng làm sao tìm được, hơn nữa lại công kích không sai chút nào?
Sớm biết thi triển Sơn Nhạc chưởng sẽ xuất hiện cục diện như vậy, đánh chết cũng không dùng ah...
- Tốt, mang những người này tới!
Sau khi đánh ngã bốn người, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, dặn dò một tiếng.
Rống!
Tử Dực Thiên Hùng thú nghe được mệnh lệnh, liền bay đi.
- Thiếu gia, ngươi đã đến!
- Lão sư!
Động tĩnh bên ngoài lớn như thế, đám người Tôn Cường, Trịnh Dương, Vương Dĩnh sớm đã tỉnh lại, đi vào tiểu viện, liền gặp bọn họ tới đón.
- Ừm! Ngươi có phải gây chuyện gì hay không?
Trương Huyền ngồi xuống, nhíu mày một cái.
- Gây chuyện? Không có ah!
Tôn Cường nghi hoặc.
- Không gây sự, tại sao có thể có bốn cường giả Đạp Hư cảnh trốn ở chung quanh tiểu viện, bất cứ lúc nào cũng sẽ xông tới!
Trương Huyền nói.
- Đạp Hư cảnh? Bốn vị?
Tôn Cường giật nảy mình, lời còn chưa dứt, liền nghe một hồi thanh âm phù phù phù phù vang lên, vài bóng người rơi ở trong viện.
Tử Dực Thiên Hùng thú đã ném bọn họ vào.
- Bản thân đi xem!
Trương Huyền khoát tay áo.
Tôn Cường đi ra ngoài, một lát sau trở về lần nữa, nhịn không được lắc đầu:
- Mấy người này ta không nhận ra...
- Không biết vì sao lại giấu ở chung quanh?
Trương Huyền lắc đầu:
- Mang bọn hắn vào!
- Rống!
Qua một lát, bốn người như bùn nhão, bị ném tới trước mặt.
Trương Huyền nhìn sang.
Vừa rồi trong bóng đêm chiến đấu, không có thời gian nhìn kỹ, giờ phút này mượn nhờ ánh đèn, có thể rõ ràng nhìn ra, đều là trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn.
- Các ngươi là ai, vì sao giấu ở chung quanh?
Nhìn về phía hắc y nhân duy nhất tỉnh lại, Trương Huyền khẽ nói.
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, thật không có ý định mạo phạm...
Hắc y nhân nói.
- Đi ngang qua?
Thấy tên này nguỵ biện thế mà, chẳng muốn nói nhảm, Trương Huyền khoát tay áo, dặn dò một tiếng:
- Giết bọn hắn đi, ném thi thể ra ngoài thành!
Tâm tình vốn không tốt, còn dám tới tìm phiền toái, quả thực tự tìm cái chết.
Mặc dù rất ít giết người, nhưng không có nghĩa là không biết.
- Rống!
Nghe được mệnh lệnh, Tử Dực Thiên Hùng thú hưng phấn gật đầu, rít lên một tiếng, móng vuốt to lớn vỗ xuống hắc y nhân đang nói chuyện.
Nếu thật hạ xuống, đầu sẽ bị bóp nát.
- Đừng giết ta... Ta nói, ta nói...
Thấy thanh niên này tuổi tác không lớn, nhưng vừa ra tay liền muốn giết người, hắc y nhân bị dọa đến suýt chút nữa ngất đi, vội mở miệng:
- Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, mong đại nhân tha mạng...
Thiên Hùng thú kia không chỉ mạnh, thoạt nhìn còn có chút lãnh khốc, không cầu xin tha thứ, rất có thể sẽ bị bóp chết tại chỗ.
- Phụng mệnh? Phụng ai mệnh?
Trương Huyền nói.
- Linh Tài các...
Hắc y nhân nói.
- Linh Tài các?
Trương Huyền cau mày.
Cái chỗ chết tiệt này, nghe cũng chưa từng nghe qua, chạy tới đây làm gì?
- Ngươi là người của Linh Tài các?
Tôn Cường sững sờ, lập tức ôm quyền nhìn qua:
- Thiếu gia, Linh Tài các là địa phương thu bán bảo vật ở Hồng Viễn thành... hôm nay ta đi qua một chuyến!
- Ngươi đi qua?
Trương Huyền nhìn tới.
- Vâng, chúng ta không còn tiền... Ta muốn bán những bảo vật mà thiếu gia lấy được ở Huyễn Vũ đế quốc, hẳn có thể bán ra giá cả không tệ, nên tìm Linh Tài các.
Tôn Cường giải thích.
Trương Huyền ở Huyễn Vũ đế quốc Kỳ Trân lâu, nhận được không ít bảo vật, một mực không bán ra, hiện tại đang đói, Tôn Cường đành phải nghĩ cách.
Chỉ là không nghĩ tới, sẽ bị người để mắt tới, theo dõi.
- Thì ra là thế!
Nghe xong giải thích, Trương Huyền cũng hiểu được.
Linh Tài các này, nghe rất phong quang, trên thực tế là tổ chức chợ đen, đến đó bán đồ, có thể thực hiện rất nhanh, nhưng cũng rất dễ dàng bị ngấp nghé.
Thực lực của Tôn Cường cùng đám người Trịnh Dương, đều chẳng ra sao cả, nhưng lại có tài sản kếch xù, không khiến người ta ghi nhớ cũng khó có khả năng!
Mấy người này, chính là phụng lệnh Linh Tài các, đến đây dò xét, một khi phát giác không có cao thủ gì, liền trực tiếp cướp sạch không còn!
- Dám ghi nhớ đồ vật của ta? Thật to gan!
Trương Huyền sầm mặt lại.
Hắn không ghi nhớ người khác là tốt lắm rồi, còn dám ghi nhớ bản thân, thật là không biết sống chết!
- Linh Tài các này ở nơi nào?
Trương Huyền nhíu mày, quay đầu hỏi.
- Cách nơi này không xa, nếu đi bộ, đại khái hơn mười phút liền có thể đến!
Tôn Cường gật đầu.
- Rất tốt, ngươi chuẩn bị một chút, hừng đông chúng ta đi xem một chút!
Híp mắt lại, Trương Huyền bàn giao.
Nếu không phải hắn lâm thời sinh ý trở về một chuyến, những người này không chỉ cướp bóc, làm không cẩn thận còn sẽ giết người đoạt bảo!
Đám người Trịnh Dương một mạch đi theo hắn, đã sớm cho rằng là thân nhân, dám có ý hại bọn hắn, liền phải thừa nhận lửa giận của mình!
Đường đường Danh Sư, nếu như ngay cả học sinh, quản gia của mình cũng không bảo vệ được, liều mạng tấn cấp thì có ích lợi gì?
- Vâng!
Biết xem trong miệng thiếu gia, không phải chuyện tốt gì, Tôn Cường sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Một mạch theo tới, hắn biết ranh giới cuối cùng của thiếu gia.
Bình thường cười toe toét, làm cái gì cũng được, nhưng liên lụy đến người bên cạnh, xuất hiện sinh mệnh an nguy, tuyệt sẽ không nhân nhượng!
Thật giống như lần trước Lộ Xung trọng thương hôn mê, vì báo thù, một mình diệt cả Hiên Viên vương quốc.
Hiện tại Linh Tài các này, dám xuống tay với bọn họ, để thiếu gia nổi giận.
- Mấy người này làm sao bây giờ?
Tôn Cường chỉ bốn hắc y nhân, nhịn không được nói.
- Phế bỏ tu vi, trói lại xem như lễ vật, hừng đông đưa qua cho bọn hắn!
Vung vung tay, Trương Huyền khẽ nói.
- Vâng!
Tôn Cường lên tiếng, để Thiên Hùng thú mang mấy người kia xuống.
Bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy học sinh như Trịnh Dương.
Nhìn bọn họ tu luyện, chỉ điểm vài câu, truyền công pháp Kiều Thiên cảnh sau khi sửa chữa xuống, để mấy người lĩnh hội, lúc này Trương Huyền mới để mọi người trở về, bản thân đi tới giữa phòng, cổ tay khẽ đảo.
Phần phật!
Một Linh thú cao lớn rơi trên mặt đất.
Tử Dương thú!
Tên này buổi chiều bị cất vào Thiên Nghĩ Phong Sào, giờ phút này có nhàn rỗi, vừa vặn lấy ra nhìn xem.
- Ngươi... Muốn làm gì!
Lúc này Tử Dương thú bị đánh trọng thương, bị trói giống như bánh chưng, chỉ còn lại có nửa cái mạng, nhìn thấy “Dị Linh tộc Vương giả” thả hắn ra, tức giận đến cắn răng, hận không thể ăn tủy, ăn thịt đối phương, cắn răng phát ra gào thét:
- Muốn giết cứ giết, muốn ta phản bội chủ nhân, nằm mơ!
...
Bên này Tử Dương thú được thả ra, trong Danh Sư học viện, một lão giả mãnh liệt đứng lên.
- Mộc sư, làm sao vậy?
Dường như thấy cử chỉ của hắn có chút quái dị, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Nếu như bọn người Đan viện viện trưởng ở đây, khẳng định có thể nhận ra, chính là nữ hài Lạc Nhược Hi.
- Bẩm báo Nhược Hi tiểu thư... Ta hình như phát giác được khí tức của Tử Dương thú!
Mộc sư vội nói.
Giờ phút này, hắn không có bộ dáng đối đãi vãn bối chút nào, ngược lại vẻ mặt cung kính.
Chỉ sợ vị Lạc Nhược Hi này, giống như mọi người đoán, có thể là đại tiểu thư của Thánh Nhân quý tộc ra ngoài rèn luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận